“Lại thất bại sao?” Ánh mắt Giang Duy Bảo dịu dàng nhìn người trước mặt.
Diệp Thanh Vy ủ rủ ngồi vào xe, đây là lần thứ chín cô xin việc thất bại.
Mặc dù Giang Gia Bảo chỉ công khai ngăn cả Giang Duy Bảo nhưng cô với tư cách là trợ lý và vợ anh, vừa nghe tên các công ty đã sợ.
Cứ nghĩ bản thân là sinh viên ưu tú, tốt nghiệp từ trường danh tiếng thì cơ hội việc làm sẽ rất rộng mở, nào ngờ cơ hội được phỏng vấn cũng quá xa vời.
“Em muốn ăn kem!” Cô theo thói quen bổ sung: “Hai cây.”
“Được!” Anh sờ mặt cô, có chút đau lòng, là anh liên lụy đến cô.
Cô không ngờ anh sẽ đồng ý, mấy hôm nay thời tiết rất lạnh, anh không cho cô ăn kem nữa.
“Em muốn đánh Gia Bảo nhưng sợ Tiểu Vy đau lòng, làm sao đây?” Diệp Thanh Vy siết nắm đấm, Giang Gia Bảo đáng chết, diễn kịch cũng không cần làm lớn như vậy.
Anh bật cười: “Em đừng cho cô ấy thấy là được.”
“Em thật sự không hiểu mấy người muốn làm gì?” Cậu ấy trở về làm đại thiếu gia thì thôi đi, tại sao phải ra mặt chèn ép anh?
“Gia Bảo đang giúp chúng ta.” Mặc dù cậu ấy có chút ham chơi nhưng luôn nghĩ cho người khác.
Thật ra ban đầu Giang Gia Bảo có ý định đứng trong bóng tối giúp đỡ Giang Duy Bảo, dù sao cậu ấy cũng không muốn quay về cưới Trần Diệu Linh, càng không thể như anh ra mặt chống lại Giang Tường Lĩnh.
Sự kiện của Giang Tường Lĩnh hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch ban đầu của họ, dù không còn Trần Diệu Linh, vẫn còn rất nhiều người muốn gả vào Giang gia.
“Em muốn anh lại phải đính hôn với cô gái khác sao?” Giang Duy Bảo bật cười.
Cả anh và Giang Gia Bảo đều quá hiểu con người Giang Tường Lĩnh, ông ta có thể bất chấp tất cả vì lợi ích của mình.
Hôn nhân trong mắt ông ta chỉ đơn giản là công cụ duy trì lợi ích, không có người này sẽ có người khác.
Đương nhiên Diệp Thanh Vy không muốn, một Trần Diệu Linh quá đủ rồi.
Cô thừa nhận mình là người ích kỷ, đặc biệt là sau khi sống lại, càng không thể nhìn người đàn ông của mình ở bên cạnh người khác.
Mặc dù biết trái tim anh chỉ có cô nhưng trong lòng vẫn không thoát khỏi cảm giác buồn bực.
“Gia Bảo có trở về cũng đâu lựa chọn được sẽ cưới ai?”
“Hôn ước của hai nhà còn mà.” Trần gia sẽ không để cho “miếng bánh” ngon Giang gia vào tay người khác.
Mặc dù Trần Diệu Linh đã gả cho Giang Tường Lĩnh nhưng người làm chủ trong tương lai vẫn là con ông ta.
Giang Gia Bảo hiểu được tâm tư người nhà họ Trần.
Hơn nữa, cậu ấy tuyệt đối không để Trần Trúc Vy cưới người khác, nên quyết định ra mặt.
Nhưng nếu Giang Duy Bảo còn ở đó, sớm muộn cũng bị Giang Tường Lĩnh ép cưới người khác.
Thế nên hai người tương kế tựu kế, thành công khiến anh bị đuổi khỏi Giang gia.
Trước mặt người khác, hai người xem nhau như kẻ thù, như vậy một số kế hoạch trong bóng tối sẽ dễ dàng tiến hành hơn.
“Nếu Tiểu Vy và Gia Bảo cưới nhau, chẳng phải quan hệ sẽ rất loạn sao?” Chị em trở thành mẹ chồng nàng dâu, trước đó Trần Diệu Linh luôn gây khó dễ với Trần Trúc Vy, chỉ sợ sau này càng khó sống.
“Điều họ cần chỉ là lợi ích.” Anh véo má cô: “Sau này đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, anh không muốn em bị ảnh hưởng.”
Cô xoa xoa má, bĩu môi, đâu phải cô nhiều chuyện, nếu đó là người ngoài, cô quan tâm làm gì chứ? Rõ ràng cô sinh ra trong gia đình bình thường, sao lại dây dưa với nhiều người trong gia tộc lớn như thế, đã vậy đều là những người cô yêu thương.
