Tạ Lăng Du đoán chuyện này chắc chắn liên quan đến tri phủ cai quản vùng Nam Lăng, không ngờ lại liên quan luôn đến cả thành Nam Lăng. Nói cách khác, Thành chủ thành Nam Lăng ngầm đồng ý thậm chí là bao che.

"Bằng cách nào mà Lưu huyện lệnh biết được?" Hắn im lặng một lúc rồi hỏi.

"Vợ con hạ quan đều bị bọn họ bắt đi, bọn họ để ta đến Phồn trấn để làm nhiễu loạn tai mắt, muốn giải trừ sự hoài nghi của các vị công tử. Không ngờ rằng các vị công tử ai nấy đều vô cùng thông minh, ngay cả hạ quan cũng... cam lòng phục tùng."

"Mấy ngày nay hạ quan phái thủ hạ đáng tin đi điều tra, nhưng nhóm người kia luôn theo dõi nhất cử nhất động của ta nên cũng chẳng tìm được manh mối gì có ích. Hạ quan sợ rằng tiếp tục điều tra nữa sẽ đánh rắn động cỏ nên giờ mới tìm đến các vị công tử mong được tương trợ."

Lưu huyện lệnh xấu hổ cúi đầu. Tạ Lăng Du không cảm thấy có vấn đề gì, huống gì nhóm người đó dùng vợ con Lưu huyện lệnh để uy hiếp vốn đã là bất nhân bất nghĩa. Ông làm việc ít nhiều gì cũng bị vướng chân vướng tay nên không dám hành động liều lĩnh.

"Vậy Lưu huyện lệnh có biết lệnh phu nhân bị đưa đến đâu không?" Tạ Lăng Du di dự hỏi: "Hoặc đại khái chỗ nào cũng được."

Biểu cảm của Lưu huyện lệnh có vẻ hơi giật mình, hơi kinh ngach, dường như không ngờ rằng chuyện hắn quan tâm là chuyện này, vội vàng nói: "Cũng biết được đại khái, bọn họ đoán được ta không dám làm liều, chắc chắn là giam vợ con ta ở trong Nam Lăng thành".

Bọn họ vẫn chưa hay biết thành Nam Lăng có gì bất thường, có lẽ là bá tánh trong thành cũng được an toàn. Chỉ là những trấn nhỏ và thôn xóm xung quanh bị vạ lây. Còn có thể là những bá tánh bị nhiễm bệnh trong tành đã bị bọn họ chuyển đến những thôn xóm hẻo lánh từ lâu rồi, hoặc là giệt khẩu thẳng tay luôn. Nhưng dù là kiểu nào thì cũng là vô nhân tính.

Bây giờ họ vừa phải kiểm soát được dịch bệnh ở Phồn trấn vừa phải thu thập được những bằng chứng có ích. Mà việc cấp bách hiện giờ là bọn họ phải cứu vợ con Lưu huyện lệnh ra trước đã, có vậy thì nhóm người kia mới mất đi lợi thế khống chế bọn họ.

Tạ Lăng Du và Lưu huyện lệnh ta một câu ông một câu, ăn xong bữa cơm trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ. Mạnh Nghị và Tôn Kiềm một người nghe không hiểu một người nghe hiểu nhưng không nói, còn Thanh Khâu Quyết là cái loại thông minh có thể nói được nhưng giả vờ, cho nên từ đầu đến cuối chỉ có mình Tạ Lăng Du không ăn no.

Nhưng mà có được nhiều tin tức như vậy, suy nghĩ thấu đáo hơi chút thì Tạ Lăng Du cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Từng người cáo biệt rồi trở về phòng, vào phòng rồi mới mở gói điểm tâm ra.

Cửa phòng bị đóng lại, Thanh Khâu Quyết thong dong đi vào, tay còn cầm một cái bình và một cái thìa nhỏ, thấy hắn thô lỗ như vậy bèn chỉ ra phía sau: "Ngươi muốn làm nó thèm chết à?"

Tạ Lăng Du lập tức dựng tóc gáy, lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu A Túc đang nằm trong tã lót nghiêng đầu nhìn hắn, không khóc lóc làm loạn gì, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay hắn, chu chu cái miệng vô cùng đáng thương: "A..."

