Lên được phòng hồi sức đặc biệt buộc phải đi thang máy.

Khu này thuộc tầng ba, có phần vắng người, yên tĩnh hơn phía dưới, lúc này gần hai giờ chiều, nắng cũng không còn gay gắt lắm, còn có bóng mây rất nhiều, lơ lửng trôi theo cơn gió nhẹ.
Dương Tinh Vũ cầm theo điện thoại, tay còn lại nắm chặt bản cam kết phẫu thuật mà bác sĩ vừa đưa cho cô.
Chuyện tuỷ phù hợp, giữa người và người cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà nếu như để một người tình nguyện hiến tuỷ của mình cho một người lạ, trừ phi người hiến tuỷ phải nhận được đáp lễ hậu hĩnh.
Bằng không, sẽ không có chuyện người tốt giữa đường ra tay cứu giúp.
Dương Tinh Vũ hỏi thăm nhân viên y tế trực ở tầng ba, quả nhiên là có hai bệnh nhân vừa chuyển lên lúc đầu giờ chiều.

Một lớn một nhỏ.
Dương Tinh Vũ đoán chắc đó là Phong Tử An và con gái mình.

Cô liền xin số phòng rồi một mạch đi thẳng tới căn phòng kia.
Lúc này cô cũng bình hơn khi nãy không ít, chuyện gì cũng vậy, quan tâm quá hoá loạn.
Trước cứ hỏi thăm sức khoẻ Phong Tử An trước, sau đến chuyện kia…
Chuyện kia..

Dương Tinh Vũ nghĩ nghĩ lại lắc đầu, rút cuộc vẫn là không dám đối diện.

Cô bần thần mà nhớ lại cái đêm đó, dù cô bị hôn mê, nhưng mà cảm giác bị xé rách không phải nói quên là có thể quên.
Lần đầu tiên của cô cứ vậy trong mê man vừa đau đơn, tê dại, đủ mọi cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi.
Cuối cùng cũng tới căn phòng kia.

Vì Phong Tử An sắp xếp trước nên anh và bé Thiên Thiên được chuyển đến phòng tốt nhất.

Vừa mở cửa ra, không khí có pha chút mùi thuốc khử trùng tràn vào khoang mũi Dương Tinh Vũ.
Bên trong yên tĩnh đến lạ.
Dương Tinh Vũ bước vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa, căn phòng này vậy mà lại như một căn hộ thu nhỏ vậy.

Đầy đủ tiện nghi.
Đúng là phong cách của Phong Tử An, có tiền đúng là có khác.
Bên ngoài không có giường nằm, chỉ có một bộ sofa, trên bàn kiếng có hoa tươi.

Còn có một giỏ trái cây nhìn ngon mắt.
Dương Tinh Vũ nhanh chóng đi vào bên trong trước để xem tình hình của Thiên Thiên.
Đi vào bên trong quả nhiên là giường nghỉ của bệnh nhân.

Vừa nhìn được hai thân ảnh trên hai chiếc giường, Dương Tinh Vũ hai tay siết chặt, trong lòng kích động không thôi.
Một lớn một nhỏ nằm an tĩnh trên giường trải ga màu trắng, tựa như đang ngủ, nước biển treo trên giá đang từng giọt nhỏ nhanh truyền vào cả hai người.
Dương Tinh Vũ đến bên chiếc giường bé hơn, nước mắt không kìm được mà ứa ra.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên của mẹ.” Dương Tinh Vũ thút thít mà khóc, khóc vì vui mừng, cuối cùng con gái cô cũng tốt.
Con bé vẫn chưa tỉnh lại do tác dụng thuốc gây mê, khóc thút thít một lúc, Dương Tinh Vũ mới bình tĩnh hơn, cô quệt nước mắt, lúc này mới nhìn đến chiếc giường kế bên.
Người đàn ông nằm trên giường an tĩnh chính là Phong Tử An, hai mắt anh tựa như nhắm lại như có như không mà khép hờ như ngủ như tỉnh, làm người ta nhìn vào liền không khỏi có chút sợ hãi, lông mi anh rất dài, cánh mũi thẳng, thở đều đều theo nhịp máy điện tim tích tích kêu bên cạnh, chai nước biển chuyền vào người anh không giống Thiên Thiên, bởi vì anh bị thương sau lưng, còn bị ở tay, sau lại phẫu thuật, mất máu nên bệnh viện liền truyền loại đạm tốt nhất.
Sắc mặt Phong Tử An có chút tái nhợt, Dương Tinh Vũ nhìn anh, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Cô nên làm thế nào với anh mới tốt.
Chuyện lần này, anh giúp cô không ít thậm chí còn vì con gái cô mà không tiếc hiến tuỷ, vậy thì cô sao có thể từ chối anh.

