Ra khỏi thang máy, Dương Tinh Vũ tính là sẽ không vào phòng bệnh lúc này, chuyện này quá bất ngờ, hơn nữa lại còn có cả Lâm Lạc Nhi ở đây, Dương Tinh Vũ thật sự không muốn cô ta biết được quan hệ hiện tại của Phong Tử An và cô.
Nhưng Dương Tinh Vũ không biết, Lâm Lạc Nhi vốn đã biết rồi, chỉ là cô ta chưa dám khẳng định Dương Tinh Vũ liệu có liên quan đến Phong Tử An về chuyện hơn bốn năm trước hay không mà thôi.
Bà Phong một đường đi thẳng về phía trước, mà Lâm Lạc Nhi thì lại thật sự đắc ý khi bản thân cô ta vậy mà lại không bị bà từ chối nói chuyện.
Lại còn nguyện ý để cô ta đi cùng đến thăm Phong Tử An.
Như vậy khả năng lội ngược không phải là không thể.
“Bác gái, người đi chậm chút, cháu đỡ bác đi.”
Bà Phong nào muốn để Lâm Lạc Nhi dìu bà đi, loại như cô ta, làm cún dẫn đường còn tạm được.
Bà cười nhạt, “Không cần cô Lâm đây phí sức.
Nếu không, cô dẫn đường là được rồi, chẳng phải cô biết đường sao?”
Lâm Lạc Nhi hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại vui vẻ, cô ta không biết bà Phong chính là coi cô ta là cún mà thôi.
Vậy mà còn ngoan ngoãn làm theo.
Một dạng giống kiểu con dâu tương lai nghe lời mẹ chồng vậy.
Dương Tinh Vũ mới không như vậy, cô thả chậm bước chân lại, chẳng quan tâm đến Lâm Lạc Nhi, cô chính là muốn xem cô ta đến cùng có thể diễn được cái gì trước mặt cá mập đáng yêu của cô.
Nghĩ vậy, Dương Tinh Vũ khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, xong tới ngã rẽ hành lang, liền không có đi thẳng mà rẽ trái, cô rốt cuộc muốn xem xem Phong Tử An sẽ giải quyết chuyện này làm sao.
Lúc này…
Trong phòng bệnh, Phong Tử An đang ngồi xếp hình với Thiên Thiên, hai ba con nói chuyện rất vui vẻ, không hề hay biết sẽ có người sắp đi vào phòng.
Từ cái ngày mà Phong Tử An nhận lại Dương Tinh Vũ, anh đương nhiên cũng nhận lại Thiên Thiên, mà Dương Tinh Vũ cũng nói với Thiên Thiên rằng Phong Tử An chính là ba ruột của bé, cô bé sau khi biết được liền phấn khởi vô cùng, ngày nào cũng quấn lấy ba Tử An, hết chơi trò chơi lại nói chuyện, hai ba con tíu ta tíu tít nói chuyện mãi không hết, Dương Tinh Vũ cảm thấy Phong Tử An thương con gái còn hơn cả cô.
Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của bố, thật ra cũng không có sai lắm đâu.
Lạch cạch, tiếng cửa phòng được mở ra.
Phong Tử An nghe tiếng cửa mở, liền nở một nụ cười, không có quay lại nhìn, chỉ dịu dàng nói: “Mẹ Thiên Thiên, em về rồi, nhìn xem, hai ba con anh xếp được hình gì này.”
Vừa nói, Phong Tử An vừa cầm cái hình trái tim mới xếp xong, quay lại trên mặt vẫn còn đầy ý cười mà nhìn người vừa đi vào cửa, chỉ là phút chốc vừa thấy người đi vào cửa, nụ cười anh bỗng chốc vụt tắt.
“Là cô?” Phong Tử An giọng trầm xuống.
“Ai cho phép cô đến đây.?”
Lâm Lạc Nhi không khỏi có chút lúng túng, “Anh Tử An, lâu rồi không gặp, em với bác…” Lời cô ta nói còn chưa hết đã bị Phong Tử An cắt ngang.
“Tôi không thích nói chuyện với người lạ, cút khỏi đây, đừng làm con gái tôi sợ.” Phong Tử An lạnh giọng đuổi người.
Lâm Lạc Nhi lại một lần nữa rơi vào lúng túng, vô cùng xấu hổ, quay lại phía sau nhìn bà Phong vừa bước vào, “Bác gái, Tử An anh ấy…”
Phong Tử An lại nhìn lại, liền thấy mẹ của anh ở phía sau vừa bước vào.
“Mẹ…” Phong Tử An hơi kinh ngạc, “Sao mẹ lại đến đây nữa rồi?”
Bà Phong không có thèm đếm xỉa đến Lâm Lạc Nhi, trực tiếp bước qua cô ta, đi tới trước mặt Phong Tử An, bà còn đang định lớn tiếng trách mắng anh một trận, thì lời đến bên miệng liền ngưng lại, khi thấy một thân ảnh nho nhỏ đang cúi đầu, hai bím tóc đen được tết gọn gàng, đôi bàn tay mũm mĩn trắng sữa đang cầm mấy cái cục xếp hình nhỏ để ráp lại, bộ dạng rất chăm chú, không quan tâm đến người vừa đi vào.
Cái bộ dạng nghiêm túc này không khác Phong Tử An lúc nhỏ là bao.