"Toi rồi, chắc là Tiểu A Túc đói lắm". Tạ Lăng Du lúc này mới nhớ đến đứa bé hôm nay nhặt về liền nhanh chóng phủi vụn điểm tâm rồi bế đứa bé lên, lại nhìn điểm tâm rồi do dự nói: "Chắc là nó không ăn được cái này đâu, trong phủ có..."

Thanh Khâu Quyết ngồi bên cạnh Tạ Lăng Du, lấy ấm trà rồi đổ sữa dê trong bình vào đó, dùng thìa khuấy lên.

Tạ Lăng Du hơi bất ngờ, bảo sao người này lúc nãy lại đột nhiên rẽ, tưởng là y muốn đi dạo nên cũng không quan tâm, không ngờ y lại chu đáo đến vậy.

Còn mình thì cái gì cũng quên.

Tạ Lăng Du hơi áy náy nắn bóp bàn tay nhỏ của đứa bé, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi nhé..."

Đương nhiên Tiểu A Túc nghe không hiểu, nghiêng đầu dùng bàn tay mũm mĩm của mình nắm lấy ngón tay thon dài của Tạ Lăng Du: "U a..."

"Nó tha thứ cho ngươi rồi đấy." Thanh Khâu Quyết cầm thìa, thảnh nhiên nói: "Bế tử tế vào, đừng để nó sặc."

Tạ Lăng Du vội vàng bế chắc đứa bé. Tiểu A Túc dường như đói đến giận rồi, cái miệng nhỏ cắn lấy cái thìa mấy lần không nhả. Thanh Khâu Quyết nhướng mày, ngón tay khẽ gõ vào ấn đường của nó thì lúc này nó mới nhả ra, tròn mắt nhìn Thanh Khâu Quyết.

Một người bế một người đút, khung cảnh hài hòa vô cùng.

Tiểu A Túc ăn no xong thì ợ một cái, lờ đờ "ê ê a a" một lúc rồi mí mắt dần rũ xuống, ngáp mấy cái.

Tạ Lăng Du cẩn thận đặt nó xuống giường ở trong phòng trong. Thanh Khâu Quyết đưa bình và thìa cho người hầu bên ngoài, quay lại thì thấy Tạ Lăng Du đang ngồi ở bên bàn nhìn y.

"Có chuyện gì?" Thanh Khâu Quyết trở tay đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện hắn.

Tạ Lăng Du thấy cái vẻ vô tội này của y thì tức giận hỏi ngược lại: "Chẳng nhẽ ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Mọi người đều là đồng minh cả rồi, chia sẻ manh mối thì có làm sao?

Thấy đôi mắt tràn ngập sự tò mò của Tạ Lăng Du, Thanh Khâu Quyết khựng lại một chút rồi ngồi xuống tự rót cho mình chén nước, thong dong nói: "Muốn biết cái gì?"

Tạ Lăng Du sờ mũi, do dự nói: "...Muốn biết tất."

"Xì." Thanh Khâu Quyết cười khẩy một cái, không đánh Thái Cực với hắn nữa, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy rồi ném qua: "Lâm Thành đã đến địa phận Nam Lăng rồi. Ngọn nguồn cũng đã có manh mối, vẫn còn phải thu thập chứng cứ. Vậy thì tính cũng sắp đến ngày viết thư cho Trọng Lục rồi."

Tạ Lăng Du vừa nghe vừa đọc nội dung trong tờ giấy, trong lòng không khỏi bị chấn động. Trên giấy viết rất rõ ràng, từ những người trong kinh đến Nam Lăng tri phủ rồi đến cả Lưu huyện lệnh có thể tin được không, vợ con ông đang ở đâu. Không sót một cái gì.

Trong một thời gian ngắn như vậy có thể thu thập được nhiều tin tức như vậy thì đúng là hắn không bì được, so với hắn tưởng tượng thì "Lục" còn ghê gớm hơn nhiều. Tạ Lăng Du bất đắc dĩ nghĩ, may là bọn họ không phải thù địch với nhau.

Tâm trạng hắn phức tạm mà buông tờ giấy xuống. Tạ Lăng Du đoán "Thanh Trại" là thủ lĩnh bên ngoài của tổ chức, y có lẽ là tâm phúc trực thuộc của Thanh Khâu Quyết.

Nếu đã như vậy.

Thì quan hệ của "Lục" và "Văn" mập mờ như vậy, có khi nào Thanh Khâu Quyết thật ra là thủ lĩnh của "Văn" không?