Nhưng mà, một thân xử nữ của cô không còn, dù có bù đắp thế nào, vẫn là không bù được cái lỗ hổng to như vậy.
Vẫn là không thể xoá đi được cái mác mẹ đơn thân của cô.
Còn có suy nghĩ kia của cô, nó thật sự quá viển vông, không có lý nào anh lại thật sự là ba của Thiên Thiên.

Nếu vậy ông trời thật sự đối tốt với cô.
Nếu Phong Tử An là ba Thiên Thiên, vậy thì miếng bánh từ trời rơi xuống ngon như vậy, cô liền ăn không chừa một miếng!
Ngồi xuống bên cạnh giường của Phong Tử An, Dương Tinh Vũ nhìn anh chằm chằm, yên lặng mà nhìn, phải nói người đàn ông này từ tướng mạo đến phẩm chất đều vô cùng hoàn haỏ.
Tính tình, à thì có hơi chút giống cá mập, nhưng mà anh vẫn rất tốt.
Dương Tinh Vũ lầm bầm rất nhỏ, nhưng mà ngay khi cô còn đang mải tự mình nói chuyện thì thanh âm hơi trầm khàn của người nằm trên giường vang lên.
“Tôi tốt lắm đúng không?” Phong Tử An từ từ mở mắt khẽ thều thào.
A!
Dương Tinh Vũ giật bắn, nhảy dựng.
“Anh..

anh..

anh” cô “anh” cả nửa buổi cũng không nói lên được chữ nào.

Phong Tử An nhìn bộ dạng cô, đúng là vẫn vậy, dù là lần nào, khi đối diện với anh cô đều có chút ngốc như vậy.
Anh cười thở ra một hơi, hỏi cô: “Em tới lúc nào, xin lỗi… lần này tôi lại tự ý..

em..” Phong Tử An còn định nói thêm đã bị Dương Tinh Vũ ngăn miệng anh lại bằng ngón tay nhỏ nhắn của cô.
“Anh đừng nói gì hết, nghỉ ngơi trước đã, có gì từ từ tính sau, ha.” Dương Tinh Vũ nhẹ giọng, thanh âm mang đầy cảm kích.
Phong Tử An khẽ cười, “Được.”
Thấy Phong Tử An nói chuyện khó khăn, cô thật sự thấy lo, trong lòng không tự giác mà có nhiều thêm một chút cảm giác ấm áp với anh.
“Cái đó, cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, còn sắp xếp mọi chuyện, tôi không biết phải làm sao báo đáp anh.” Dương Tinh Vũ vừa nói vừa có chút khó xử, “Còn có, tôi..

tôi không có nhiều tiền lắm, tôi có thể từ từ trả anh không?”
Phong Tử An nhìn cô gái đang nhìn anh với đôi mắt mong chờ, nhịn không được mà muốn trêu cô một chút, anh nở nụ cười có chút yếu ớt, thanh âm hơi trầm: “Em muốn báo đáp sao? Chuyện đó có gì khó đâu.”
Dương Tinh Vũ sửng sốt, rất khó nha, cô không có nhiều tiền như vậy? Cô còn muốn nói thêm thì lại nghe Phong Tử An cười nhẹ, giọng anh nhẹ hơn một chút, lại có chút nghiêm túc, “Dễ mà, em lấy thân báo đáp là xong.”
Uỳnh một tiếng, Dương Tinh Vũ ngây mặt, cô nhìn chằm chằm Phong Tử An, hai mắt tròn to, miệng lắp bắp mãi không nên lời, nhưng mà trong lòng lại dấy lên sóng lớn.
Phong Tử An! Anh đang đùa tôi sao?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play