Hàn Nhi nhìn cánh cửa phòng vẫn không chịu mở ra, đã lâu như vậy rồi không biết hai người nói chuyện gì mà vẫn chưa xong.
Hàn Nhi sốt ruột không đợi được nữa liền đi đến đẩy cửa vào.
Chiêu Phong lúc này cũng đang định đi ra, cánh cửa đẩy vào như thế làm chàng ấy phải lùi lại về phía Đàm Nhu.
Đàm Nhu mệt mỏi chống đỡ, Chiêu Phong quay ra giữ lấy người nàng, mặt nhăn nhó nhìn Hàn Nhi.
" Không biết gõ cửa à.
"
Hàn Nhi giật mình, Tiểu Hạnh đi vào bên cạnh Đàm Nhu.
Hàn Nhi trước giờ nói hỗn với người khác thì nhiều còn người ta đâu dám nói lại huynh ấy, nghe Chiêu Phong gằn giọng với mình như thế liền không chịu.
" Ế, tên tiểu tử này còn dám quát ta, không biết trước biết sau.
"
Đàm Nhu bước lên trước ngăn lại, giọng nàng khàn lên tiếng.
" Đừng có cãi nhau, giờ là lúc nào rồi.
"
Hàn Nhi giận dỗi quay người đi, Đàm Nhu bất lực quay ra nói với Chiêu Phong.
" Chàng mau về đi.
"
Chiêu Phong không muốn so đo liền quay người đi luôn, trong người có đôi chút tức giận cũng không phát tiết, Đàm Nhu quay lại nói với Hàn Nhi.
" Hai người tính tình đều khó ở, huynh hạ cái tôi xuống một chút, không phải chuyện gì cũng hỗn hào được, chàng ấy cũng không thích nói cũng như là nhường rồi.
"
Hàn Nhi quay ra lại thêm mâu thuẫn.
" Muội nói như vậy có phải là càng mâu thuẫn hơn không, dựa vào đâu ta phải nhường hắn, hắn kém ta mấy tuổi lận, sao không bảo hắn nhường ta đi.
"
Đàm Nhu thở dài, thái độ của hai người này trước giờ đã khó hoà hợp, giờ còn không chịu hạ mình, nói lý cũng không nói được.
" Không phải mâu thuẫn, muội đâu có nói mình huynh phải nhường nhịn đâu, muội nói cả hai người mà, huynh bớt nói đi một chút, Chiêu Phong không nói thì hai người đã nhường nhau rồi.
"
Hàn Nhi quay đi, tâm trạng có vẻ còn khó chịu hơn, Đàm Nhu khó khăn ngồi xuống ghế, Tiểu Hạnh nhún người.
" Nhị hoàng tử, công chúa, nô tì lui xuống lấy ít cháo và đồ ăn cho hai người.
"
Cả hai không nói gì, Tiểu Hạnh đi xuống bếp lấy đồ.
Đàm Nhu và Hàn Nhi rơi vào trầm lặng, không một ai nói gì, đến cử động phát ra tiếng cũng không.
Đàm Nhu không nghĩ được nhiều, nàng đành rót trà ra mở lời trước.
" Ngồi xuống uống chút trà đi.
"
Hàn Nhi quay đầu nhìn, Đàm Nhu đã đặt chén trà ở đối diện mình, huynh ấy quay đi, nghĩ lại bản thân cũng có chút quá đáng liền đi đến ngồi xuống.
Tay cầm chén trà lên rồi lại bỏ xuống, Hàn Nhi nói.
" Thuốc trước đó ta đưa cho muội hình như không còn tác dụng rồi.
"
Đàm Nhu lấy từ trong tay áo dài thõng của mình ra lọ thuốc đó.
Nàng đặt lên bàn.
" Là cái này sao?"
Hàn Nhi cầm lấy lọ thuốc đó rồi đổi cho nàng lọ thuốc khác, lọ thuốc này lớn hơn.
" Liều độc này mạnh hơn, tà dược là dùng độc trị độc mà, bệnh tình càng ngày càng nặng cho nên liều lượng độc từng đó cũng không đủ áp chế.
"
Đàm Nhu cầm lấy rồi nhìn lọ thuốc mà cười.
" Bản thân lại có lúc thảm hại đến thế, đây là lần đầu tiên muội cảm thấy thân thể mình yếu đến như vậy, đến thở cũng khó khăn.
"
Hàn Nhi nhìn Đàm Nhu trước mặt trắng bệch như người sắp chết thế này liền thở dài.
