Trước khi bước vào cung, công công đã cho người soát kĩ càng, dao găm của hắn cũng bị thu, công chúa cau có nhìn công công.
Vẫn như thường ngày, Chiêu Phong và Đàm Nhu đều đi cùng nhau.
Đàm Nhu nghe nói có người từ Bắc Quốc sang để hoà thân nên nàng hí hửng đi theo Chiêu Phong, nàng muốn xem xem người ở Bắc Quốc trông như thế nào.
Tất cả các quan thần đều ở Thái Hoà điện chờ, Chiêu Phong cũng ở đó, chàng sốt ruột đứng chờ nãy giờ, Đàm Nhu đang ở bên ngoài chờ chàng ra.
Lát sau công chúa và Tứ Vương xuất hiện, Tứ Vương hành lễ công chúa cũng vậy, nàng ta vẫn giữ khăn che mặt, không ai rõ khuôn mặt nàng ta như thế nào.
Chỉ nhìn vào ánh mắt người ta đoán đây là mỹ nhân và họ tin vào những lời đồn đại trước đó, Tứ Vương nhìn thấy hoàng thượng đã mở lời.
" Thần là Tứ Vương của Bắc Quốc, phụng mệnh hộ tống công chúa sang Vong Quốc để hoà thân, cửu công chúa là Diễm Nhiên Ly A Nguyên được gả đến Vong Quốc xa xôi, mọi thứ đều xa lạ với muội ấy, mong thánh thượng và Vong Quốc có thể nhẹ nhàng với viên ngọc quý này.
"
A Nguyên bước lên hành lễ, quan thần ai cũng bàn tán từ vóc dáng đến mái tóc họ nhìn vẻ bề ngoài để nói xa về con người của nàng, Tứ Vương chỉ nói từng đó rồi thôi, hoàng thượng nhìn cửu công chúa lo âu.
Ba đứa con trai, hai người đã có ý trung nhân, một người đã có hoàng phi, thật đau đầu.
Cửu công chúa là viên ngọc quý của Bắc Quốc nếu tin nàng lấy người khác không phải là con cháu hoàng tộc thì họ sẽ cho là Vong Quốc coi thường họ mà kéo quân qua để khiêu chiến.
Vong Quốc và Bắc Quốc cùng nằm hai bên Nhị Quốc, địa hình của Bắc Quốc cũng gần bằng Vong Quốc chỉ cần chiếm được một nửa Nhị Quốc thôi là địa hình đã bằng Vong Quốc rồi, hơn nữa Bắc Quốc là một nước rất hung hãn, bất cứ ai động đến tín ngưỡng của họ, họ đều sẽ đem quân ra đánh.
" Thần nữ Diễm Nhiên Ly A Nguyên bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
"
A Nguyên hành lễ xong hoàng thượng đã thở dài, Tứ Vương đứng ở dưới đã nhìn ra sự bối rối đó của người.
Hắn cười nhẹ Chiêu Phong đã để ý thấy, chàng thắc mắc hắn cười vì gì, hoàng thượng không nói gì, một quan thần đã đứng ra đưa ý kiến.
" Hoàng thượng, cửu công chúa là con gái của Diễm Vương Vương, được cưng chiều sủng ái nhất, vậy thì nên được gả cho một người trong hoàng tộc vậy thì mới xứng với cửu công chúa.
"
Chiêu Phong lập tức đứng ra, chàng mặt lạnh nhìn tên quan thần đó rồi quay ra thả lỏng cơ mặt, chàng điềm tĩnh nói.
" Nếu đã là ái nữ của Diễm Vương Vương thì nên để cửu công chúa tự lựa chọn, lấy người mình yêu là một chuyện vui mừng nhất, chi bằng cứ để cửu công chúa quyết.
"
A Nguyên bất ngờ nhìn Chiêu Phong, nàng ta đang tự hỏi đây là ai, bên cạnh chàng còn có Chiêu Vương và Chiêu Nhiên, cả hai người họ đều tuấn tú không kém chàng.
A Nguyên lại hành lễ.
