Hồi còn rất nhỏ, Bách Lục từng làm một chuyện mà bây giờ nhớ lại vừa thấy vô vị vừa thấy chua xót. Cũng không biết nghe ai nói, ly hôn chính là cầm giấy chứng nhận kết hôn đi đổi thành giấy chứng nhận ly hôn, cô bèn lặng lẽ mang giấu giấy chứng nhận kết hôn của Tô Chí Quân và Bách Tử đi, hi vọng họ mãi mãi không tìm ra được, như thế thì sẽ mãi mãi không đổi được thành giấy chứng nhận ly hôn.
Bách Lục cùng ông bà ngoại đợi ở ngoài cục dân chính, bà ngoại vẫn xoa đầu cô. Lần đầu tiên trong đời cô hi vọng thời gian dừng lại. Không phải vì thời khắc này tốt đẹp đến nhường nào, mà là vì giây phút tiếp theo mình sẽ thật sự trở thành đứa trẻ đáng thương trong mắt người khác. Mọi người nói người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, vậy thì cô đáng hận ở đâu?
Bách Tử và Tô Chí Quân cùng đi ra, hai người không nói một lời.
Bách Lục lén quan sát họ. Tô Chí Quân gầy và trắng hơn trước một chút, trên người mặc bộ quần áo khá nghiêm trang, tuy trông không đẹp trai nhưng cũng giống một người cần cù chăm chỉ, trên người không có chút dáng vẻ côn đồ nào. Cô nhìn Tô Chí Quân, lúc bố đi ra cổng, đột nhiên quay đầu.
Tô Chí Quân nhìn cô.
Cô tưởng bố sẽ nói gì đó, tuy mái nhà đó rất tồi tàn, vị trí rất heo hút, nhưng đó là một mái nhà.
Bố không nói gì, cuối cùng rời đi.
Cô nhìn bóng lưng bố đi càng lúc càng xa, cổ họng muốn phát ra âm thanh gì đó, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Không cam tâm, không muốn tin, nhưng nhắm mắt rồi mở mắt vẫn là tình trạng như bây giờ.
Cô muốn khóc, song lại phát hiện mình không có bất cứ động lực nào để khóc.
“Sao? Vẫn muốn tên đàn ông khốn nạn đó à?” Bách Tử đi qua, ngón tay thon dài dí trán cô, rất mạnh, đầu cô nghiêng đi. “Tên đàn ông đó đã không cần mày nữa rồi, có biết không, tên đó có phụ nữ bên ngoài rồi, ả đàn bá đó còn mang thai con của hắn. Ha ha, thế giới rộng lớn, đúng là không thiếu chuyện lạ, thật sự có người phụ nữ có thể ưng được tên đó cơ đấy.”
Dứt lời, Bách Tử lại cười, rồi dùng tay sửa lại mái tóc hơi xoăn của mình, “Cũng thật sự phải cảm ơn ả đàn bà đó đã giúp mẹ thoát khỏi bể khổ”. Nói xong câu này, Bách Tử hung dữ lườm Bách Lục, “Sau này mày theo mẹ, yên tâm, tên đàn ông chết tiệt đó không cần mày, mẹ sẽ không vứt bỏ hay mặc kệ mày đâu”.
Nói rồi Bách Tử xỏ giày cao gót, tự tin đi ra ngoài.
Bà ngoại kéo Bách Lục, cũng đi ra ngoài.
Bách Lục rất muốn nói với Bách Tử: Tuy bố chẳng ra sao, nhưng cũng còn hơn người đàn ông kia.
Bách Tử không về một mình mà còn có cả một người đàn ông lái một chiếc xe. Người đàn ông không đẹp trai một chút nào, bụng bia to bự, những chỗ khác thì không béo, đôi mắt đục ngầu, lúc nhìn Bách Tử mắt luôn sáng rực.
Bách Lục nhớ đến một bộ phim, tên vua để mất nước nhìn cô gái nhảy múa chính là dùng ánh mắt này.
Khi ấy, mọi người nói ánh mắt đó có nghĩa là dâm.
Vẻ đẹp của Bách Tử không thay đổi một chút nào, cả người đều để lộ ra vẻ phong tình diễm lệ.
Bách Tử kéo Bách Lục cùng lên xe của người đàn ông kia, thái độ của người đàn ông với cô không tốt không xấu, nguyên nhân là người đàn ông căn bản không buồn bận tâm đến cô.
Bách Lục thầm so sánh người đàn ông này với Tô Chí Quân, không nhìn ra được người đàn ông này có chỗ nào tốt.
Về đến thôn thì đã rất muộn, nhưng lại không ngăn được sự nhiệt tình của một vài người, họ lũ lượt vây quanh xe của người đàn ông đó.
Có người đi làm bên ngoài, ra vẻ hiểu biết cao giọng giới thiệu với mọi người, chiếc xe này của hãng gì, đại khái bao nhiêu tiền, tính năng thế nào, cuối cùng mọi người đều có được tin tức khiến mình hài lòng, chiếc xe này nhất định phải người giàu mới có thể lái.