" Đây mới là khởi đầu thôi, lần này là cơ thể muội lâu ngày không luyện tập đột nhiên dùng chiêu nên làm cho độc phát tác, còn về sau thì không cần làm gì độc cũng sẽ tự phát tác, sau ba lần phát tác nữa thì lúc đó muốn làm gì thì làm, muội không còn thời gian rồi.
"
Đàm Nhu bỗng nhiên bật cười, bây giờ trong nàng như đang le lói một hy vọng nữa, nàng hỏi.
" Đã từng có ai trị được hết độc này chưa?"
Nàng mong muốn điều gì từ câu hỏi đó, nàng muốn xác nhận lại bản thân mình liệu còn có cơ hội sống không, Hàn Nhi uống ngụm trà xong lắc đầu.
" Sư phụ chưa từng kể, loại độc này những tưởng chỉ có trong truyện thôi, nhưng lại xuất hiện trên người muội, ta cũng chưa từng nghe qua có người chữa được.
"
Vốn dĩ là nàng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận chuyện xấu như vậy, nhưng mà một chút hy vọng của nàng giờ đây cũng bị dập tắt rồi, Đàm Nhu trầm tư.
" Nếu vậy thì phải mau chóng quay về thôi.
"
Đúng như yêu cầu, công chúa và quận chúa đều phải đến thỉnh an vào buổi tối hôm nay, Đàm Nhu theo lời mà đến, nàng vẫn hành xử như thường ngày.
Chuyện sáng nay mà nàng làm đã làm cho người ta kinh động không tin nổi, hoàng hậu liền khen nàng không ngớt.
" Cô nương xinh đẹp như ngươi lại có thể đánh thắng tên thích khách đó, ta coi như là nợ cô ân tình, ở cung có gì bất tiện không?"
Đàm Nhu liền chối.
" Hoàng hậu nương nương người quá lời rồi, với chút võ luyện cỏn con của bản thân tiểu nữ còn không nghĩ được là sẽ cứu được tiểu hoàng tôn, là thích khách sơ suất rồi.
"
Hoàng hậu nương nương liền cười, nữ nhân có thể xuất lời làm hài lòng bà ấy cũng ít người lắm, Đàm Nhu nằm trong số ít đó.
Hoàng hậu mỉm cười rồi lại nhìn các công chúa quận chúa xung quanh nói.
" Lần này bổn cung cho diện kiến vào tối muộn như vậy là có chuyện muốn nói, Vong Quốc đưa người đến hoà thân, có hai nữ tử được đưa đến là huyện an công chúa và Đích Nhã quận chúa, lát nữa chắc là sẽ tới nơi thôi.
"
Đàm Nhu vừa nghe đã nhận ra một người trong hai người đó.
Đích Nhã quận chúa là Tần Nhã à?
Hoàng hậu nhấp ngụm trà thì có người đi vào báo.
" Hoàng hậu nương nương, hai vị cô nương tới rồi.
"
Hoàng hậu cười trừ chờ đợi, lần đầu tiên diện kiến lại để người khác chờ như vậy làm người khó chịu.
Hai cô nương kia đi vào, quả đúng như những gì Đàm Nhu đoán, trong hai người đó có Tần Nhã, còn người kia đi sau nàng chưa rõ mặt.
Tần Nhã đi vào hành lễ.
" Thần nữ Đích Nhã quận chúa Vong Quốc bái kiến hoàng hậu nương nương.
"
Hoàng hậu mặt nghiêm nhìn Tần Nhã.
" Bình thân đi.
"
Lát sau huyện an công chúa mới đi vào, Đàm Nhu cầm chén trà lên uống một ngụm liền nheo nhẹ đôi mắt, cả hai nữ tử này nàng đều biết, chỉ là thái độ của hai người bọn họ đối với nàng khác nhau hoàn toàn.
" Phi Nhã huyện an công chúa bái kiến hoàng hậu nương nương.
"
Một người là quận chúa Vong Quốc tính kiêu căng có thái độ khá hoà nhã với nàng, còn người kia là đích nữ phủ thường thư từng cãi nhau với nàng, nàng từng tát nàng ta một cái.
Đàm Nhu cười trừ, các quận chúa còn lại nhìn hai người họ có chút không ưa, Tần Nhã lúc này nhìn quanh đã thấy Đàm Nhu ngồi ở giữa dãy liền nhăn mày quay mặt đi.
Đàm Nhu thầm nghĩ, thái độ đó của nàng ta không phải là ghét nàng đó chứ.
.