Không, không đúng.

Thời điểm thành lập của "Văn" không khớp.

"Nghĩ cái gì đấy, hiểu hết chưa?" Thanh Khâu Quyết thấy hắn đơ ra nhìn mình, trong lòng ít nhiều cũng đáon được hắn đang nghĩ gì. Thanh Khâu Quyết công tử từ trước đến nay gặp nguy cũng không loạn lại thoáng sốt ruột, hơi chột dạ cắt ngang hắn: "Viết thư cho Trọng Lục đi."

Tạ Lăng Du lúc này mới hoàn hồn, nhận ra mình đã thất thố thì cảm thấy hơi ảo não, lắc đầu đi lấy giấy và bút mực, nhìn giấy viết thư trầm tư một lúc rồi mới chầm chậm đề bút.

Bút lông đẫm mực trên giấy như rồng đang bay lượn. Chữ của Tạ Lăng Du có phong cách riêng, phóng khoáng tùy ý rồi ở cuối lại có vẻ khéo léo, gióng như tính tình của bản thân hắn.

Đôi mắt phượng của Thanh Khâu Quyết hơi nheo lại, khẽ ngắm vẻ nghiêm túc của hắn. Đến lúc hắn viết xong vừa lòng thổi thổi trang giấy thì mới như lơ đãng mà nhìn xuống.

Tạ Lăng Du đưa tờ giấy cho y: "Như này được chưa?"

Thanh Khâu Quyết đưa tay nhận lấy, đọc lướt qua.

Rất tốt. Hai đoạn đầu thì khen bệ hạ anh minh sáng suốt, cho hắn cơ hội kiến công lập nghiệp, ở giữa thì tả chuyện Nam Lăng tri phủ và thành chủ cấu kết với nhau làm việc xấu vô cùng sinh động, cuối cùng là bày tỏ lòng trung thành, biểu hiện bản thân tin rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Thanh Khâu Quyết dừng mắt ở câu "Xin bệ hạ tin tưởng thần, dù thần có máu chảy đầu rơi cũng sẽ không từ bỏ" hồi lâu, khóe miệng không tự chủ được mà làm ra một độ cong không vui.

Tạ Lăng Du lặng lẽ quan sát y, thấy ánh mắt y dừng lại ở cái câu nịnh hót kia thì nghĩ là y đang khó chịu vì cái vẻ nịnh bợ hôn quân của mình nên khó chịu bèn nhanh nhảu lên tiếng giải thích: "Cái này... này không phải đâu, ta đang mê hoặc hắn thôi."

"Mê hoặc hắn sao?"

Thanh Khâu Quyết rũ mắt, hơi siết lấy tờ giấy. Y lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu nhẹ nhàng, không đoán được cảm xúc.

Tạ Lăng Du hơi cảm thấy lạnh sống lưng, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Ta chỉ đang xây dựng một hình tượng ngu trung đúng nghĩa thôi, chắc chắn không có chút thật lòng nào."

Thanh Khâu Quyết không hé răng, đưa lại bức thư cho hắn, đánh giá đúng trọng tâm: "Không tồi, tiến lùi đúng mức."

Có nghĩa là được rồi. Tạ Lăng Du cho bức thư vào phong bì rồi mở cửa đưa thư cho người hầu, dặn hắn đưa cho thị vệ gửi về kinh thành, quay lại vào cửa rồi đóng chốt.

Tạ Lăng Du quay đầu lại thì thấy Thanh Khâu Quyết đang ngồi trước bàn, cầm bút tùy ý phác họa vài nét trên giấy, ngũ quan của trẻ con dần hiện ra. Tạ Lăng Du không làm phiền y, chỉ lẳng lặng đứng nhìn một bên.

Chỉ là càng nhìn, hắn càng cảm thấy ngũ quan này rất quen thuộc. Hắn cau mày suy nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy đáp án gần ngay trước mắt nhưng lại không thể bắt được cái cảm giác thoảng qua đấy.

Đột nhiên.

Một gương mặt đang mỉm cười dịu dàng xuất hiện ở trong đầu. Người nọ dẫn hắn băng sông vượt nút, tán gẫu chuyện thiên hạ...

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra Tiểu A Túc giống ai. Khuông mặt non nớt chưa lớn này lại cực kỳ giống vị Thái Tử điện hạ kiêm cung lễ độ kia.