Khi một người nói với bạn, người đàn ông và người phụ nữ kết hôn, người đàn ông hơn người phụ nữ mười mấy tuổi, phản ứng theo bản năng có phải chính là người đàn ông này rất giàu?
Khi một người nói với bạn, một người phụ nữ xinh đẹp lấy một người đàn ông xấu xí, phản ứng theo bản năng có phải chính là người đàn ông này vô cùng giàu?
Phía trước dùng một vài từ phủ định, phía sau thêm rằng người đàn ông đó giàu, vì thế mọi người đều có thể hiểu được.
Không ít người đều cười nói Bách Tử quả thực có vận theo người giàu, người phụ nữ xinh đẹp, luôn khiến người ta phán đoán như vậy.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Bách Lục mới thật sự tin vào sự thực đó, Tô Chí Quân và Bách Tử đã ly hôn rồi, cô không còn bố nữa.
Trước đây nghe nói lúc bố mẹ ly hôn sẽ luôn hỏi con cái muốn đi theo ai, còn quyền lợi này của cô đã bị bóp chết rồi. Tuy cô biết, cho dù để cô lựa chọn, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Bách Tử và người đàn ông đó không ở lại ăn cơm, chê cơm canh ở đây đạm bạc, lái xe muốn ra ngoài ăn, cũng không quay lại nữa, thuê phòng ở bên ngoài.
Bách Lục nhìn Bách Tử cười đùa với người đàn ông đó rồi lại rời đi.
Bà ngoại kéo Bách Tử mà khóc, bảo Bách Tử thường xuyên về. Bách Tử không đồng ý cũng không phủ nhận, để lại một món tiền rồi rời đi.
Ông ngoại bị hành động đó của Bách Tử chọc tức, con trai không thành tài, con gái cũng chẳng tốt ở đâu.
Tối đó, bữa cơm rất không vui, ông bà ngoại cãi nhau.
Lúc trước ông ngoại muốn gây dựng quan hệ tốt với người đàn ông đó, chủ động hỏi một vài chuyện cụ thể. Người đàn ông đó khá kiêu căng, rất chê ghét ông ngoại, không muốn nói nhiều.
Điều khiến ông ngoại tức không phải chuyện đó, mà là ông nghi ngờ người đàn ông đó đã có vợ, cứ hỏi đến vấn đề đó là Bách Tử đều chuyển đề tài.
Bà ngoại lại cảm thấy khó khăn lắm con gái mới về một lần, ngữ khí nói chuyện của ông ngoại áp bức như thế, giờ thì hay rồi, về còn chưa ngồi ấm ghế đã lại đi rồi.
Từ đầu đến cuối, một mình Bách Lục cúi đầu, húp cháo trong bát.
Cô không thích người đàn ông đó, cũng không thích vẻ phong trần trên người Bách Tử, còn cả mùi nước hoa sực nức đó nữa.
Buổi tối, cô ngủ trên giường, trong đầu chiếu lại bóng lưng lúc rời đi của Tô Chí Quân, cô rất muốn biết Tô Chí Quân muốn nói gì với mình. Là câu xin lỗi, bao nhiêu năm nay bố quan tâm cô không đủ, bố không định cần cô nữa. Hay là câu tự chăm sóc bản thân cho tốt, là chút ấm áp cuối cùng với cô. Không có gì cả, cô chỉ có thể dựa vào sự tưởng tượng của bản thân.
Lúc ngủ, cô mơ một giấc mơ.
Một mình cô sống ở tòa nhà cũ kĩ đó, có người đang gõ cửa. Cô buồn ngủ díp mắt đi mở cửa, nhìn thấy Bách Tử và Tô Chí Quân trở về. Trong tay Bách Tử xách chút hoa quả, còn cầm quần áo mới bảo cô mau đi thay. Tô Chí Quân đứng cười ở một bên, Tô Chí Quân đã tìm được một công việc ổn định, lần này về đón cô cùng đi. Bố làm thuê trong thành phố, Bách Tử cũng tìm được một công việc, tiền lương của hai người cộng thêm chút tiền vốn bình thường và chút tiền vay được đủ để mua một căn nhà rất nhỏ trong thành phố. Bách Tử nói với cô, bây giờ Tô Chí Quân đã thay đổi, là một người đàn ông rất có trách nhiệm, biết thương mẹ rồi. Tô Chí Quân sẽ hỏi cô bài tập thế nào, bảo cô chăm chỉ học hành, những thứ khác đều không cần lo. Bách Tử và Tô Chí Quân không còn cãi nhau nữa, càng không đánh nhau nữa. Bách Tử không tiêu tiền linh tinh nữa, ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn có nét đẹp thanh thoát. Tô Chí Quân trung hậu thành thực, mặc vest, nhìn trông cũng ra dáng. Họ dọn vào thành phố, rời đi như phần lớn người sống ở đây. Cô cố gắng học tập, Bách Tử tan làm về thì sẽ nấu cơm, ăn cơm xong, Tô Chí Quân sẽ đưa họ đến tiểu khu đi dạo.
Một nhà ba người, hạnh phúc vui vẻ trải qua từng ngày.
Mộng tỉnh, gối ướt đẫm.
Tay cô túm chặt gối, đây chính là khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực.
Cô thật sự hiểu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT