Sau khi ký hợp đồng cùng Phong thị xong, Dương Tinh Vũ xin phép Hàn Phi tan làm sớm, hôm nay cô phải đón con gái trước năm giờ chiều.
Hàn Phi không biết Dương Tinh Vũ có con, anh chỉ biết cô là cô nhi, cũng chưa bao giờ nghe cô đề cập đến chuyện gia đình.

Nhưng mỗi lần nói đến vấn đề này, dường như anh cảm thấy Dương Tinh Vũ như còn có chuyện giấu anh mà không muốn cho anh biết.
“Vậy anh và thư ký Tiêu về đi nhé, em xin phép.” Dương Tinh Vũ tạm biệt rồi bắt taxi đến trường mầm non Hướng Dương để đón con gái nhỏ.
Trời về chiều, có rất nhiều mây xám, nhưng đám mây xám ngày một trải nhiều hơn trên nền trời, mặt trời đã dần ngả về tây, bị những đám mây kia dần che khuất, khả năng sắp có mưa, Dương Tinh Vũ nhìn trời mà ai oán trong lòng không thôi, đoạn đường này từ nhà hàng Ti gôn đến trường mầm non nếu như gặp mưa xuống, khả năng kẹt xe sẽ rất cao, do nước cống tràn lên làm đi lại khó khăn.

Cô từng ăn khổ mấy lần lúc đi lại khi mùa mưa đến rồi.
Nhìn đồng hồ trên tay, lòng Dương Tinh Vũ càng nôn nóng.

Không biết có kịp đến đón con gái không.
Ông trời ơi, con xin ông đừng có mưa nha!
Tài xế taxi cũng không biết được cái cầu nguyện điên rồ kia của Dương Tinh Vũ, ông chỉ tập trung lái xe.
Đi hơn một nửa đoạn đường, thấy trời còn chưa có mưa, Dương Tinh Vũ mừng thầm.

Cũng còn may.
Nhưng là đời không như mong muốn, lúc cô xuống xe taxi để đi vào trường thì mưa liền rào rào kéo đến, cơn mưa đến vô cùng nhanh.

Từng hạt to rơi xuống mạnh mẽ kêu lộp bộp.
Xong rồi, xong rồi! Dương Tinh Vũ chỉ biết than khổ.

Cô không mang dù, hớt hải chạy vào trường, cũng may vừa kịp giờ đón con.
Lúc này trẻ con đã được người lớn đón gần hết, chỉ còn vài đứa là chưa có ba mẹ đến đón.

Dương Tinh Vũ ướt như chuột chạy vào bên trong trường, chưa kịp vuốt nước trên mặt, đã nghe một thanh âm ngọt ngào đầy non nớt quen thuộc.

“Mami.”
Thanh âm vừa dứt, liền thấy một bé con mặc váy công chúa màu hồng, mũm mĩm, trên mắt hơi còn rơm rớm nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy chân của Dương Tinh Vũ, bé còn tưởng rằng mẹ không có đến đón bé.
“Thiên Thiên.” Dương Tinh Vũ vội ngồi xổm xuống ôm con, chợt nhớ đến người cô đang ướt, không thể ôm bé, cô liền nói, “Thiên Thiên ngoan, chúng ta đợi một lát liền về, người mẹ bị ướt, không thể ôm.”
Cô bé tròn mắt, khuôn mặt trắng sữa có chút uỷ khuất, nhìn mẹ, xong chỉ có thể nghe lời.

Ngoan ngoãn không dám ôm mẹ, mặc dù bé rất nhớ mẹ, muốn mẹ hôn, mẹ ôm.
Thấy con gái nghe lời như vậy, Dương Tinh Vũ liền đau xót, nhưng biết làm thế nào, con gái cô chỉ mới ba tuổi, nó còn quá nhỏ để biết sự thật.
Hai mẹ con cùng nhau đi ra đến cổng trường.
Trời vẫn đang mưa, nhưng không to lắm, Dương Tinh Vũ bị ướt, cảm thấy cơ thể có chút lạnh, hai mẹ con đứng dưới mái hiên cổng trường chờ taxi, cô hơi sốt ruột, nếu còn không có xe về, e rằng tối đến đi đường càng khó hơn, vì mưa lâu sẽ ngập đường.
Từng chiếc xe hối hả trong mưa cho kịp, không có chiếc taxi nào dừng lại.