Phong Tử An vội ôm Thiên Thiên tới trên người, nói nhỏ với cô bé, “Thiên Thiên, chào bà nội đi con.”
Cô bé Thiên Thiên bất ngờ bị ba ôm tới, hai tay vẫn còn cầm theo mấy cái miếng ghép đồ chơi xếp hình không có buông ra, vừa nghe ba nói chào bà nội, cô bé dừng lại động tác trong tay, liền ngẩng mặt lên nhìn, hai đôi con ngươi to tròn đen láy lại lóng lánh nước, nhìn người phụ nữ trước mặt, “Bà nội!”
Cô bé cất lời, xong lại nhìn Phong Tử An, thì thầm nói: “Ba ba, ba ba, bà nội thật xinh đẹp.”
Lời này dù là nói nhỏ nhưng lại lọt vào tai của bà Phong không xót một chữ.
Rõ ràng được khen.
Bà Phong nhìn cô bé con mà thầm đánh giá, con gái nhà ai, lời ngọt quá, thật biết nhìn nha.
Bỗng nhiên bà chợt ý thức được, Phong Tử An con trai bà vừa nói gì với cô bé kia, là bà nội, là chào bà nội đấy.
Vậy vậy vậy…
Bà Phong bỗng nhiên ngây người, không biết phản ứng thế nào? Mà Lâm Lạc Nhi đứng phía sau vốn đã nghe được Phong Tử An giới thiệu, con bé con kia, anh bảo nó gọi mẹ anh là bà nội, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ..
Không đâu, tuyệt đối nó không phải là con của Phong Tử An và Dương Tinh Vũ, năm đó Dương Tinh Vũ chính là bị cái lão già họ Trạch chơi qua, thế nên con tiện chủng này hẳn không phải là con của Phong Tử An, có lẽ anh vì thích Dương Tinh Vũ nên mới chấp nhận cái con tiện chủng này thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Lạc Nhi vội bước lên, tự nhiên mà cắt ngang câu chuyện của Phong Tử An và mẹ anh, cô ta nói: “Phong Tử An, đây là con gái ai vậy, nhìn đáng yêu quá.
Là ai vô trách nhiệm như vậy, bỏ con mình cho người khác trông cũng không ngại xấu hổ.”
Bà Phong nghe vậy, chợt nghĩ ra, vậy ra bé con xinh xắn này là bệnh nhân cùng phòng con trai bà thôi.
Đang còn nghĩ vậy, thì Phong Tử An lại bất ngờ lên tiếng, có chút tức giận mà nhìn Lâm Lạc Nhi, “Câm miệng, con gái tôi há để cho cô bình luận, nó là Thiên Thiên, là con gái ruột của tôi.
Cô nên cút khỏi phòng cho tôi, trước khi tôi điên lên.”
Phong Tử An hai mắt hung ác nhìn Lâm Lạc Nhi, người phụ nữ này thật không biết sống chết, tha cho cô ta một lần, cô ta tưởng là sẽ qua rồi sao?
Bà Phong lần này lại không có nghe nhầm, cô bé này là con trai bà thừa nhận, con trai bà chưa bao giờ nói bừa.
Thế nhưng mà mẹ con bé là ai, con trai bà đã ngủ qua với ai rồi, đến con gái lớn thế này, bà mới biết.
Lâm Lạc Nhi siết chặt nắm tay, “Phong Tử An, anh nói dối, năm đó chính anh đã muốn ngủ cùng em, chúng ta chưa còn làm gì, Tần Uyên Quân đã đưa anh về, anh cũng chưa từng ngủ với ai, vậy thì làm sao có con được, anh định lừa cả em với mẹ của anh sao?”
Phong Tử An cười gằn, ôm bé con Thiên Thiên vào ngực, không để con gái phải thấy bộ dạng kinh tởm tự luyến của Lâm Lạc Nhi, anh gằn từng chữ, “Lâm Lạc Nhi, cút đi trước khi tôi điên lên mà muốn giết người, Tôi ngủ với ai, có con với ai, còn phải báo cáo với cô? Cút mau.”
Bà Phong nhìn thấy con trai nổi giận, không khỏi có chút khiếp vía trong lòng, bà sợ anh lại làm ra chuyện gì, liền quay lại nói với Lâm Lạc Nhi, “cô Lâm, mời cô về cho, ở đây hết việc của cô rồi.”
Lâm Lạc Nhi tức đỏ mắt, “Bà, các người…” Ức đến nửa ngày cũng khồn nói tiếp được, cuối cùng dùng ánh mắt uất hận mà nói Phong Tử An, “Phong Tử An, uổng cho anh tinh mắt một đời, không ăn được ốc, lại đổ vỏ giùm người ta, thật ngu ngốc.
Tôi đợi xem anh đẹp mặt thế nào!”
Phong Tử An không thèm nói lại cô ta, bà Phong lại khó chịu khi con ả này dám nói con bà như vậy, bà quay người, dồn ép Lâm Lạc Nhi, “Cô Lâm, tôi nể mặt ba cô lần cuối, không so đo lần này, nếu còn lần sau dám sỉ nhục con trai tôi, tôi gặp cô lần nào liền cho cô ăn tát lần đấy.”
Lâm Lạc Nhi không thể tin được, cái con mẹ già này thật sự lật mặt nhanh như bánh tráng, cô ta tức đến đỏ mắt, xoay người nện guốc cộc cộc mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Các người cứ chờ đó cho tôi….