Đàm Nhu không nói gì, biểu cảm lúng túng nhìn hoàng hậu và hoàng quý phi.
Châu Lạc giấu đầu hở đuôi, ngược chín mặt liền không biết nói như nào, trong số đó có một đích nữ trước giờ đều thấy cử chỉ nhẹ nhàng, nàng ta nổi danh là đích nữ chuẩn mực nữ nhân nhất, ăn nói từ tốn, nàng ta là người thân thiết nhất với Châu Lạc, thấy Châu Lạc khó xử liền mỉm cười lên tiếng.
" Là đâu chỉ có mình tỷ đến thỉnh an sao, Châu Lạc tỷ tỷ đang nói giữa chừng sao lại dừng lại vậy?"
Đàm Nhu thầm cười nhạo bọn họ, là đích nữ kia có chủ ý cứu Châu Lạc, Châu Lạc thật ra cũng chậm hiểu nên vẻ mặt cứ ngơ ngác nhìn đích nữ đó.
Đàm Nhu thấy vậy liền lên tiếng.
" Hình như không phải là dừng giữa chừng đâu, Châu Lạc tiểu thư vốn là đã nói xong rồi.
"
Đích nữ kia cũng chỉ biết im lặng, đã có lòng muốn cứu nàng ta rồi nhưng đồ ngu ngốc Châu Lạc lại không hiểu ý, thành ra cả hai người bọn họ liền trở thành trò cười.
Nhị hoàng tử nhìn về phía Đàm Nhu, Đàm Nhu chạm phải ánh mắt của Hàn Nhi đang nhìn mình liền cười nhẹ.
Hoàng hậu thấy nếu còn tiếp tục ở lại đây nữa thì sẽ thành trận đánh nhau mất liền cho lui, Đàm Nhu vẫn như thường ngày, mặt lạnh tanh đi về.
Lần này nàng hình như đắc tội với bọn họ cho nên các đích nữ kia cứ len lén nhìn nàng, Đàm Nhu cũng đoán được bọn họ sẽ biểu hiện như vậy, Đàm Nhu vẫn là đi đoạn đường cũ, cứ đi qua cầu ở hồ sen nhỏ này là lại có người nhảy ra chặn đường, Đàm Nhu ngán ngẩm, Tứ Vương đứng ra chắn đường nàng liền bị nàng lườm nguýt.
" Tứ Vương, có chuyện gì thì nói nhanh đi.
"
Tứ Vương mỉm cười bước đến trước mặt nàng, nàng không nhìn hắn, Đàm Nhu quay người đi không đối mặt với hắn, hắn lại cười nói.
" Tư Nhu công chúa, ta không ngờ ngươi lại đến đây đó.
"
Đàm Nhu thở dài.
" Ngươi bức ép ta, ta có thể không đến sao, nhưng mà dù sao thì Diễm Nhiên cũng là cô cô của ta, đến để giải nỗi oan này cũng đâu phải chuyện xấu gì.
"
Hắn cũng quay người đi theo hướng nàng nhìn, hắn vừa rồi đang cười thì bây giờ lại thở dài.
" Nhưng mà đâu phải chỉ cần là lời ngươi nói thì bọn họ sẽ tin.
"
Đàm Nhu cười khẩy.
" Không phải ngươi chuẩn bị hết rồi sao?"
Hắn cười, ánh mắt hắn không vui, hắn cũng không hẳn là giải oan cho mẫu thân mà căn bản là muốn lật đổ, Minh Phi nuôi hắn chăm nom từng chút, khi hắn lên mười năm tuổi thì bỗng nhiên trượt chân ngã mà chết, hắn liền thấy cái chết của Minh Phi còn nhiều uẩn khúc liền muốn tìm cho ra nhẽ.
Hắn cười.
" Chuẩn bị hết rồi.
"
Đàm Nhu không muốn dây dưa liền đi qua hắn, Tứ Vương không muốn nàng đi liền bất giác nắm lấy tay nàng lại, nàng vội hất tay hắn ra.
" Tứ Vương, tự trọng chút.
"
Lúc hắn đang bất ngờ vì mình lại làm thế thì Đàm Nhu nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu Hạnh đứng đằng sau Đàm Nhu cũng nhìn hắn không có thiệt cảm nào, Tứ Vương cười trừ vừa muốn lên tiếng thì giọng nam nhân khác cất lên.
" Tư Nhu công chúa.
"
Đứng đằng sau Tứ Vương là nhị hoàng tử Hàn Nhi, Đàm Nhu mỉm cười lễ độ khụy ngối hành lễ.
" Nhị hoàng tử.
"
Nhị hoàng tử cũng cúi người hành lễ lại, Tứ Vương chắp tay cúi người với huynh ấy.
Hàn Nhi khua tay bước về phía nàng, Đàm Nhu lùi lại mấy bước.
Hàn Nhi đến trước mặt nàng nhìn nàng mỉm cười.
" Tư Nhu công chúa, ta có thể đi dạo cùng nàng được không?"
Đàm Nhu bật cười đáp lại.
" Đương nhiên là được.
"
Hàn Nhi liền kéo tay áo nàng đi về phía trước, Tứ Vương cứ chờ trồng đứng đó nhìn họ đi.
Đàm Nhu đưa mắt nhìn lại hắn mà cười, Đàm Nhu và Hàn Nhi đi khuất bức tường kia Tứ Vương mới thôi nhìn.
Đi khuất hắn rồi Đàm Nhu mới quay đầu nhìn lại, Hàn Nhi dừng lại, Đàm Nhu nhìn Hàn Nhi cau mày.
" Ngươi có nhất thiết phải lộ liễu như vậy không.
"
Hàn Nhi cười.
" Không nói thì hắn vẫn bám theo ngươi, liều một phen chắc không sao đâu.
"
Đàm Nhu đi tiếp, Hàn Nhi cũng theo, Hàn Nhi ở ngoài cung trước giờ đều kín tiếng, cũng không có ai biết Hàn Nhi sống ở chân núi núi Nguyệt, hoàng hậu là dưỡng mẫu cũng chỉ biết sư phụ của Hàn Nhi là thần y Lý Danh, chỉ biết mỗi vậy, thần y Lý Danh sống không ổn định chỗ, nay chỗ này mai chỗ kia, Hàn Nhi vẫn là ở chỗ cũ không theo sư phụ.
Đàm Nhu lại hỏi.
" Tên Tứ Vương đó thật sự không có tiếng nói nào sao, ngươi vừa nói thì hắn liền im lặng nhìn chúng ta đi.
"
Hàn Nhi ít khi ở trong cung, nhưng cũng biết chút ít về các huynh đệ, là nhị hoàng tử mặc dù là con nuôi nhưng Hàn Nhi đều được kính trọng, tên Tứ Vương đó Hàn Nhi thấy trước giờ hắn đều kín tiếng, bình thường không hay nói, chỉ nghe chuyện rồi cười, thỉnh thoảng trong chuyện cũng lên tiếng nhưng không nhiều.
" Hắn chẳng phải là từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh sao, so với ta thì hắn còn cách xa nhiều, không nói gì cũng là chuyện thường tình.
"
Đàm Nhu nhìn Hàn Nhi.
" Vậy bây giờ ngươi đi đâu đây.
"
Hàn Nhi nhìn phía trước đường, Hàn Nhi cười nói như vậy cũng không tiện nói chuyện chính.
" Về chỗ ngươi đi, nói chuyện trên đường đi như vậy không tiện cho lắm.
".