Lúc Phong Tử An và Dương Tinh Vũ bơi vào đến bờ, trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Mưa lớn tầm tã như trút nước.
Sấm trên trời vang rền từng tiếng ầm ầm như thể phán xét cho từng cái hành động cá nhân mỗi con người.
Dương Tinh Vũ leo lên được bờ, kéo theo Phong Tử An lên, hai cánh tay của anh bị Lâm Lạc Nhi chém trúng, vết thương khá sâu, chảy máu liên tục.
Chiếc tàu lớn lúc này do Kỷ Thiên làm chủ tình hình cũng đã quay đầu nhập bến cảng.
Cũng vừa lúc, tiếng hú còi inh ỏi của cảnh sát vừa đến.
Ánh đèn xanh đỏ nhập nhoè chớp lên trong cơn mưa lớn đột nhiên ập đến.
Kỷ Thiên ở trong lòng mắng chó mắng gà, thật là, sự việc ngã ngũ mẹ nó rồi, con mẹ nó cảnh sát giờ mới tới, làm màu thật.
Anh ta tối kỵ cảnh sát, lần này vì cảnh sát trưởng là bác của Phong Tử An, nên Kỷ Thiên mới coi như hoà hoãn chút, không đay nghiến chửi rủa mà thôi.
Xe cảnh sát cập bến cảng, bao vây toàn bộ.
Vừa thấy Phong Tử An, một viên cảnh sát là một người phụ nữ tầm tuổi Kỷ Thiên, vóc người khá cao, sở hữu đôi mắt to, màu nâu, đôi chân mày đen sắc lẻm, nhưng lại rất có mị lực, trên tay cầm theo một cây dù lớn, cô từng bước tiến đến trước mặt Phong Tử An, cúi đầu một cái, “Cậu Phong, tôi được lệnh của cục trưởng, đến đây làm nhiệm vụ.”
Nói rồi đưa dù cho Dương Tinh Vũ, Dương Tinh Vũ bấy ngờ hơi ngạc nhiên nhận lấy cây dù, bung dù che cho Phong Tử An và cô dưới cơn mưa lớn.
Phong Tử An mệt mỏi, “Diệp Yến, làm phiền cô rồi, trên tàu có hai người cần bắt giữ, còn một người nữa cùng rơi xuống biển, tìm được cô ta thì sau đó trở về báo cáo với bác tôi.”
Cô gái mà Phong Tử An gọi tên Diệp Yến đưa tay chào anh và Dương Tinh Vũ xong, lệnh cho đồng đội phong toả xung quanh, sau đó tự cô cùng sáu viên cảnh sát khác lên tàu hành động.
Thế cục đã được Kỷ Thiên dọn dẹp sạch sẽ, thật chỉ có đợi bọn họ đến để bắt người thôi.
Mọi người xuống tàu, lần lượt những ai không liên quan đều được thả, còn lại đều được mang về đồn để điều tra.
Lão già họ Trạch và Lương Định cũng không thoát tội.
Lúc này, Lưu Nguyệt cũng xuống tới, liền hỏi Dương Tinh Vũ, “Tinh Vũ, cô ta đâu?”
Dương Tinh Vũ nheo mắt, “chị nói ai?”
“Thì con nhỏ họ Lâm ấy, nó chết chìm rồi hả?” Lưu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, vì ở đây còn có cảnh sát.
Dương Tinh Vũ lắc đầu, “em không biết, lúc Tử An trồi lên, em không thấy cô ta.”
Đúng lúc này, hai nhân viên cảnh sát kiểm tra phía dưới tàu liền báo cáo, “Đội trưởng Diệp, có một cô gái bị mắc ở đuôi thuyền.”
Diệp Yến cau mày, “Mang cô ta lên đây, còn sống hay không?”
Hai nhân viên cảnh sát đáp, “khả năng chưa chết, chỉ bị đuối nước nên ngất.”
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ đều nhìn nhau, đó chẳng phải là Lâm Lạc Nhi à, cô ta vậy mà còn chưa chết.
Hoặc là cũng có thể chết rồi, nhưng bị mắc lại ở đuôi tàu thôi.
Dương Tinh Vũ suy đoán.
Diệp Yến nhìn Dương Tinh Vũ lại nhìn Phong Tử An, cô biết đây là cháu trai tôn quý của cục trưởng, liền cũng không có dám đắc tội.
Liền lịch sự nói, “Cậu Phong, ở đây giao cho tôi, hai người mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Phong Tử An cũng không nhiều lời với Diệp Yến, trực tiếp đưa Dương Tinh Vũ đi, trước khi đi, anh quay lại nhìn Kỷ Thiên, nói: “Kỷ Thiên, chỗ còn lại giao cho cậu.”
Kỷ Thiên gật đầu một cái.
Cho Phong Tử An một cái ánh mắt, rằng cậu cứ yên tâm đi, chỗ này giao cho tôi xử lý, bao gồm cả cái cô cảnh sát….đáng yêu kia!
Từ lúc Diệp Yến đặt chân bước xuống cảng này, Kỷ Thiên đã nhìn thấy cô.
Cảnh sát là con gái à, thú vị thật!
Diệp Yến đương nhiên không biết bản thân là cái điều thú vị trong mắt vị đại ca trùm xã hội đen kia.
Cô chăm chăm làm việc cục trưởng giao xong, liền gấp rút về bàn giao.
Sáng mai cô còn cuộc hẹn rất quan trọng, tuyệt đối không thể sai xót.
Hàn Phi và Lưu Nguyệt cũng theo Dương Tinh Vũ và Phong Tử An tới bệnh viện.
Lâm Lạc Nhi sau khi được nhân viên cảnh sát mang lên, cô ta đúng là chưa chết, nhưng thân mang tội nhiều như vậy, hẳn là ngồi tù xuốt đời cũng không uổng.
Cô ta không chết chìm cũng tốt, sống trong tù, Phong Tử An có đủ cách khiến cô ta ăn cơm tù cũng phải đứng ngồi không yên.
Ân oán kết thúc.
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ ngồi trên xe cứu thương tới bệnh viện, trong lòng là một mảnh thở hắt ra, sự việc xảy ra hôm nay quá hiểm, thật sự không mong loại chuyện này sẽ xảy ra lần thứ hai.
Dương Tinh Vũ nhìn cái cơn mưa đang nhỏ dần trên đường cái, trong lòng không biết là cảm giác gì, là tiếc nuối, hay là cảm thấy may mắn, tiếc nuối vì cô và Lâm Lạc Nhi chỉ vì sự ganh tị cuối cùng trở thành thù địch, may mắn vì ông trời công bằng, lưới trời lồng lộng, nhưng một con ruồi cũng khó bay.
May mắn vì Phong Tử An không có hề hấn gì, anh vẫn hiện diện bên cô.
Vẫn ở cạnh cô.
Cuộc đời cô đi qua những ngày tăm tối bao nhiêu, thì thượng đế lại trả lại cho cô gấp mười chuỗi ngày ánh sáng rực rỡ bấy nhiêu.
Mà Phong Tử An chính là chuỗi ánh sáng rực rỡ ấy…