Lúc làm việc Đặng Cảnh Nam rất nghiêm túc, anh thuộc kiểu người tâm trạng càng không tốt làm việc càng nghiêm túc càng cẩn thận. Sự nghiêm túc mấy ngày nay của anh khiến mọi người bên cạnh anh không dám phạm một chút sai lầm nào, bởi anh nhất định có thể bới móc ra, dùng ánh mắt “sao cô/ cậu lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này” nhìn đối phương, khiến người ta không thể làm gì được trong im lặng.
Kết quả của nghiêm túc chính là mau chóng làm xong hết mọi việc trong tay.
Trợ lý Phương cầm di động đi vào phòng làm việc, “Cô Lưu gọi điện tới ạ”.
“Nói tôi không có ở đây.” Ngay cả mở mắt anh cũng lười.
Trợ lý Phương hơi khó xử, nhưng vẫn làm theo chỉ thị. “Cô Lưu bảo tôi truyền lời với tổng giám đốc, bất cứ lúc nào cô ấy cũng rảnh.”
“Ra ngoài.” Vẫn dựa vào chiếc ghế xoay.
Trợ lý Phương nghĩ hôm nay mình không phạm lỗi gì, tính khí của tổng giám đốc này càng ngày càng khó nắm bắt, chỉ đành tự cầu may cho mình.
Anh xoay chiếc ghế hai vòng, dừng lại, bật máy tính, mở camera ở một chỗ nào đó ra, có thể nhìn rõ cảnh tượng ở nơi đó.
Hình như cô mới xử lý xong một tài liệu, ánh mắt không có bất cứ tụ điểm nào, không biết phải thứ gì mới có thể thu hút tầm mắt của cô. Tay phải cô chống cằm, tay trái đặt tùy ý trên bàn, nét mặt trầm tĩnh, vẫn giống như dáng vẻ trong đầu anh.
Cô giống như nước nơi biển sâu, trầm lặng, không gợn sóng.
Không có cảm xúc mãnh liệt, không tìm thấy chút kích động nào, nhưng anh đắm chìm vào trong vẻ thâm trầm đó, càng sa càng sâu, không thể tự thoát.
Có tin rằng trên thế giới này có báo ứng nhân quả không, trước đây anh không tin, còn bây giờ thì tin rồi. Thời niên thiếu, sao lại tin được rằng thật sự có một người như vậy – trở thành tử huyệt riêng của mình, thứ được gọi là kiếp nạn đó, thực sự tồn tại.
Anh nhắm mắt, rồi lại chăm chú nhìn màn hình, sau đó nhấn nút X ở góc phải.
Tựa như anh chưa từng bật lên.
Dặn dò trợ lý một tiếng, anh rời khỏi phòng làm việc.
Anh lại đem lòng yêu thứ tốt là rượu đó rồi, say rồi, thì có thể quên hết tất cả.
Đi đến phòng bao, anh quét mắt nhìn Thẩm Diệc Nhạn và Kỷ Thiệu Quân, nhíu mày, “Lộ Thừa Hữu chưa đến à?”.
Thẩm Diệc Nhạn như thở dài một tiếng, “Tên đó mới kết hôn, gắn bó keo sơn với vợ, có thể nhàn rỗi giống đám độc thân tụi mình à?”.
Kỷ Thiệu Quân ngồi một bên không bận tâm, “Với loại vợ chạy trốn khỏi hôn lễ, chẳng bằng không cần còn hơn”.
Tâm trạng của Đặng Cảnh Nam thật sự không tốt, “Họ Kỷ, có bản lĩnh cậu nói trước mặt Lộ Thừa Hữu xem”.
Kỷ Thiệu Quân nhún vai, cười vô tội, nói trước mặt Lộ Thừa Hữu, tên đó nhất định sẽ trở mặt ngay.
“Tên oắt con cậu ngày nào cũng gọi điện kêu bọn tôi ra, xem công lao bọn tôi đã liều mình bồi quân tử, cậu cũng không nên nổi cáu với bọn tôi chứ?” Kỷ Thiệu Quân nhìn thấu tên Đặng Cảnh Nam này, ắt hẳn ngày ngày kéo họ ra ngoài giải tỏa, sau khi về nhà thì lại tiếp tục giữ hình tượng cao quý trầm lặng, xem đấy, sao họ lại có tên bạn mất nết vậy.
Thẩm Diệc Nhạn cũng cười, “Đặng Cảnh Nam, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, cái điệu bộ này của cậu có khác gì mấy thằng nhóc choai choai đang thất tình không. Nói dễ nghe một chút, là cậu hậu tri hậu giác sa vào con sông tình yêu này, khó nghe một chút, cậu đúng là dở hơi”.
“Cậu đã thôi được chưa?” Anh tức giận, “Uống rượu thì uống rượu thôi, nói nhăng cuội nhiều thế làm gì”.
Anh nói xong bèn tự mở chai rượu, nốc từng cốc.
Thẩm Diệc Nhạn và Kỷ Thiệu Quân nhìn nhau, rất tốt bụng cạn ly cùng Đặng Cảnh Nam.
Nếu có người đã muốn say, họ sẽ không khách khí nữa.
Thẩm Diệc Nhạn và Kỷ Thiệu Quân chỉ nhấp một ngụm, Đặng Cảnh Nam thì nốc cả cốc, một hơi cạn sạch, sảng khoái đến độ khiến người ta không thể không cổ vũ.
Đặng Cảnh Nam uống rượu không ngừng nghỉ, tư thế trông hoàn toàn giống như đang uống nước.