" Thần nữ cũng muốn được thành thân với người mình yêu, phụ hoàng của thần sẽ không khắt khe với ý muốn của ái nữ mình, Vong Quốc có chút lạ lẫm với thần nữ, thần nữ cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, chuyện ái tình tiểu nữ chưa từng trải qua, mong hoàng thượng và các vị quan thần nhẹ nhàng với tiểu nữ một chút.
"
Tứ Vương vẫn đứng như tượng, hắn đang nhìn Chiêu Phong, trong đầu hắn đang nhớ lại chuyện cũ cảm thấy khuôn mặt này có chút quen.
A Nguyên luôn nhìn chằm chằm Chiêu Vương, nàng ta thấy Chiêu Vương có vóc dáng cao lớn anh dũng nước da không trắng quá, nhìn qua giống một kiếm sĩ từng trải, nàng ta hình như thích những người như vậy.
Chiêu Vương thấy khó xử, huynh ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau đó bãi triều, A Nguyên và Tứ Vương cùng đi theo công công đến chỗ ở.
Chiêu Phong vội vàng chạy ra, Đàm Nhu đứng ngay ở ngoài sân này đợi, cả hai vừa thấy nhau đã cười tươi.
Tứ Vương đi sau đó đã thấy nàng, hắn dụi mắt rồi lại nhìn hắn lại thấy nàng có chút quen mắt.
Mái tóc trắng đó, nụ cười của nàng và ánh mắt, hắn cố gắng đi đến gần hơn để xem rõ hơn, Chiêu Phong nắm tay hỏi han nàng, A Nguyên nhìn thấy, nàng ta có chút khinh bỉ, khuôn mặt của Chiêu Phong có bề ngoài như một công tử bột với khuôn mặt điềm tĩnh đó, cử chỉ còn ôn nhu, hình như A Nguyên không thích kiểu người như vậy.
A Nguyên chỉ cho rằng Chiêu Phong chả có chút cuốn hút nào, nàng ta nhìn Đàm Nhu đến đắm đuối, trong đầu hiện ra biết bao nhiêu câu hỏi.
Nàng ta trông thật xinh đẹp, là ý trung nhân của hắn ta à? cười lên càng xinh đẹp hơn, liệu thấy ta nàng ta có khinh rẻ ta không?
Đàm Nhu vừa cười với Chiêu Phong, nàng đã lướt mắt sang nhìn Tứ Vương đang mơ hồ nhìn nàng, Chiêu Phong cũng thuận theo ánh mắt nàng mà nhìn ra sau mình.
Tứ Vương bị bắt gặp liền cười nói.
" Thái tử điện hạ, đây là ai mà xinh đẹp vậy?"
Hắn đang nhìn về phía Đàm Nhu, nàng liền ngượng ngùng cười.
Chiêu Phong kéo nàng lại gần, Chiêu Phong thấy hắn không hẳn là muốn hỏi tên nàng mà là muốn ve vãn làm quen với nàng, nhìn xem ánh mắt hắn không giống như ánh mắt nhìn mọi người.
Ánh mắt ôn nhu, khoé miệng cười nhẹ hắn nhìn nàng như nhìn người mình thích vậy.
Chiêu Phong lạnh lùng đáp.
" Đây là thái tử phi tương lai, là hôn thê của ta.
"
Tứ Vương lại ngại ngùng, hắn bỏ đi trong sự hoang mang.
Nhị Quốc cử người hoà thân rồi sao?
Đàm Nhu cũng mặt lạnh nhìn hắn, Chiêu Phong nhẹ nhàng quay người ra khoác lấy vai nàng dẫn nàng đi về phía ngược lại.
Đàm Nhu hỏi Chiêu Phong.
" Chàng có ghét hắn không?"
Chiêu Phong cau mày lại đáp.
" Hắn sao? Ta rất ghét hắn.
"
Đàm Nhu nắm lấy tay Chiêu Phong, nàng xoa nhẹ tay chàng, vừa rồi ánh nhìn của hắn Đàm Nhu đã thấy, nàng có biết về hắn Tứ Vương của Bắc Quốc nàng biết hắn là tên hoàng tử bị ghẻ lạnh không có chỗ đứng.
Đàm Nhu thấy hắn không hề đơn giản, những người như thế thường là những người đang âm thầm chuẩn bị để bật lại.
Đàm Nhu nhẹ nhàng nói.
" Ta cũng ghét hắn.
".