Đàm Nhu nghe thấy quen quen, giọng nói trầm này là của nam nhân, Đàm Nhu không nghĩ ngợi gì mà liền đứng phắt dậy quay người ra sau nhìn người áo đen đó.
Dáng người to cao này, khuôn mặt anh tuấn này Đàm Nhu vừa chạm mặt đã mỉm cười, là Chiêu Phong.
Nàng chạy nhanh về phía đó ôm chầm thấy chàng, Chiêu Phong không nói gì chỉ cảm nhận hơi thở của Đàm Nhu.
Áo khoác ngoài to lớn của Chiêu Phong bọc lấy cả người Đàm Nhu.
Giữa trời đông rét lại trở nên ấm áp, Đàm Nhu không biết sao Chiêu Phong lại xuất hiện ở đây nàng cũng chỉ đang tận hưởng khoảng không ấm áp này.
Tay Đàm Nhu còn bẩn nàng chỉ dám ấn cổ tay ghì chặt người Chiêu Phong, trên người Chiêu Phong ám khí lạnh cộng với mùi bụi ngoài chợ, Đàm Nhu úp mặt vào ngực chàng mà ngửi thấy, cảm thấy có chút dễ chịu.
Lần này ra ngoài cùng với Chiêu Phong là Mã Bằng, huynh ấy còn bận việc tiệm vải của mình mà để đó cho Khanh Bình trông coi, Tuệ Liên đi ra thấy ba con ngựa và Mã Bằng đứng cạnh nhau, Mặc Vương cũng không biết đi đâu, cô cô cũng biến mất, Tuệ Liên lâu ngày không gặp Mã Bằng, vừa chạm mặt đã cười.
Cô cô ở trong phòng thuốc ngồi thẫn thờ, Mặc Vương đứng đối diện nhìn người, cô cô vẫn chưa thông, Vương Thị mất được mười mấy năm rồi bây giờ người mới biết, thế mà lần này gặp được nữ nhi của Vương Thị người đã vui mừng như thể gặp được Vương Thị.
" Mẫu hậu của con không được làm hoàng hậu.
"
Câu nói đó cứ dai dẳng trong đầu người, Vương Thị cứng đầu như thế, hiếu thắng như thế thì lại chịu làm hoàng quý phi, đến khi chết còn kéo theo cả ba đời nhà mình đi theo, người không mang tội lại thành đại tội, những năm qua cô cô sống nhàn nhã cũng hoàn toàn không quan tâm thế nơi mình sống hoàng thượng là ai.
Mặc Vương tiến đến đặt tay lên vai cô cô vỗ nhẹ, cô cô liền tựa đầu vào ngay thắt lưng của người, trán kề lên đó vừa thút thít kiềm chế.
" Ta đã lâu lắm rồi không gặp người ấy.
"
Mặc Vương vừa nghe đã biết Đàm Nhu vừa nói chuyện gì với Ngọc Nhiên, người vỗ nhẹ xuống vai của người theo từng nhịp.
" Nàng có thể khóc to lên.
"
Cô cô không vỡ oà ra mà lại cố gắng kiềm chế, người đưa tay lên dùng vạt áo lau đi nước mắt đang rưng rưng.
Người buông Mặc Vương ra.
Bàn tay lạnh áp vào hai mắt cho thoải mái hơn, người nhìn Mặc Vương nói.
" Không, già rồi không thể để chúng nó thấy ta là người yếu đuối được.
"
Mặc Vương lại bật cười, người hồi lại chuyện cũ.
Thật ra Mặc Vương khi gặp cô cô đã muốn nói cho cô cô biết chuyện này nhưng xảy ra quá nhiều chuyện cứ lu bu mãi nên quên mất, năm đó người cũng đến thắp hương cho Vương Thị cũng đôi lời an ủi với bằng hữu.
Đứng trong góc vườn nói chút chuyện, hai bằng hữu lâu ngày không gặp nói đôi chút và cũng bàn ít chuyện.
" Lâu rồi không gặp.
"
Bạch Nhiên Hiệu liền thẳng thừng nói.
" Lôi ngươi đến đây cũng là có chuyện muốn nhờ, lão tứ, con gái thứ tư của ta, ta có chút không an tâm.
"
Mặc Vương cầm kiếm, mắt cứ lảo đảo nhìn xung quanh, Bạch Nhiên Hiệu lại nói tiếp.
" Ta chỉ là muốn nhờ ngươi nuôi nó mấy năm thôi.
"
Mặc Vương cợt nhả khi vừa nghe đã lắc đầu liên hồi.
" Không được, ta không biết chăm trẻ con.
"
Bạch Nhiên Hiệu thở dài than thở.
