Sóng Ở Đáy Sông

Chương 15


11 tháng

trướctiếp

Cô gái đầu tiên "làm mẹ" của cháu là người hay cười nói năng thoải mái. Năm nay cô hai mươi chín tuổi. Có chồng và một con. Hai người bỏ nhau, con ở với chồng, cô rời quê hương Nam Định lên Hà Nội phục vụ trong quán bia hơi cạnh nhà văn hóa thanh niên ở Tăng Bạt Hổ. Làm được một tháng, mười ba ngày cô lấy cắp của cửa hàng một tờ hai mươi ngàn đồng để ở trong dép, dưới lòng bàn chân. Do đi lại, tờ tiền tòi ra, một đứa làm cùng trông thấy, nó báo cho chủ. Cô bị mất việc. Có người giới thiệu cô xuống Đồ Sơn làm nhân viên phục vụ cửa hàng ăn đặc sản Biển ở bãi I. Xuống được ba ngày, chủ chưa khiến làm gì. Ăn xong, cô mở băng xem phim cùng với mấy nhân viên cũ "đi qua đêm" ở các khách sạn về ngủ qua quýt rồi ngồi xem phim trong dáng mệt mỏi và ngáp vặt. Đến ngày thứ tư chủ bảo:
- Nếu em đi được với khách thì đi. Ở đây không có nhân viên chỉ chuyên chạy hàng mà phải kết hợp với các việc khác.
- Vâng, cô trả lương thế nào?
- Làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít. Ăn nghỉ chị lo. Chi các khoản điện nước, tiền thuế, tiền bao bảo vệ còn chị trả cho em bốn mươi phần trăm tổng thu nhập của em.
Thì đi. Luật chung như thế cả.
Cô không đẹp nhưng dễ khêu gợi nên đạt "năng suất" cao hơn tất cả những đứa khác ở cửa hàng. Được năm tháng, người cô rộc đi, "xuống nước" trông thấy. Hai gò má nhô ra, hai mắt sâu xuống, da mặt tái đi, người lúc nào cũng nóng hâm hấp. Cô biết chẳng mấy chốc mà ế ẩm, nên trong một lần "đi" với một người nước ngoài cô đã đánh cắp của anh ta năm tờ. Bị phát hiện và cô ra tòa hưởng án tù hai tư tháng. Cán bộ quản giáo nữ khi nghe ban giám thị bảo tìm một người nuôi cháu bé, họ chỉ nghĩ đơn giản lấy một người sắp hết hạn cải tạo. Mà cô này trông cũng sáng sủa còn vài ba tháng nữa không sợ bỏ trốn.
Tiêu chuẩn ăn của cô cộng với tiêu chuẩn mọi người cho cháu, "hai mẹ con" tự nấu ăn trong một gian nhà tách biệt hẳn với những người tù nhưng vẫn ở trong hàng rào quản lý của trại. Cô được ra trông cháu thì thích lắm, nhưng cơm nước, quét dọn cô toàn bắt cháu làm hết. Còn cô, suốt ngày ngồi chép bài hát cải lương và thay vì dạy cháu, cô dạy cháu hát những câu hát xuyên tạc của thời "bia ôm" và "cuộc đời là con chó nướng". Rồi ngôn ngữ hàng ngày thì đại loại thế này: "Mày không rửa chân "ông" đ. cho mày ngủ chung". "Mày nói náo, "ông" cứ cho mày úp mặt vào tường suốt đêm nay, để muỗi đốt chết mẹ cái thằng bố mày đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp