Trước cửa phòng bệnh, dì Trần bị đám vệ sĩ chặn lại không cho vào. Bà khổ sở giằng co, van nài hắn từ bên ngoài:

"Ông chủ, tiểu thư còn yếu lắm bác sĩ nói không thể để cô ấy chịu kích động được."

Lần đầu thấy Ngư Đường khóc thương tâm như thế tâm trạng tốt của hắn cũng bị cô làm xấu đi. Trì Vĩ ra khỏi phòng bỗng dừng lại một bước nghiêm nghị đối diện với dì Trần:

"Tôi vẫn chưa hỏi tội bà thì phải?"

"Tại sao bà dám làm trái ý tôi, đưa cô ấy ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ? Hả?"

Nghe hắn gằn giọng dì Trần giật bắn người, tà khí tỏa ra từ ánh mắt đó khiến bà cảm thấy ngạt thở. Bà sợ hãi đến nổi mặt mày trắng bệch ra, hai chân mềm nhũn, cả thân hình tròn trịa từ từ khụy xuống sàn.

"Ông chủ, tôi sai rồi... Tiểu thư Ngư Đường ba tháng không ra ngoài, tôi thấy cô ấy buồn chán mới mủi lòng đưa đi siêu thị với mình... Ông chủ... tôi... tôi xin lỗi... tôi biết sai rồi..."

"Nếu còn có lần sau, viện phí của con bà sẽ không được thanh toán nữa."

Hắn ném lại một ánh nhìn chết chóc rồi quay lưng bước đi.

"Vâng, Vâng! Tôi hiểu, tôi hiểu rồi thưa ông chủ."

Dì Trần gật đầu răm rắp, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa bà vẫn chưa dám ngẩng mặt lên.

***

Trì Vĩ trở về ngồi trước đống tài liệu trong phòng làm việc nhưng đầu óc chẳng thể tập trung được.

"CHẾT TIỆT!"

Hắn đứng lên gạt phăng tất cả, đập nát hết mọi thứ trong tầm mắt cuối cùng cũng không biết bản thân tức giận là vì cái gì?

Thật nực cười!

Là vì Ngư Đường sao? Vì đứa con chưa thành hình của cô và hắn sao?

Không thể nào!

Trì Vĩ vốn là người không dễ kích động giờ như muốn phát điên. Y Y đến tìm hắn thì bị những âm thanh đồ đạc vỡ loảng xoảng dọa cho sợ, cấp dưới của hắn cũng ngăn cản cô đừng vào. Khoảng một tiếng sau Trì Vĩ mới mở cửa bước ra, trên mu bàn tay và trên gương mặt góc cạnh đầy vết cắt rơm rớm máu. Sau lưng hắn mọi thứ đều nằm ngỗn ngang giống như vừa đánh nhau một trận trong đó. Thấy Y Y tủi thân ngồi trên ghế sofa bên ngoài, hắn ngạc nhiên hỏi:

"Sao em đến đây mà không báo với anh?"

Khóe mắt cô ấy lập tức phiếm hồng, giận dỗi quay mặt đi. Hắn kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô tỏ vẻ quan tâm:

"Y Y có chuyện gì sao?"

"Anh đã hứa với ông hôm nay sẽ đưa em về nhà ăn tối để bàn chuyện hôn sự của chúng ta mà..."

Giọng nói của Y Y có chút nghẹn đi. Hắn nghe chưa hết câu đã hít sâu một hơi lạnh, đưa những ngón tay thon dài lên đỡ lấy trán trong lòng cảm thấy có lỗi.

Sao hắn có thể quên mất chuyện quan trọng này chứ?

Trì Vĩ dỗ dành cô ấy một lúc thì đi thay một bộ âu phục khác. Xử lý xong những vết thương nhỏ hắn đưa Y Y về Tưởng gia.

***

Đêm đó Ngư Đường gắng gượng tự mình ngồi dậy gỡ những thứ dây nhợ trên người xuống. Đèn cảnh báo nháy đỏ khắp căn phòng tối. Âm thanh máy móc kêu lên "bi bíp". Cô bám vào thành giường loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, máu trên mu bàn tay tưới ra khắp mặt sàn. Ngư Đường nhìn bộ dạng của mình trong gương quả nhiên bị dọa sợ. Cô gầy đi nhiều quá mặt không có chút huyết sắc nhưng lại xinh đẹp vô cùng. Hình ảnh phản chiếu kia có đôi mắt hạnh đào long lanh, hàng mi cong vút, sóng mũi cao, khuôn miệng cười hình cánh cung, mỗi góc mặt đều thanh tú là kiểu nhan sắc vừa nhìn thấy đã động lòng.

Trước đây có quãng thời gian cô nặng hơn 70 ký, ngũ quan bị lớp mỡ dày đè lên thử mọi cách để giảm cân đều không thành, vậy mà chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi những biến cố thay nhau ập đến đã vùi dập cô trở mong manh, ủy mị thế này. Cô lọt thỏm trong chiếc váy bệnh nhân, mái tóc đen dài buông xõa xinh đẹp như con búp bê bằng sứ. Tiếc là cô không muốn xinh đẹp nữa, ông trời trả lại cho cô những tháng ngày bình yên được không? Những ngày mà Lâm Trì Vĩ chưa xuất hiện. Hắn mang cho cô chút ánh sáng nhưng đã cướp đi tất cả ngôi sao hi vọng trên bầu trời của cô.