Say thì tốt, không cần nghĩ gì cả, không cần phiền não gì cả.
Còn có thể không cần đối mặt.
Rất tốt, tốt lắm, vô cùng tốt.
Cứ để anh say quắc cần câu một trận, tốt nhất là tỉnh lại muộn một chút.
Đặng Cảnh Nam gục xuống, Thẩm Diệc Nhạn lắc ly rượu, “Bây giờ nên làm thế nào?”.
“Còn có thể làm thế nào?” Kỷ Thiệu Quân liếc nhìn Thẩm Diệc Nhạn, lấy di động ra, ấn số điện thoại của biệt thự nào đó, “Đương nhiên là tìm người đến thu dọn tàn cục rồi”.
Tô Bách Lục bị một cuộc điện thoại cứng rắn gọi đến đây, đồ đạc sang trọng, trang trí tinh tế, tất cả đều thể hiện đẳng cấp của nơi này.
Cô vẫn còn chưa làm rõ hiện trạng, đối phương trực tiếp cúp máy, chỉ để lại địa chỉ và nói rõ rằng Đặng Cảnh Nam đã say bất tỉnh nhân sự.
Quyên Tử đi theo sau cô, một tấc không rời, Đặng Cảnh Nam thật biết chọn người.
Mở cửa phòng bao ra, vừa liếc mắt đã thấy Đặng Cảnh Nam đang say gục xuống, cùng với hai người đàn ông mặt mũi tươi cười ngồi hai bên.
Cô không có thiện cảm gì với họ, luôn cảm thấy họ bày ra dáng vẻ cao xa khó với, cứ như chỉ cần một ánh mắt một câu chỉ huy của họ đã có thể quyết định vận mệnh của những người bình thường khác vậy.
Cô đi qua, đẩy đẩy Đặng Cảnh Nam.
“Cậu ta say rồi.” Kỷ Thiệu Quân ngồi một bên nheo mắt, quan sát Tô Bách Lục.
Cùng tò mò như Kỷ Thiệu Quân còn có Thẩm Diệc Nhạn, họ đều nhất trí muốn nhìn ra điểm đặc biệt từ trên người Tô Bách Lục. Người phụ nữ có thể bức Đặng Cảnh Nam sống không bằng chết, họ thật lòng tò mò người phụ nữ đó trông thế nào.
Cảm giác Tô Bách Lục mang lại cho họ, người phụ nữ này thuộc tính lạnh.
Cảm giác u ám lạnh lùng.
Có chút ngoan cố, ương ngạnh, nhưng lại bị biểu hiện dịu dàng xinh đẹp bên ngoài che lấp.
Đặng Cảnh Nam nhoài người ra, không nói một lời, mặc Tô Bách Lục lắc.
“Cậu ta say rồi.” Kỷ Thiệu Quân lại nhắc nhở lần nữa.
Tô Bách Lục mặc kệ họ, vẫn lắc Đặng Cảnh Nam.
Lòng Kỷ Thiệu Quân thoáng trầm xuống, ngay cả Thẩm Diệc Nhạn cũng không phát hiện ra Đặng Cảnh Nam giả vờ say, sao cô ấy lại biết?
“Cô đối xử với người say như thế à?” Giọng Kỷ Thiệu Quân cao hơn một chút.
Tô Bách Lục không thể nào phớt lờ âm thanh này, xoay người qua mắt đối mắt với anh ta, “Anh đang nói với tôi?”.
Chưa từng có người nào dùng ngữ khí đó nói chuyện với Kỷ Thiệu Quân, Thẩm Diệc Nhạn vui vẻ hẳn lên, còn Kỷ Thiệu Quân thì hạ dần cơn bực trong lòng, “Thì ra cảm giác tồn tại của tôi thấp như thế”.
Cô cũng không bận tâm. “Quan hệ giữa hai anh và anh ta hẳn cũng không tệ.”
Không ai phủ nhận.
“Nếu Đặng Cảnh Nam đã uống say, cần người đưa anh ta về, một cô gái yếu ớt như tôi không hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn như thế. Vẫn phiền hai anh đưa anh ta về biệt thự thì hơn, tôi cảm kích vô cùng.” Cô nhả ra một câu với ngữ khí chậm rãi.
Sắc mặt Kỷ Thiệu Quân sầm xuống, cò cưa thoái thác với Tô Bách Lục.
Cuối cùng, Kỷ Thiệu Quân và Thẩm Diệc Nhạn đưa Đặng Cảnh Nam lên xe của Tô Bách Lục rồi xoay người rời đi, cũng mặc kệ Tô Bách Lục có vẻ mặt gì.
Quyên Tử ngồi trên ghế phó lái, Tô Bách Lục và Đặng Cảnh Nam ngồi ghế sau.
Cả người anh nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng.
Ánh mắt cô dừng lại trên mặt anh rất lâu, cuối cùng cô lấy ra một chiếc khăn ướt, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Cô lau xong, thu tay về, nhưng lại bị tay anh túm lấy, “Đừng rời đi”.
Giọng nói của anh truyền đến, rất nhẹ, nhưng đủ để nghe rõ.
Cô muốn rút tay mình về, anh lại nắm rất chặt, dù thế nào cũng không chịu buông, “Đừng rời đi”.
Suốt dọc đường, anh đều lặp đi lặp lại câu “Đừng rời đi”.
Tay cô bị anh siết chặt.
Nhưng cô lại không trả lời anh một câu nào.
Cô không thể cho anh câu trả lời mà anh muốn, không thể nào nói ra được câu “Tôi sẽ không rời đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT