Vậy mà mấy ngày đã trôi qua, đã đến lúc lên đường, Đàm Nhu không nói chuyện mình thế chỗ gả đến Bắc Quốc cho mọi người biết, tất cả chỉ có nàng, Tuệ Liên và hoàng thượng biết, trong thư gửi đi, hoàng thượng viết Đàm Nhu sẽ được gả đến Bắc Quốc còn Lục Nguyệt sẽ đến Vong Quốc, bức thư được giao cho chánh sứ giữ đến lúc đó, đưa được con gái đặt chân đến nước họ rồi thì bức thư mới được giao cho hoàng thượng bên đó đọc.
Tiễn hai con gái lên đường, hoàng thượng cũng tiếp tay cho Đàm Nhu để nàng ngồi lên kxe ngựa đến Bắc Quốc nhưng thẻ bài treo trên đó lại lừa là Vong Quốc, Lục Nguyệt còn không biết gì, lên xe ngồi liền không nói không rằng trầm ngâm nghĩ về Mã Bằng mà hai hàng lệ cứ rơi.
Tuệ Liên được cho đến muộn cho nên nhầm kiệu của Lục Nguyệt là Đàm Nhu liền qua đó chuẩn bị hành trang lên đường cùng chủ tử.
Đàm Nhu vén khăn che cửa sổ lên liền thấy tì nữ lạ lẫm ở bên cạnh mình thì liền mừng thầm.
Để tỷ ấy đến Vong Quốc sẽ an toàn hơn.
Khởi hành, hai xe đi hai hướng ngược lại, một người khóc trong xe đến bất lực, một người cố gắng an nhiên tính kế trong lòng.
Trên đường đi trong xe của Lục Nguyệt luôn có tiếng sụt sùi, Tuệ Liên cảm thấy Đàm Nhu sẽ không khóc như vậy liền thấy lạ lẫm, nàng hỏi lại người kéo ngựa.
" Huynh, xe ngựa này là đến Bắc Quốc sao?"
Tên đó chỉ vào bảng hiệu gỗ treo trên thành xe.
" Đúng rồi còn gì nữa, chúng ta đưa Lục công chúa đến Bắc Quốc còn gì.
"
Bảng hiệu gỗ Bắc Quốc treo trên đó, Tuệ Liên có chút hoài nghi, nàng bước nhanh theo đoàn người, ngoảnh nhìn chánh sứ đang ngồi trên ngựa vẻ mặt có chút mệt mỏi, có cho Tuệ Liên cái gan lớn đến đâu nàng cũng không dám hỏi.
Trên đường đi Tuệ Liên cảm thấy khung cảnh này rất quen, nàng từng đến Vong Quốc rồi cho nên cảm thấy đây là con đường đến Vong Quốc, nhưng thắc mắc mãi nàng cũng không hỏi được gì, đành im lặng.
Đến gần chiều tối, ai cũng đã thấm mệt, chánh sứ lệnh cho nghỉ lại quán trọ, đoàn người vừa dừng, Tuệ Liên đã hỏi rất nhiều người.
" Đây là đến Bắc Quốc sao?"
Nhưng câu trả lời lại khác nhau, mỗi người nói một kiểu.
Đến khi Lục Nguyệt khổ sở bước xuống xe, Tuệ Liên mới chạy đến hốt hoảng.
" Lục công chúa, sao người lại?"
Lục Nguyệt cũng bất ngờ, Tuệ Liên đang đứng trước mặt muội ấy, làm cho muội ấy không hiểu chuyện gì.
" Tuệ Liên tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Tuệ Liên nắm tay Lục Nguyệt thật chặt, vẻ mặt hốt hoảng mà hỏi muội ấy.
" Không phải lục công chúa gả đến Vong Quốc sao?"
Lục Nguyệt lại khó hiểu, rõ ràng nàng ấy được gả đến Bắc Quốc, nghe Tuệ Liên nói như vậy Lục Nguyệt lại thấy hoang mang.
" Muội gả đến Bắc Quốc mà, sao lại là Vong Quốc rồi.
"
Tuệ Liên thở gấp vì hồi nãy có chút kích động, hành xử có hơi lỗ mãng, chánh sứ thấy hai người đang mắt trừng đứng nhìn nhau như thế thì lại hỏi.
" Công chúa có chuyện gì vậy?"
Tuệ Liên dường như hốt hoảng tới nỗi không nghe được mấy lời hỏi của chánh sứ, nàng chộp lấy tay của Lục Nguyệt mạnh hơn.
" Rõ ràng là lục công chúa được gả đến Vong Quốc mà, chuyện này hoàng thượng không nói gì với người sao?"
Lục Nguyệt chậm rãi lắc đầu, câu chữ thốt ra cửa miệng cũng không rõ.