Lâm Trì Vĩ diễn xuất thật tốt.

Cô nói muốn giảm cân, mỗi tối hắn đều sẽ dành thời gian cùng cô chạy bộ. Cô muốn ăn thịt cừu nướng hắn sẽ nắm tay cô đi khắp chợ đêm để tìm.

Có lần lớp đại học tổ chức hoạt động ngoại khóa, bọn họ cho Ngư Đường một bản kế hoạch giả chỉ vì cô là người duy nhất được suất học bổng danh giá. Tất cả đều đến resort ven biển nhưng lại để cô lên núi dựng lều cắm trại một mình, Lâm Trì Vĩ lái xe hơn 200 cây số đến đem cô về. Nghe nói đám người kia nữa đêm đột nhiên bị ném lý đuổi hết ra đường.

Trì Vĩ mất nữa năm theo đuổi cô, thêm một năm yêu đương sâu đậm cô mới đồng ý lời cầu hôn của hắn. Hắn cưng chiều cô tận xương, cuối cùng nói không yêu thì không yêu cô nữa. Hai tay Ngư Đường lau nước mắt không kịp, cô bưng mặt khóc nấc lên, ngờ nghệch hỏi:

"Rốt cuộc... em đã làm sai điều gì?"

Hắn quay lưng đi, lạnh lùng đáp lại:

"Từ đầu, em sinh ra đã là sai lầm."

Mối tình đầu của cô cũng giống như đóa hoa phù dung nở muộn trong vườn hôm đó, chưa đến độ đẹp nhất đã chóng héo tàn.

Hồi ức khép lại.

Ngư Đường hạ ánh mắt nhìn vết hằn màu trắng trên ngón áp út, nước mắt cũng bất giác rơi. Làm gì có lễ đường? Làm gì có xe hoa, váy cưới nào đâu? Đến nhẫn cầu hôn hắn cũng vứt đi rồi. Danh phận của cô bây giờ là tình nhân, là thú vui của hắn. Suốt mấy tháng qua Ngư Đường bị giam cầm, hành hạ ở căn biệt thự ngoài ngoại ô. Hắn cướp đi lần đầu của cô trong lúc say rượu, cô có uống thuốc tránh thai nhưng không ngờ bé con vẫn đến, đứa bé này thật mạnh mẽ. Ngư Đường chạm tay lên bụng mình, dịu dàng nói:

"Mẹ xin lỗi... Kiếp sau mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt."

Vệ sĩ và y tá kiểm tra camera thì phát hiện Ngư Đường không còn trên giường bệnh, máu từ nhà vệ sinh len theo khe cửa nhuộm đỏ một vùng, bọn họ lập tức phá cửa xông vào. Cô nằm đó gương mặt xinh đẹp tĩnh lặng như đang ngủ, nơi cổ tay trái đầy vết cắt nham nhở vẫn còn ghim sâu một mảnh thủy tinh, máu rỉ rả chảy xuống sàn.

Đôi khi người ta tìm đến cái chết không phải vì không muốn sống nữa, mà là muốn thoát khỏi những bị kịch, muốn chấm dứt mọi khổ đau vượt quá sức chịu đựng của chính mình. Quen biết Trì Vĩ là bi kịch của Ngư Đường, giờ cô muốn thoát khỏi hắn, muốn chấm dứt mọi khổ đau mà hắn đã mang đến cho cô.

***

Thuộc hạ báo tin Lý Ngư Đường tự tử sự sống mong manh, Trì Vĩ rời khỏi Tưởng gia trong đêm mất bình tĩnh đâm xe vào dải phân cách. Nữa tiếng sau người ta thấy hắn tay cầm áo vest sải bước dài đi thẳng vào sảnh bệnh viện, vóc dáng cao lớn phong trần, áo sơ mi đen cởi cúc đến giữa ngực, trên cổ tay trái chiếc đồng hồ Rolex cũng đã nứt vỡ. Gương mặt anh tuấn của hắn be bét máu, thần khí tỏa ra vô cùng đáng sợ đến nhìn cũng chẳng ai dám nhìn trực diện.

Trì Vĩ lạnh mặt nói với dàn lãnh đạo xếp hàng đứng đón:

"Nếu hôm nay cô ấy chết tại bệnh viện này thì các người đào sẵn hố chôn tập thể đi."

Trong phòng ICU các bác sĩ giỏi nhất đều có mặt điều trị tích cực cho cô. Hắn không đi sơ cứu vết thương mà ngồi gục ngay trước cửa đợi tin, hai cánh tay buông lỏng trên hai đầu gối, miệng hắn nở một nụ cười nhạt lẩm nhẩm một mình:

"Lý Ngư Đường, em to gan lắm!"

"Tôi đã cho em chết chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play