Đàm Nhu vội đứng dậy, nàng quay người đi, cảm giác sợ sệt trong nàng tăng lên, Đàm Nhu đã cố gắng dấu nhưng vẫn bị phát hiện.
Nàng thật sự khó nói, nghe nói loại dược tà này đã có từ rất lâu thuốc giải cũng bị thất lạc, người bị trúng độc hầu hết đều không sống qua 20 tuổi.
Đàm Nhu tay run lên, Chiêu Phong từ phía sau ôm lấy nàng, nắm chặt tay nàng, Chiêu Phong không hỏi nữa, Đàm Nhu không thể mở miệng, có gì đó đã chặn họng nàng lại.
Nàng đứng bất động, Chiêu Phong càng ôm chặt hơn, chàng sợ Đàm Nhu sắp biến mất, chàng càng ôm chặt thì càng thấy hư không.
Đâu ai có thể biết được suy nghĩ của người khác đâu chứ, Chiêu Phong đau lòng đến nhường nào, Đàm Nhu khó nói như thế nào đâu ai biết được.
Ở phủ nhị hoàng tử thì lại rất nôn nóng, Chiêu Vương ngồi trên bàn ăn tối cứ lau tay vào áo mình, sốt ruột đến nỗi không ăn nổi cơm.
Hoàng phi mãi chưa thấy ra ăn cơm, còn đệ đệ hoàng phi thì ngồi khoanh tay trước bàn ăn, vẻ mặt đang chán ghét vì phải đợi.
Hắn bắt đầu cằn nhằn.
" Tỷ tỷ lúc nào cũng chậm chạp, không thể nhanh hơn một chút được à.
"
Chiêu Vương không nói gì, ngồi nhìn bàn ăn hồi hộp.
Hoàng phi chạy đến hớt ha hớt hải, nói vọng từ ngoài vào.
" Để hai người chờ lâu rồi, cứ ăn trước ta đi.
"
Sau đó thì chạy rẽ qua hướng khác, Chiêu Vương vội đứng lên nhưng rồi chỉ đứng đó chứ không chạy theo.
Hoàng phi chạy về phía phòng bếp nhỏ giọng hỏi người làm ở đó.
" Bánh của ta chưa chín sao?"
Người canh mẻ bánh lắc đầu, nàng đi về.
Nhị hoàng phi có dáng người khá cao, thân hình khá gầy mái tóc mượt, khuôn mặt cũng nhỏ giống như lời kể của Chiêu Vương, nàng còn có nốt ruồi son chấm nhẹ dưới mí mắt phải, còn có đôi mắt cười, vừa cười lên cả khuôn mặt đã sáng bừng lên như ánh nắng sớm.
Nàng thường hay mặc những y phục có màu hồng nhạt, hay mang trâm cài có màu trắng, rất thích ăn canh cá chép, trà hoa đào, bình thường rảnh rỗi hay vẽ tranh, chép thơ hoặc là luyện chế thuốc và luyện kiếm.
Chiêu Vương không ăn nổi còn đệ đệ nàng ấy thì rất tự nhiên, ăn không chút để ý xung quanh.
Nói ra thì tên đệ đệ này cũng có chút tuấn tú, tỷ tỷ hắn đẹp sánh bằng hoa thì hắn chỉ có được một nửa của tỷ tỷ.
Hắn hiếu thắng, hắn giỏi nhất về bắn cung, hắn từng đấu với Tần Nhã kết quả là Tần Nhã thua hắn, cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm một ai đó để đấu.
Chiêu Vương sốt sắng lên buông đũa xuống vội đứng dậy, hoàng phi của chàng đứng phía sau ngăn lại.
" Sao vậy? huynh lại có việc sao?"
Chiêu Vương kích động cả người bỗng run nhẹ.
" A Hoà.
"
Dương Thiên Hoà là tên của nhị hoàng phi, nàng ta dịu dàng hoàn toàn khác xa với lúc luyện kiếm, trước kia nàng ta không như vậy để mà nói nàng ta bắt đầu dịu dàng từ tốn từ bao giờ thì chắc phải kể đến lúc vừa mới thành thân.