Những câu chữ Lục Nguyệt vừa nghe hồi nãy như tiếng sét đánh ngang tai, nàng bàng hoàng đến đơ cả người.
" Kh.
.
ôn.
.
g.
"
Chánh sứ lúc này mới tiến tới nói.
" Đúng vậy, lục công chúa được gả đến Vong Quốc mà, chuyện này chắc hoàng thượng quyết định gấp quá nên là không nói được với công chúa.
"
Chánh sứ quay ra nhìn biển hiệu treo trên xe liền thở dài.
" Họ treo biển hiệu nhầm rồi, chúng ta đang đi đường đến Vong Quốc đó.
"
Tuệ Liên nghĩ lại chuyện hôm qua, Đàm Nhu đã có gì đó kì lạ rồi, Đàm Nhu dặn dò nàng rất nhiều thứ, còn đưa cho nàng tín vật để giữ.
" Cái này là con mèo khắc từ đá, là tín vật quan trọng, đến đó không biết chừng chúng ta lại bị tách ra, tỷ cứ đeo bên người, chủ nhân của nó sẽ thấy được nó thôi, tỷ đưa cho hắn đến lúc đó tỷ cũng sẽ được an toàn.
"
Tuệ Liên không dám tin, Đàm Nhu lại bỏ nàng ấy đi đến Bắc Quốc một mình.
Một lòng một dạ muốn đi theo Đàm Nhu cũng không được, đoàn người của Đàm Nhu cũng đã nán lại, đến giờ này rồi Đàm Nhu tin là Tuệ Liên đã bình ổn đi theo Lục Nguyệt được rồi.
Đàm Nhu ngồi trong phòng suy nghĩ rất nhiều, nàng thấy lo sợ, đến đó không biết sẽ được gả cho ai, lần này đi cũng không có ai thân thích bên cạnh khiến nành thấy lạc lõng.
Những món ăn được dọn lên, Đàm Nhu nhìn bàn ăn đầy ắp đồ ăn mà thở dài, bất giác nàng ho khan.
Lại ho nữa, cơ thể này không biết chống đỡ được đến khi nào đây.
Tì nữ đi vào bưng theo chậu nước nóng, nàng ta cũng ân cần, đi đứng cũng rất nhẹ nhàng tránh phát ra tiếng ồn, Đàm Nhu nhìn dáng vẻ nàng ta chật vật để ý thái độ của nàng như vậy liền tò mò hỏi.
" Ngươi mới vào cung sao?"
Tì nữ nhún người đáp.
" Bẩm công chúa, nô tì là tì nữ mới được tuyển vào cung.
"
Dáng người nàng ta nhỏ nhắn giống như là nàng vậy, khuôn mặt cũng nhỏ, suy đi tính lại nàng ta có vẻ xinh đẹp giống như thiếu nữ của Nhị Quốc, nhưng trên mặt vì có mấy đốm nâu tàn nhang nên thoại nhìn sẽ thấy không có gì nổi bật.
Đàm Nhu lại hỏi.
" Ngươi tên là gì?"
Tì nữ đó liền đáp.
" Nô tì là Đào Hạnh, là con gái của thường dân, thân phụ không có chức quan, mới vào cung mọi người thường hay gọi nô tì là Tiểu Hạnh.
"
Đàm Nhu ngoắc tay ra hiệu nàng ta tiến lên gần chút, nàng ta bước đến bước thứ ba thì dừng, cách giường chỗ Đàm Nhu ngồi chừng bốn bước chân, Đàm Nhu nhìn vào tay của nàng ta chai sạn, chân đi giày cũ đã mòn lắm rồi, y phục của cung nữ mặc trên người nàng ta coi chừng cũ hơn rất nhiều so với các cung nữ trong cung.
Đàm Nhu thấy, nàng ta là con của thường dân mới được tuyển vào cung, không quen biết ai, không ai chống lưng cho nên là bị bắt nạt, đi theo công chúa hoà thân ngoài những người tứ cố vô thân ra không một cung nữ nào dám đi theo, sợ phụ mẫu ở nhà sẽ lo lắng, nàng ta không biết có phải là người mất cha mất mẹ hay không nhưng nhìn nàng ta nhếch nhác như vậy chắc hẳn là bị ép đi.
Đàm Nhu đứng dậy đi về phía bàn ăn, nhìn đồ ăn bày sẵn trên bàn không có cảm giác muốn ăn chút nào.
Nàng miễn cưỡng ngồi xuống, nhân tiện hỏi luôn tì nữ.
" Là Tiểu Hạnh phải không.
"
" Dạ, phải.
"
Trên bàn chỉ có một chén cơm, Đàm Nhu lấy đũa ra đặt lên chén cơm rồi đẩy sang bên cạnh.
" Qua đây ăn đi.
".