Càng đợi xe, Dương Tinh Vũ càng sốt ruột.

Mặt cô cũng dần nóng lên lợi hại.
Đang lúc còn chưa biết làm thế nào, từ trong cổng trường, một chiếc ô tô đen bóng từ từ chạy ra, xe lướt qua hai mẹ con Dương Tinh Vũ, sau đó thoáng dừng lại ở gần cổng cách chỗ hai mẹ con cô đứng gần mười mét.

Cửa kính xe hạ từ từ xuống, tài xế nhìn hai mẹ con Dương Tinh Vũ, sau đó lại quay vào nhìn bé trai đang ngồi bên cạnh, nói cái gì đó.

Vì mưa rơi khá dày, Dương Tinh Vũ không nhìn hay nghe được họ nó gì, chỉ nhìn thấy bé trai kia xoay người chồm qua ghế dựa tựa như đang nói chuyện với ai ở ghế sau, một lát sau, liền thấy tài xế mở cửa xe bước xuống.
Nhưng ông ta lại không có đi tới chỗ Dương Tinh Vũ mà chỉ mở cửa sau của xe, bất chợt khi cửa xe vừa mở, một đôi chân thon dài bước xuống, người đàn ông sở hữu cặp chân thon dài kia cầm chiếc ô lớn màu đen thẫm bung dù ra dưới mưa.
Dương Tinh Vũ liếc nhìn qua, chỉ thấy dáng vẻ người này rất cao, Hàn Phi cao 1m80, cô đã cho là cao, vậy mà nhìn xem cái người kia, có vẻ như còn cao hơn Hàn Phi.

Người đàn ông che dù không nhanh không chậm đi về phía hai mẹ con Dương Tinh Vũ, anh ta mặc âu phục màu đen, giày da màu đen, lại còn mang dù đen, nhìn vào càng cảm thấy lạnh lẽo.
Mười mấy bước chân, người đàn ông này đã đến trước mặt hai mẹ con Dương Tinh Vũ.

Dưới cặp kính đen, cô không nhìn rõ mặt người này, nhưng loại uy áp của anh ta toả ra khiến cô không khỏi lạnh sống lưng.
Dương Tinh Vũ hoảng sợ, mặc kệ người đang ướt, vội vàng ôm con gái nhỏ lên theo bản năng lùi về sau ba bước, “Này, anh muốn làm gì.”
“Muốn làm người tốt mà thôi.” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Dương Tinh Vũ ôm con càng chặt.

Người tốt quái gì chứ, chỉ nghe tiếng thôi biết không phải người tốt rồi.

“Không cần, tôi không quen nhờ người lạ.” Cô chém đinh chặt sắt nói.
“Thật phiền phức.” Người đàn ông buông một câu xong, trực tiếp tiến đến một cánh tay rắn chắc đoạt được bé con trong tay Dương Tinh Vũ, ôm lấy xoay người rồi nói: “Lên xe, tôi đưa mẹ con cô về.”

Dương Tinh Vũ hốt hoảng, vừa sợ chỉ có thể chạy theo, chân người này dài vậy, một bước của anh ta khiến cô phải bước hai bước mới kịp.

“Này, anh là ai, sao lại giúp tôi.”
Người đàn ông một tay che dù cho Dương Tinh Vũ, một tay ôm con gái cô nhanh chóng tiến đến cửa xe đã được tài xế mở sẵn.

Anh không có trả lời câu hỏi của cô, chỉ che dù cho cô vào xe trước, sau mới ôm con gái cô ngồi vào sau.
Cửa xe lập tức được đóng lại.
Bên trong xe phía sau khá rộng, còn có khăn lông để sẵn.

Dương Tinh Vũ không dám manh động, chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông vẫn đang ôm con của cô chưa có đưa lại cho cô.
Tay của anh vẫn ôm bé gái kia, tay còn lại liền tháo cặp kính xuống.

Sắc mặt có chút khó coi, thật không hiểu vì cái quỷ gì anh lại giúp người.
Nếu không phải tên tiểu quỷ cháu trai kia của anh, anh còn lâu mới phá lệ giúp một cái người không quen biết như thế….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play