Trong thư phòng ở một đầu khá của phủ Thừa tướng, Tạ thừa tướng đang ngồi suy tư một mình trước bàn, trên bàn đặt một cái hộp gỗ cũ, góc nhọn cũng đã bị mài tròn đi. Nhưng ông lại coi nó như bảo bối, ngón cái khẽ vuốt ve, mở hộp gỗ ra, lộ ra bức thư ố vàng bên trong.
Chỗ dán của bức thư viết "Thầy thân mến", đề là "Học sinh Trọng Minh".
Tạ thừa tướng đỏ mắt, cẩn thận nhìn lại lần nữa. Cho dù bức thư này ông đã khắc ghi từ lâu, thậm chí chỗ nào viết vội mà bị lem mực ông cũng nhớ rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà thổn thức.
Năm đó Thái tử bị giam nơi tù lao, căn bản chẳng có đường sống để xoay chuyển nhưng vẫn không quên bảo vệ một thái sư như ông. Tạ thừa tướng không thể gặp Thái Tử điện hạ lần cuối, chỏ có thể đọc được một bức thư cuối cùng.
Mà bức thư này lại là để tính toán ổn thỏa cho tương lai của ông. Thái Tử điện hạ không đề cập đến an nguy của bản thân một chữ nào, cứ giống như học sinh đắc ý nhất của ông chưa bao giờ rời đi, đây chỉ là bọn họ bàn kế sách mà thôi. Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, Thái Tử điện hạ sẽ trở về.
Bàn tay cầm bức thư của Tạ thừa tướng run run.
Trong thư viết, hắn và Tử Hành không còn nhiều thời gian nữa, hiện giờ đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống chọi lại. Thái sư không cần phải tham dự vào, mong kiếp sau khi gặp lại thái sư thì thiên hạ đã thái bình.
Thái Tử cho Tạ thừa tướng hai con đường.
Cái thứ nhất là phủi sạch quan hệ của bọn họ, sau này cứ yên ổn làm chức thừa tướng, sống một đời an ổn.
Cái thứ hai là nếu thái sư vẫn không cam lòng, nhiều năm sau nếu có tin tức của Thanh Khâu gia hoặc có thế lực tìm đến cửa xin hỗ trợ, mong thái sư ra tay giúp đỡ.
Tạ thừa tướng lúc đấy vội bỏ qua cái thứ nhất, cẩn thận đọc tiếp. Ông chưa hề do dự xem phải chọn con đường nào, nếu trong lòng do dự thì đã không có được phủ Thừa tướng đao thương bất nhập như bây giờ.
Trung thần không phản quốc, thiên hạ chọn minh quân. Ông nói sao làm vậy, từng chút một dạy cho Thái Tử điện hạ.
Chỉ là không ngờ nhoáng cái đã ba năm.
Bàn tay cần thư của Tạ thừa tướng từ từ rũ xuống, ánh mắt nhìn về phương xa, tự lẩm bẩm: "Đến rồi sao..."
Không biết qua bao lâu, bức thư được bỏ lại vào trong hộp gỗ cũ kĩ, những góc ố vàng trong bóng tối chẳng nhìn ra màu sắc.
Không biết khi nào mới có thể hiện thế một lần nữa, không biết khi nào mới có thể trùng phùng cùng cố nhân.
——————
Trong phòng Tạ Lăng Du, hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Thanh Khâu Quyết không chút khách sáo ngồi thẳng xuống, đôi mắt hẹp dài vừa nhấc lên tạo ra cảm giác đảo khách thành chủ: "Trọng Lục và Trương thị đại hôn ngươi không chờ được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một lát nữa Chu Hỉ sẽ đam thánh chỉ đến đây, ngươi thu dọn đồ đạc chút đi, lát nữa lên đường luôn."
Tuy Tạ Lăng Du đang có ý này, nhưng bảo hắn dọn dẹp chút rồi lên đường là thế quá nào, không biết nói thì bớt nói đi coi?
Hắn cau mày nhìn chằm chằm Thanh Khâu Quyết.
Thanh Khâu Quyết mặc như một tên hầu nhưng mà ngồi tướng như ông cố nội người ta, nhíu mày nói: "Đơ ra đấy làm gì, chờ ta dọn đồ cho ngươi à?"
