Đàm Nhu quay mặt đi lại sực nhớ ra hôm qua quên uống thuốc, nàng thò tay vào tay áo mình lục mãi mà không thấy lọ thuốc đâu.
Chiêu Phong thấy nàng đang loay hoay thì cũng hỏi.
" Sao vậy? Nàng bị mất gì sao?"
Đàm Nhu lắc đầu, rõ ràng là nàng luôn để cẩn thận vào tay áo mình rồi nhưng lọ thuốc lại biến mất một cách kì lạ, nàng nhìn xung quanh, nhìn về phía Tứ Vương ngồi phía bên kia, hắn thấy nàng nhìn về phía mình thì liền vẫy tay với nàng trên tay còn kẹp lọ thuốc nhỏ của nàng.
Chiêu Phong vừa nhìn thấy hắn ve vãn nàng thì đã kích động, Đàm Nhu nắm chặt tay Chiêu Phong trấn an chàng.
Cửu công chúa ngồi bên cạnh cũng nhận ra đã liền quay ra nhìn Xuyên đưa mắt ra hiệu gì đó, Tứ Vương cầm chén rượu lên uống hết một hơi, hắn nhìn nàng có phần hơi tức giận, hai bên mày hắn cau nhẹ, cử chỉ của hắn hơi mạnh tay, Chiêu Phong thầm đoán có lẽ là hắn đã phát hiện ra bức tranh của hắn biến mất rồi cho nên có phần hơi tức giận.
Trận đấu bắt đầu đi vào lần thứ tư, Đàm Nhu vừa nhìn cách họ đánh, cách họ hạ đối phương ánh mắt liền sáng rực thích thú, quả thực Vong Quốc thật nhiều người giỏi, Chiêu Phong ngồi bên luôn để ý đến nàng, từng lần vỗ tay hoan hô của nàng đều làm Chiêu Phong cười.
Có thể rằng Đàm Nhu bây giờ vô lo như vậy chàng rất vui, mong muốn của một người say mê lại là mong người đó được bình an vui vẻ, Đàm Nhu hoàn toàn buông bỏ mọi phiền lo của mình mà đắm chìm trong tình yêu của Chiêu Phong.
Tứ Vương, người muốn có được Đàm Nhu ngồi ở bàn phía bên kia nhìn lên bậc ba bên này, lòng thầm nguyện nụ cười đó là của hắn ta, mẫu thân hắn là người Nhị Quốc vậy nên hắn luôn có hào cảm với người Nhị Quốc, Đàm Nhu lại là công chúa nước nọ thì lại vô cùng hợp lòng hắn, hắn thấy nàng bên cạnh Chiêu Phong cười vô tư hồn nhiên như vậy thì lại thèm thuồng, chỉ cần có được nàng hắn sẽ làm được tất cả mọi thứ, Đàm Nhu có lẽ là nữ nhân có thể giúp hắn mọi chuyện lớn lao, có được Đàm Nhu việc đầu tiên mà hắn làm có lẽ là giải oan cho mẫu thân hắn, nghe nói là mẫu thân hắn đột nhiên mất tích có người lan truyền rằng mẫu thân hắn đã bỏ đi cùng nam nhân khác, nhưng thực chất không phải như vậy, mẫu thân hắn là bị người ta hại chết đến đám tang còn không có nên người ngoài nghĩ rằng mẫu thân hắn là loại người lăng đoàn, hắn uất hận bấy lâu nay từng đường đi nước bước đều cẩn thận, bởi hắn muốn một ngày nào đó hắn sẽ bật lên để cho họ thấy, hắn không vô dụng như những gì hắn thể hiện.
Cửu công chúa bây giờ hoàn toàn không để ý Tứ Vương, nàng ta biết hắn ta đang để ý Đàm Nhu nhưng nàng ta cũng biết thừa rằng Đàm Nhu vĩnh viễn sẽ không để ý tới hắn.
Nắng đã dần nóng hơn, trận đấu cũng đã gần đến lúc cuối, trận thứ chín có một tên ghi tên xong cầm kiếm thủ của hắn hiên ngang bay vào khán đài đợi đối thủ.
Thấy hắn chờ lúc lâu không thấy ai dám lên, Đàm Nhu liền sốt ruột, nàng có hỏi Chiêu Phong.
" Không có ai chịu tỉ thí với tên đó sao?"