" Chỉ là nuôi nó giúp ta thôi, tiền nuôi nó ta trả.
"
Mặc Vương lại bật cười thành tiếng.
" Haha, vấn đề không phải là tiền, ta cũng có tiền mà, chẳng nhẽ vương gia của Vong Quốc còn không có tiền hay sao, ta chỉ sợ không chăm nó tốt bằng ngươi thôi, là tứ công chúa, đi theo ta về núi Nguyệt há chẳng phải chôn sống một bông hoa sao.
Là công chúa thì phải học lễ nghĩa, nếu không sẽ bị người khác chê cười, mấy thứ đó ta không biết.
"
Bạch Nhiên Hiệu lại bật cười.
" Ta không muốn để nó làm tứ công chúa, các nam tử của ta đều nhí nhảnh không ai có thể đụng đến nhưng Tiểu Nhu thì lại còn nhỏ quá, cứ để nó làm người bình thường cũng tốt, miễn nó an toàn sống khoẻ mạnh là được.
"
Mặc Vương liền gật đầu, ban đầu thì nghĩ là chỉ nuôi mấy năm cho bớt nhàn dỗi nhưng mười mấy năm trôi qua những gì mà Đàm Nhu được lão thái thái chỉ dạy cũng đã đủ làm một công chúa lễ độ, Đàm Nhu không những không về cung lại mà còn muốn chạy trốn, Mặc Vương nhận lời chăm sóc từng ấy năm sớm đã không coi đó là chuyện đàm phán nữa mà coi Đàm Nhu như nữ nhi của mình.
Đàm Nhu lớn lên trong sự che chở của Mặc Vương, hiện tại cũng ít có ai đụng đến được, Mặc Vương đã hài lòng nhưng có vài chỗ Đàm Nhu còn làm người sợ.
Chiêu Phong kéo Đàm Nhu đến chỗ giếng nước rửa tay cho nàng.
Đàm Nhu như đứa trẻ ngồi yên nhìn bàn tay nhỏ của mình nằm gọn trong bàn tay lớn của Chiêu Phong, Chiêu Phong cẩn thận xoa xoa nhẹ bàn tay của nàng rồi lại móc ra từ thắt lưng mình một chiếc khăn xanh dương.
Đàm Nhu lập tức nghiêm túc nhìn Chiêu Phong.
" Khăn tay của ai vậy?"
Chiêu Phong bật cười.
" Sao vậy, mới gặp ta mà nàng đã muốn giận dỗi ta rồi à.
"
Đàm Nhu thái độ dịu xuống không nói gì, Chiêu Phong lau tay nựng má của nàng một cái thì liền giải thích.
" Khăn tay của ta thôi.
"
Đàm Nhu đứng dậy, chạy đi lấy rổ rau của mình, nàng bưng ra với vẻ mặt vui vẻ nhìn Chiêu Phong hỏi.
" Sao chàng lại đến đây? Không ở Vong Quốc làm thái tử à.
"
Chiêu Phong có ý muốn trêu liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay của nàng.
Cả hai bước chân đều, Chiêu Phong nói.
" Ta không làm thái tử nữa, tới đây làm phu quân của nàng.
"
Đàm Nhu liền ngán ngẩm.
" Khéo đùa.
"
Đàm Nhu để rổ rau ở cạnh giếng, nàng chỉ tay vào xô nước, Chiêu Phong liền múc nước cho nàng.
Đàm Nhu đổ rau ra chậu, Chiêu Phong đổ nước vào chậu, Tuệ Liên ở trong bếp nhờ Mã Bằng đi ra lấy ít nước liền va phải cảnh này, huynh ấy quay người đi vào nhìn Tuệ Liên mỉm cười.
" Ta vẫn là không nên làm phiền họ.
"
Tuệ Liên cầm đũa đảo đảo thịt trên nồi, tiếng xèo xèo dậy lên mùi thơm của thịt, Tuệ Liên chỉ quay ra cười.
Đàm Nhu chỉ đứng yên cầm áo khoác cho Chiêu Phong, còn Chiêu Phong thì chịu lạnh ngồi xuống rửa rau cho nàng.
Lúc Tuệ Liên đi ra lấy nước đã dè dặt nhẹ nhàng để bước đi tránh làm phiền họ thì đã chạm mặt cả hai người họ đang đi vào, Đàm Nhu nhìn Tuệ Liên cười, trên tay nàng là rổ rau và áo khoác của Chiêu Phong, còn Chiêu Phong thì lại hai tay bưng chậu nước.
Đàm Nhu cười nói.
" Tuệ Liên tỷ, Chiêu Phong múc nước cho tỷ rồi.
"
Tuệ Liên liền nhận lấy chậu nước từ tay Chiêu Phong.
.