Tạ Lăng Du giằng co với y một lát rồi hừ một tiếng, đập quạt vào ngực một cái rồi lẳng lặng đi dọn hành lý.
Thanh Khâu Quyết thuận tay lấy điểm tâm trên bàn, vừa ăn vừa nhìn Tạ Lăng Du rồi nói ra nói vào: "Gấp cho gọn gàng vào, ngươi nhồi hết vào mang đi như thế rồi có mặc được không?"
Tạ Lăng Du phồng má, gân xanh trên trán giật giật, tay gồng chặt nhưng động tác lạ nhẹ nhàng gấp gọn quần áo.
Mà cái tên này lắm mồm lên ồn ào thật sự, cứ như một con ếch xanh to bự lải nha lải nhải.
Tạ Lăng Du nhắm mắt lại, cảm thấy khó thở, nhưng không cách nào nói chen vào được, nói đến mức hắn nghẹn tức ngực.
"Mang lắm quạt xếp thế làm gì, hai cái là đủ rồi, cho ta một cái."
"Cái áo đỏ kia cũng bỏ lại đi. Người ta đang dịch bệnh loạn cả lên mà ngươi mặc vui vẻ thế khác gì gạ đòn?"
"Đã bảo rồi đừng có xếp đôi như thế... Trời đúng rồi, thế có phải là đúng không."
Tạ Lăng Du cảm thấy dây thần kinh trong đầu sắp đứt tới nơi, đau âm ỷ, người bắt đầu hơi run, nhất là đôi tay thon dài kia luôn muốn đánh một phát vào chỗ phát ra âm thanh.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Thanh Khâu Quyết bình tĩnh buông xuống miếng điểm tâm ăn dở, thong thả đi tới đứng cạnh Tạ Lăng Du. Tạ Lăng Du cau mày, rất muốn đấm thử một phát, trong miệng ấm ủ những lời chửi rủa xấu xa.
Gia nô ở ngoài cẩn thận gõ cửa: "Thưa công tử?"
Tạ Lăng Du ôm hận xoay người, bất đắc dĩ phải nhịn hơi này xuống, trầm giọng nói vọng ra ngoài: "Vào đi."
Gia nô kia không biết là thì thầm vài câu với ai, lúc này mới đẩy của vào.
Tạ Lăng Du ngước lên, thấy Chu Hỉ đang cười tủm tỉm tay ôm phất trần, bên trái là Tạ thừa tướng khí chất ôn hòa, bên phải là Tôn tiểu tướng quân mặt lạnh như nước.
Tạ Lăng Du nhớ đến phía sau mình còn có một tùy tùng "thân phận không rõ", nhất thời cảm thấy hơi bối rối.
Hắn khựng lại một chút rồi phản ứng lại, vội vàng hành lễ: "Chu công công, Tôn huynh, phụ thân."
Chu công công không để ý lắc đầu: "Tạ công tử đa lễ rồi, nghỉ ngơi trong kinh thành chưa được mấy ngày lại phải đi, vất vả cho công tử quá."
Tạ Lăng Du cười nhẹ: "Sao lại vậy, tạ hạ đang là tuổi đi đây đi đó lang bạt, phải đa tạ bệ hạ ban cho cơ hội này mới đúng."
Hai người bọn họ nói chuyện kiểu nhà quan, rất trôi chảy.
Vốn tưởng yên ổn không có chuyện gì, đến Tôn tiểu tướng quân ngày thường ít nói cười cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện của người ta, hôm nay không biết sao mà cứ nhìn chằm chằm tên hầu đang thu dọn hành lý, do dự nói: "Mấy cái áo này gấp không tệ."
Tạ Lăng Du quay đầu lại, phát hiện chỗ quần áo đó là do mình gấp, đồ là mình dọn, người ngày bận này bận kia nửa ngày thực tế là gom chúng vào với nhau, tay chân chậm chạp phát sốt ruột.
Chỉ thấy người mặc áo vải thô kia xoay người lại, nở một nụ cười ngượng nghịu, cụp mi rũ mắt hành lễ.
Trông vừa thanh tú khả ái vừa ngoan ngoãn.
Tạ Lăng Du: "..."
Mấy người tâm tư khác biệt, nhất thời hơi yên tĩnh.
Chu Hỉ thấy vậy cũng không làm chuyện vô nghĩa nữa, lạnh lùng nói: "Mời Tạ công tử tiếp chỉ."
Tạ Lăng Du quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu nói: "Có thần."
Chu Hỉ mở thánh chỉ ra, đọc từng câu từng chữ. Tạ Lăng Du cũng nghe không lọt tai bao nhiêu, đơn giản chỉ là bảo hắn đi Phồn trấn cứu trợ dịch bệnh, Tôn tiểu tướng quân đi theo...
Đột nhiên, hắn nghe được một cái tên quen thuộc, mày khẽ nhíu lại. Cũng may là hắn cúi đầu nên không ai thấy được. Chu công công nói, người áp giải lương thực đến Phồn trấn là tướng quân Lâm Thành.
Tuy không nói ra ngoài nhưng Lâm Thành và Tôn tướng quân cũng coi như là đối đầu với nhau. Lâm Thành là cữu cữu của Trọng Lục, mấy năm nay bệ hạ cũng là có bất công, hơi có ý thiên vị Lâm gia hơn, cái gì tốt cũng cho tên họ Lâm kia, việc gì khổ cực thì đều là Tôn gia làm.
Quân của Lâm gia mấy năm nay diễu võ dương oai, Tôn gia vẫn luôn không thèm để ý, chỉ cảm thấy bọn họ giống như chó trên ngự tiền, vểnh cái đuôi lên cao. Dù sao thì cũng không thể đi cắn chó được.
Thánh chỉ được đọc xong rất nhanh. Tạ Lăng Du đứng dậy tiếp chỉ, lặng lẽ liếc nhìn Tôn Kiềm một cái, thấy hắn không có biểu cảm gì mới yên tâm, cảm tạ Chu Hỉ.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Tạ phủ Thừa tướng. Tiễn Chu Hỉ đi xong, Tạ thừa tướng mới quay lại nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp: "Chuyến này đi phải thật cẩn thận, an nguy của bản thân là quan trọng nhất có biết chưa?"
Tạ Lăng Du lặng lẽ quan sát, cảm thấy hình như hôm nay cha không vui lắm, có cảm giác như bị áp lực đè nén. Hắn nhìn Tạ thừa tướng trong chốc lát, đột nhiên đi qua ôm lấy ông, còn đưa tay vỗ vỗ lưng ông an ủi.
"Cha đừng lo lắng. Nếu cha nhớ con thì cứ đem bộ cờ ôn ngọc con tặng ra chơi, con nhất định sẽ bình an trở về." Tạ Lăng Du nhẹ nhàng nói.
Trái tim Tạ thừa tướng hơi chua xót, vỗ vỗ lưng hắn, liên tục nói: "Được, được..."
Ông nói xong, không nỡ mà buông Tạ Lăng Du ra, quay lại dặn dò Tôn Kiềm: "Tiểu Kiềm này, mười lăm tuổi con đã cùng phụ thân con ra trận giết địch. Vân Lâu dù sao cũng là ôn ngọc nuôi lớn trong sách vở, còn phải nhờ con chăm sóc đôi điều."
Tôn Kiềm gật đầu, trịnh trọng nói: "Tạ bá yên tâm, về công về tư con đều sẽ chiếu cố Tạ huynh."
Tạ thừa tướng lúc này mới yên tâm. Thấy cổ áo Tạ Lăng Du hơi nhăn, ông liền đưa tay cẩn thận vuốt phẳng cho hắn.
Tạ Lăng Du cũng thuận theo không động đậy. Thoáng thấy Thanh Khâu Quyết hòa mình vào trong nhóm người hầu, đã dọn hành lý của hắn ra, thầm thắc mắc sao giờ này cái tên Mạnh Nghị chết tiệt kia còn chưa đến.
Sắp tới giờ, Mạnh Nghị mới cõng một bao chẳng biết là cái gì chạy đến, thở hồng hộc nói: "Ta đến muộn rồi... Trời ơi, ta sợ đến đấy ăn không ngon ngươi sẽ bị đói nên tự mua chút điểm tâm thức ăn. Tạ bá đợi lâu rồi ạ."
Tạ thừa tướng dở khóc dở cười xua xua tay.
Mạnh Nghị cười hì hì, làm mặt quỷ với Tạ Lăng Du, thiếu điều viết bốn chữ "mau khen ta đi" trên mặt. Tạ Lăng Du nhín cười, âm thầm chỉ chỉ phía sau hắn.
Mạnh Nghị không hiểu gì quay đầu lại nhìn, liền thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tôn Kiềm.
Mạnh Nghị: "..."
Lúc đó Mạnh Nghị đã muốn bỏ đi rồi, may Tạ Lăng Du vẫn còn chút lương tâm, sống chết túm hắn lên xe ngựa, miệng còn nhỏ giọng khuyên can. Mạnh Nghị nghẹn cổ, dáng vẻ như không dễ nói chuyện. Tôn Kiềm chẳng thèm nhìn hắn, xoay người lên ngựa ở bên cạnh dẫn đường.
Thanh Khâu Quyết ngượng ngùng cười với Tạ thừa tướng đang đánh giá hắn, nhanh nhẹn ngồi lên phía trước xe ngựa, vừa cầm vào dây cương miệng liền thuần thục hô một tiếng, con ngưạ mới từ từ di chuyển.
Tạ Lăng Du thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn cha rồi vươn tay ra vẫy vẫy, nhẹ nhàng nói: "Cha ơi, nếu trong phủ không có việc gì cha cứ ra đi ra ngoài chơi, đừng cứ buồn chán nhé."
Tạ thừa tướng cười gật đầu, tiến lên một bước xoa đầu hắn, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ đưa tay ấn đầu Tạ Lăng Du vào, thở dài nói: "Đi đi."
Những lời này có cả sự không nỡ, có cả sự vui mừng.
Trong ánh mắt Tạ thừa tướng cất giấu quá nhiều chuyện. Lúc ông trẻ tuổi đau đớn để tang vợ đã bỏ lỡ mất thời điểm con trai đáng yêu nhất. Hạ phu nhân nói rằng khi còn bé Tiểu Du nghịch ngợm lắm, cứ nhảy nhót lung tung như con khỉ con vậy.
Sau đó ông hoàn toàn tỉnh ngộ, đón con về.
Tạ Lăng Du rất nghịch ngợm nhưng dường như rất sợ ông, vô cùng ngoan ngoãn. Không lâu sau thế mà thật sự tĩnh tâm lại, tinh thông đủ cầm kỳ thi họa, nhiều năm sau trở thành công tử nổi danh trong kinh thành.
Tạ thừa tướng vốn tưởng rằng hắn thông minh bẩm sinh, không ngờ rằng có một buổi tối trời mưa to, Tạ thừa tướng không yên tâm nên lặng lẽ đi xem, mở một khe hở cửa sổ.
Lại phát hiện ra Tạ Lăng Du không hề ngủ, ánh nến bị sách bao quanh, ánh sáng rất tối. Trong tay hắn cầm một quyển sách khổ sở đọc, còn hơi cau màu. Một lúc sau rốt cuộc hắn cũng từ bỏ, ôm sách lẩm bẩm nói: "Ta lén lười biếng một ngày vậy!"
Thêm một lát sau, hắn cau mày như ông cụ non thở dài, lại lẩm bẩm lầu bầu với sách, không biết là đang khuyên ai.
"Thôi thôi, đọc xong là được..."
Tạ thừa tướng không hiểu gì, nghĩ rằng hắn đang đọc sách truyện gì đó, nhưng thấy hắn không sợ gì thì cũng không quản nhiều nữa. Cho đến một hôm ông phát hiện ra, những cái Tạ Lăng Du đọc là sách, đều là những danh thư tối nghĩa khó hiểu.
Con trai ông từ trước đến nay không phải là thiên phú dị bẩm. Tiểu Lăng Du nghịch ngợm như khỉ con tối nào cũng khêu đèn đọc sách đến đêm chỉ để cha thỉnh thoảng thuận miệng hỏi là hắn có thể trả lời được vài câu, chỉ để khi đi học hắn trả lời thấu đáo, thầy giáo hỏi hắn là tiểu công tử nhà ai thì hắn có thể ngẩng cao đầu nói mình là con của Tạ thừa tướng.
Tạ thừa tướng ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng chầm chậm trở về.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất có tinh thần, dù cho nuôi trong êm ấm cũng sẽ không mất đi sự dẻo dai. Hắn có thể thong dong trong an nhàn, cũng có thể trấn tĩnh trong loạn lạc.
Có lẽ thật sự có người bước ra khỏi con đường trông vô cùng gian khó kia.