Thì ra hắn là Triệu Thiển, một tên tướng lính có công lớn trong doanh trại của Chiêu Vương, hắn năm nay đã hai ba tuổi nhưng lại không có nữ nhân nào chịu quen hắn, có thể là hắn có ngoại hình không được đẹp, thân hình hắn ta to cao hơn các nam nhân bình thường, khuôn mặt cũng không mấy anh tuấn, mặt bên trái của hắn còn có vết sẹo dài từ dưới mắt kéo xuống cằm, thêm nước da ngăm của hắn nữa thành ra nữ nhân ai cũng sợ hắn, nhưng hắn là tướng lính giỏi nhất ở doanh trại thực lực của hắn chưa ai dám nghi ngờ.
Hắn bay lên ngồi giữa khán đài chờ đối thủ của mình mà không ai dám lên, sợ hắn chỉ dùng thân hình thôi thì đã đè bẹp chết con nhà người ta rồi.
Chiêu Phong nắm tay nàng cười hỏi.
" Nàng có muốn đấu với hắn không? hắn rất mạnh đó, thực lực của hắn chắc gần bằng với tứ thúc nhưng mà yên tâm đi cuộc thi này không chết người đâu.
"
Đàm Nhu mắt loé sáng lên, nàng vừa nghe vế trước thì về sau không lọt.
" Chả nhẽ muội phế đến vậy à, nhưng làm sao mà muội lên được đó.
"
Chiêu Phong kéo nàng đứng dậy.
" Đi theo ta.
"
Đợi cũng được lúc lâu, người ta tính khuyên Triệu Thiển đi xuống thì bóng dáng nhỏ nhắn bay uyển chuyển lên khán đài, một nam nhân với thân hình nhỏ nhắn đứng giữa khán đài, khẩu khí vô cùng mạnh dạn.
" Tướng quân tiếp chiêu.
"
Rút kiếm ra nàng đứng quan sát phản ứng của hắn, khoé miệng hắn cong lên như đang khinh thường nàng.
Đàm Nhu vẫn đứng im, hắn thấy nàng không chút lay động thì liền bất ngờ, hắn ta bắt đầu tấn công nàng, mọi thao tác đều rất nhanh chóng, Đàm Nhu né tránh mũi kiếm nàng quay người một vòng rồi nhẹ nhàng bay lên đứng trên lưỡi kiếm của hắn, hắn cũng đơ ra, hắn rút lại kiếm đến lượt nàng tiếp chiêu, Đàm Nhu đưa kiếm ra đâm bên trái rồi bên phải, hắn cũng né được, đương nhiên trận chiến này đều sẽ chẳng có ai bị thương chỉ là dùng trí trận của mình làm cho đối phương phải ngã xuống.
Sau một hồi hai người múa kiếm, mọi người có mặt ở đó liền trong mong xem xem ai là người sẽ thắng, nhìn cách ra chiêu của cả hai đều tính toán gọn gẽ, nhưng trong mọi động tác ra chiêu họ đều có phần nhường nhau, giống như là đang chơi đùa đối phương vậy.
Triệu Thiển, hắn đã ngả nghiêng sắp ngã xuống hồ Đàm Nhu đã kéo hắn lại, rồi lần nữa Đàm Nhu thất thế hắn lại cứu nàng, một màn múa võ cứ hiện ra trước mắt mọi người, Chiêu Phong bỗng thấy mình sai lầm rồi, chàng cảm thấy họ giống như một đôi đang trêu đùa nhau vậy.
Tứ Vương quan sát kĩ càng mọi thao tác của Đàm Nhu, hắn tiếp thu mọi chiêu thức đó để lần tới dễ dàng đối phó với nàng hơn, Đàm Nhu không dám kéo dài thời gian cũng không dám phô hết mọi kĩ năng của mình thì liền nhường một chút nàng cố tình ra chiêu chậm hơn, đến lúc này dây búi tóc của nàng đã bị kiếm của Triệu Thiển làm đứt, lần nữa mái tóc trắng xám của nàng rũ xuống.
Đến giờ cả khán đài lúc đó mới biết người Triệu Thiển đang quyết đấu bây giờ là nữ nhân, Triệu Thiển không ngờ rằng người có khả năng đấu với hắn lại là nữ nhân, Chiêu Phong liền đứng lên vỗ tay hô.
" Dừng đi, kết thúc trận đấu này đi.
"
Đàm Nhu nhìn về phía Chiêu Phong mỉm cười, trong ánh mắt chứa bao nhiêu là niềm vui, hôm nay nàng được xuất hiện trên khán đài lớn này với tư cách là thái tử phi của chàng.
Ai ai cũng thì thầm, rốt cuộc đây là tiểu thư nhà nào mà mạnh mẽ đến vậy.
.