Thanh Khâu Quyết buông bút xuống, cán bút khẽ chạm vào bàn gỗ. Tạ Lăng Du vẫn đang ngơ ngác nhìn bức chân dung đứa bé kia, một lúc sau mới khó khăn nói: "Viết thêm ngày tháng vào đi, từ nay về sau đó là sinh nhật của A Túc".

Thanh Khâu Quyết nhận ra được sự khác thường, quay đầu lại nhìn thì đối diện với một đôi mắt hơi đỏ ửng đang né tránh. Y dừng lại một chút: "Ngươi cũng thấy giống sao?"

Tạ Lăng Du nhìn đi chỗ khác, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Không giống, không giống chút nào hết."

Lý trí đang nói, đó là A Túc chứ không phải Thái Tử Trọng Minh, là đứa bé ngây thơ bọn họ cứu ở trong rừng chứ chẳn phải bóng dáng của người nào đó.

Nhưng đã là con người thì đều sẽ có sự ích kỷ. Tạ Lăng Du không nhịn được dành hết tình cảm với Thái Tử lên Tiểu A Túc, không nhịn được mà tiếp tục ảo tưởng.

A Túc A Túc... Là "Túc" trong "túc mệnh" (số mệnh).

Hắn ngó nhìn Tiểu A Túc đang ngủ say sau tấm bình phong, ngón tay khẽ vuốt ve ngọc bội có khắc chữ "Quyết" trong ngực, thơ hẩn nghĩ ngợi.

Đợi mọi chuyện kết thúc, liệu cố nhân có đứng bên cây hòe, liệu cố nhân có tươi cười giục ngựa hay không. Chẳng ai biết được.

Dường như bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài rất khẽ, trong ngực lộ ra một góc quạt xếp bị rút ra. Tạ Lăng Du theo bản năng nhìn lại, ăn đau liền kêu lên một tiếng: "Á..."

"Huynh đánh ta làm gì?" Tạ Lăng Du cau mày, tức giận muốn lấy lại cái quạt xếp thì bị y nghiêng người tránh đi.

"Bảo là mang hai cái cho ta một cái, cái này là của ta". Thanh Khâu Quyết ngả người ra sau, ngáp một cái rồi đi vào trong.

Cảm xúc bi thương của Tạ Lăng Du lập tức biến mất, nhấc chân lên đá một cú. Thanh Khâu Quyết như có mắt sau lưng quay đầu tiến gần lại hắn: "Đừng hòng đánh lén ta, công phu của ngươi còn chưa đến nơi đến chốn đâu."

Lời này có vài phần thâm thúy. Tạ Lăng Du giật mình, người này lại vờ như chỉ thuận miệng nói, quay đầu liền bắt đầu cở đai lưng: "Ngày mai sẽ có nôi, hôm nay ôm trước đã".

Tạ Lăng Du thấy Tiểu A Túc đang ngủ ngon lành thì không nói gì nữa, cở áo ngoài rồi cẩn thận đi vào bên trong giường rồi ôm Tiểu A Túc vào lòng, tránh bị tư thế ngủ bá đạo của người nào đó đè bẹp.

Tiểu A Túc chép chép miệng, vùi vào lòng Tạ Lăng Du.

Ánh nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Bên cạnh có hai tiếng thở đều nhưng Thanh Khâu Quyết lại không ngủ được.

Mới vừa rồi nhìn thấy biểu cảm đau thương Tạ Lăng Du, trong lòng y chợt nảy lên một sự sốt ruột kỳ lạ, ma xui quỷ khiến cướp lấy quạt xếp muốn làm nhiễu suy nghĩ ấy.

Không có lý do gì cả, chỉ là trong lòng nghĩ sao thì làm vậy.

Có lẽ là nhớ về tình cảm ngày xưa, có lẽ là cảm thấy hắn là một người có thể kết giao. Chỉ là xúc động nhất thời thôi, không cẩn phải miệt mài bám riết lấy làm gì.

===

Hani: Động lòng rồi á, nma xì trây =))) Cá nhân t rất thích những xúc cảm ntn, thích hai bạn từ từ nhận ra mình phải lòng nhau, thích những lần trái tim xôn xao ntn. Ngồi edit mà cảm động vãi 😭nhất là đoạn Thái tử. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play