Chiêu Vương cũng không hiểu, trước đó nàng có đanh đá bao nhiêu thì sau khi thành thân nàng lại dịu dàng bấy nhiêu.
Đệ đệ của nàng ta là Dương Thiên Minh, nhà không còn ai khác ngoài tỷ tỷ cho nên Chiêu Vương đã cho ở cùng.
Thiên Hoà ngồi xuống, nàng cầm đũa lên gắp một miếng thịt vào bát cơm của Chiêu Vương.
" Hình như huynh không ăn gì cả.
"
Chiêu Vương ngại ngùng, Thiên Hoà bề ngoài làm như bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra đã muốn chạy đi.
Thiên Minh, tên đệ đệ hống hách của nàng ta đã vội đứng dậy.
" Đệ ăn xong rồi, đợi tỷ mãi thức ăn nguội hết rồi, không còn ngon nữa.
"
Thiên Hoà cầm đôi đũa của mình chắc chắn rồi phi thẳng về phía Thiên Minh, hắn né được còn có phần bất ngờ, đôi đũa cắm chặt trên cột nhà, tỷ tỷ hắn ra tay thật.
" Sao tỷ lại! ?"
Thiên Hoà, đập bàn đứng dậy.
" Chỉnh lại thái độ đi, ăn nói không được vô lễ, ta đã dạy đệ rất nhiều lần rồi còn gì.
"
Chiêu Vương cũng vội đứng lên giảng hoà cho họ, bởi đây vốn là chuyện thường ngày mà chàng ta thấy, chỉ là hôm nay Thiên Hoà có chút nóng nảy thôi, đối với chàng nàng ta dịu dàng thì đối với đệ đệ của mình nàng ta lại khác.
" Đừng cãi nhau nữa, ta thấy cũng không có gì to tát đâu.
"
Thiên Hoà cầm cả cái ghế lên ném về phía Thiên Minh, hắn không đỡ kịp liền bị ngã xuống, Thiên Hoà lại gần dùng chân ghì lên ngực đệ đệ mình.
" Không nhớ cha dạy gì sao? còn để ta phải nói nữa, đệ nên nhớ đây không phải nhà của đệ.
"
Chiêu Vương vội chạy qua năn nỉ
" Thiên Hoà, chỉ là đệ đấy coi chúng ta là người một nhà rồi nên không kiêng nể thôi, ta cũng đâu có phân biệt gì đâu, ta không thấy khó chịu đâu, muội bỏ chân ra đi.
"
Thiên Hoà vẫn không bỏ chân ra, đợi Thiên Minh nhận lỗi thì thôi.
Thiên Minh còn không nói gì, Chiêu Vương lại khó xử đứng chờ trồng ở đó.
Thiên Hoà khoanh tay vào nhìn đệ đệ, hồi lâu sau Thiên Minh mới nói.
" Được rồi, đệ sẽ sửa, tỷ bỏ chân ra đi.
"
Thiên Hoà càng dùng sức đạp mạnh hơn.
" Nói sao?"
Thiên Minh cam chịu nói.
" Đệ xin lỗi, đệ nhất định sẽ sửa.
"
Thiên Hoà miễn cưỡng bỏ chân ra, Thiên Minh vốn sợ Thiên Hoà là bởi hắn ta không phải đối thủ của tỷ tỷ, ngoài giỏi bắn cung ra hắn cũng chỉ biết vài thế võ biết dùng chút kiếm.
Hắn đứng dậy phủi phủi rồi quay người đi, Thiên Hoà không chịu được lại gọi hắn lại.
" Nói gì?"
Thiên Minh lại quay lại hằn học nói.
" Tỷ tỷ đệ đi có việc chút, tỷ tỷ cùng với tỷ phu cũng mau ăn cơm đi, cơm đã nguội hết rồi.
"
Thiên Hoà lại lần nữa bắt bẻ.
" Đệ không cần nói cho ta biết đệ đi đâu, hai chữ tỷ phu hơn một năm nay đệ thốt ra đếm trên đầu ngón tay, vậy mà còn dám mở miệng ra đòi huynh ấy tìm nương tử cho?".