“Thật ra em đâu cần vất vả như vậy, anh có thể nuôi em.” Hai người tay trong tay đi dạo.
Chắc không phải bây giờ cô đang nghĩ anh rất nghèo không còn một đồng dính túi, muốn đi làm kiếm tiền nuôi anh chứ?
Quả nhiên, anh rất hiểu bà xã nhà mình: “Chẳng phải anh cũng thất nghiệp sao?”
“Em quên anh còn nhiều khoản đầu tư sao?” Mấy năm nay anh đã âm thầm đầu tư rất nhiều nơi, nếu không làm sao có thể tự bỏ tiền mua nhà, mua xe được?
“Không thích!” Cô lắc đầu: “Em muốn khi ở bên nhau, chúng ta hoàn toàn bình đẳng.” Cuộc sống là của hai người, không thể để anh gánh vác một mình được.
“Anh đưa em đến một nơi.” Anh kéo tay cô ra xe.
“Anh định mang em đi bán hả?”
Trên đường đi, cô có hỏi thế nào anh cũng không chịu trả lời là đang đi đâu, luôn tỏ ra thần bí.
“Ừm, sao em biết?” Anh chỉ cười, trả lời cô câu đó rồi tiếp tục giữ bí mật.
Chiếc xe dừng lại tại một nơi trên đường lớn, anh nắm tay cô dẫn vào trong.
Diệp Thanh Vy quan sát xung quanh, chỗ này đang xây dựng nên cô không biết công trình này sẽ trở thành thế nào trong tương lai.
“Nơi này là…”
“Là nhà hàng.” Dừng một chút, anh bổ sung: “Của Diệp gia.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên khi biết được đáp án, còn nghĩ mình nghe nhầm.
Diện tích chỗ này rất lớn, bố mẹ cô làm sao có thể mở được nhà hàng lớn thế này, đứa con gái như cô còn không biết gì?
Chuyện này phải kể lại mấy tháng trước, khi Giang Duy Bảo vừa gặp lại Diệp Đăng.
Mấy năm nay Diệp Đăng vẫn luôn muốn mở nhà hàng, đáng tiếc, tiền kiếm được từ quán ăn quả thật dư ra không nhiều.
Giang Duy Bảo năm lần bảy lượt tìm đến đề nghị hợp tác, đều bị ông từ chối.
“Không được, bố không thể…”
“Con biết bố đang lo lắng điều gì.
Bố yên tâm, số tiền này đều do con tự kiếm được.
Là của Lý Nhật Duy muốn báo ơn Diệp gia, không liên quan đến Giang gia.”
Ân tình Diệp gia đối với mẹ con anh ngày trước, có trả cả đời cũng không hết và chắc chắn không thể nào trả được bằng tiền.
Cho dù anh và Diệp Thanh Vy không bên nhau, anh vẫn sẽ tìm cách giúp Diệp Đăng thực hiện ước mơ mở nhà hàng.
“Sức khỏe của mẹ trở nên xấu hơn rồi, bố muốn mẹ tiếp tục vất vả mãi sao?” Anh biết Lâm Mai Hạ là điểm yếu của ông.
Sau cùng, Diệp Đăng cũng đã đồng ý, hai người đều bỏ một nửa số vốn vào nơi này.
Giang Duy Bảo lần nữa lấy thân phận con cái nhận hết phần chuẩn bị, ông chỉ cần chờ đến ngày làm chủ thôi.
Hai người thống nhất ý kiến, giữ bí mật đến khi nhà hàng khai trương.
“Vậy sao anh lại nói cho em biết?” Diệp Thanh Vy bật cười, người này quá thất hứa rồi.
Giang Duy Bảo đỏ mặt, đúng là đã hứa với Diệp Đăng, anh lại kích động cho cô biết.
“Hay là hôm đó em giả vờ ngạc nhiên một chút.” Anh gật đầu tự tán dương ý kiến bản thân đưa ra.
Cô không muốn quan tâm đ ến kẻ ngày càng tự luyến này nữa, đi dạo xung quanh.
Còn đang xây dựng nên cô chưa nhìn thấy được trang trí thế nào.
Có điều cô cảm thấy kiến trúc của nơi này rất giống một nhà hàng nào đó.
Chỉ khác là nơi đó theo phong cách cổ xưa, còn nơi này hiện đại hơn.
Nghe được thắc mắc của cô, anh ngơ ngác trả lời: “Thì nhà hàng đó của anh mà?”
“Của anh?” Đây là lần ngạc nhiên thứ mấy trong ngày của cô rồi?
Được rồi, cô đã hiểu sao mỗi lần Đoàn Huy Vũ đến đó đều nói rằng chi phí quá đắt, làm giàu cho ông chủ keo kiệt.
Còn có, lần trước Giang Gia Bảo khóc lóc không muốn trả tiền.
“Không phải anh nói với em rồi sao?”
Cô dột dạ, hình như lần đầu tiên đưa cô đến nhà hàng kia anh có nói gì đó.
Còn cô chỉ mải ngắm nhìn xung quanh mà nghe câu được câu mất, tình cờ bỏ qua câu quan trọng nhất.
Nhà hàng này sẽ tên “Tương Hạ”, có nghĩa tương tư Lâm Mai Hạ, vẫn là tên quán ăn nhỏ của gia đình cô do đích thân ông chủ Diệp đặt.
“Tại sao anh lại đặt tên là Hoài Niệm?” Cô bỗng nhớ đến tên nhà hàng của anh.
“Không có gì, chỉ là nhớ về những kỉ niệm và người con gái nào đó khiến anh không thể quên thôi.”
“Em có nên nghiêm túc điều tra về tài sản của anh không?” Diệp Thanh Vy chuyển chủ đề.
Mỗi khi nhắc đến quá khứ của anh, cô rất đau lòng, tự trách vì không thể bên anh trong những năm tháng cô đơn nhất.
“Tài sản của anh đều có tên em, cần gì điều tra chứ? Bà xã, giúp anh quản lý tiền đi!” Giang Duy Bảo đưa ra đề nghị: “Em là trợ lý của anh, giúp anh quản lý tài sản, đừng đi xin việc nữa.”
Anh cảm thấy ý kiến này không tồi, để cô đến làm việc cho người khác chi bằng giữ lại bên mình, về công hay tư đều có lợi.
“Làm trợ lý cho anh vất vả quá, em không làm.”
“Anh trả lương gấp đôi cho em.” Nhìn thấy người bên cạnh đã bỏ đi, anh vội đuổi theo: “Gấp ba… gấp năm… gấp mười…”
“Anh nghĩ lại rồi, em không cần tiền, hay anh trả bằng cơ thể được không?”
“Không thèm!” Cô vô tình từ chối.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Sau khi trở về từ nhà hàng đang xây dựng, vợ chồng Diệp Thanh Vy về nhà bố mẹ dùng cơm.
“Thanh Tú?” Vừa đến trước cửa, cô đã thấy Diệp Thanh Tú ngồi một góc ở đó.
Hiện tại còn sớm, vợ chồng Diệp Đăng đang ngoài quán, Diệp Thanh Hân có nói hôm nay chị ấy phải ra ngoài, trong nhà không có ai.
Nhưng Diệp Thanh Tú có chìa khóa nhà, nếu là trước đây sẽ tùy ý vào trong hoặc đến quán ăn phụ giúp.
“Chị lấy lại chìa khóa rồi.” Hai chữ “tủi thân” ghi rõ trên mặt đại luật sư nào đó.
Diệp Thanh Hân không chỉ lấy lại chìa khóa, còn cắt đứt liên lạc với anh.
Cứ tưởng nói ra mọi chuyện có thể khiến hai người được chấp nhận, cuối cùng mọi chuyện lại thành thế này.
Dù vậy, nếu quay ngược thời gian anh cũng làm như thế, anh đã sống trái với lương tâm mình rất lâu rồi.
Diệp Thanh Vy mở cửa, Diệp Thanh Tú vẫn ngồi ngây ngốc ở đó: “Anh còn như vậy người ta sẽ nghĩ nhà em nợ tiền bị anh đến đòi nợ.”
Đúng lúc Diệp Thanh Hân trở về, chỉ nhìn anh một cái rồi bỏ về phòng.
Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy thuyết phục mãi anh mới đi vào trong.
Buổi tối vợ chồng Diệp Đăng trở về, hai người vẫn xem Diệp Thanh Tú như con cháu trong nhà, sẽ không vì sai lầm của đời trước mà ghét bỏ anh.
Chuyện của anh và Diệp Thanh Hân, ông bà cũng không can thiệp vào.
Lúc trước nghĩ hai người loạn luân nên mới muốn ngăn cản, hiện tại ông bà sẽ tôn trọng quyết định của con cái.
“Lần này con đến, để tạm biệt cả nhà, con phải về thành phố D tiếp tục công việc.” Thật ra lần này anh muốn xin chuyển công tác về lại thành phố A, đơn xin cũng đã viết.
Nhưng mà lúc này anh không dám trở về đây nữa, có lẽ trong tình yêu, buông tay cũng là một loại hạnh phúc.