Tháng tám là thời điểm nóng nhất ở Yên Kinh.

Trong một thôn gần Yến Kinh, hai bà dì một trái một phải kẹp Dung Tử Ẩn ở giữa, ép anh nhìn hai con vịt nhỏ ỉu xìu trước mặt.

“Cậu Dung, cậu nhìn xem, có phải vịt nhà bọn họ lây bệnh cho vịt nhà tôi không. Từ khi vịt nhà bọn họ đến nhà tôi, vịt mái nhà tôi không đẻ trứng nữa!”

“Vớ vẩn! Vịt nhà bà như điếm, thấy giống đực là sáp tới không tha, liên quan gì tới cục cưng của tôi. Chắc chắn là vịt nhà bà có bệnh, sau khi vịt nhà tôi ăn một miếng cơm nhà bà, vừa về đã bắt đầu rụng lông.”

“Ôi, tôi sống không nổi nữa, đó giờ nhờ trứng vịt bán lấy tiền, vịt này mà bệnh thì nửa năm còn lại, cả nhà bọn tôi già trẻ lớn bé sẽ phải hít gió Tây Bắc.” Dì bên này vừa mới bắt đầu lau nước mắt, dì bên kia đã “chao ôi” áp đảo một tiếng.

“Bà có lương tâm không! Nhà tôi chỉ có một con vịt đực duy nhất để làm giống đảo mắt đã không còn! Nửa cuối năm nay mấy bé vịt con sẽ ra sao đây? Vịt mẹ ấp thế nào? Còn hơn nằm chờ hít gió Tây Bắc chết đói, hôm nay tôi sẽ mang theo mẹ già 80 tuổi treo cổ ở nhà trưởng thôn!”

“Trời đất ơi, tôi phải sống làm sao đây!”

Hai người cùng nhau diễn tuồng, nhất thời bên cạnh vây quanh rất nhiều người trong thôn hóng drama, thỉnh thoảng còn thở dài lắc đầu với hai con vịt ỉu xìu.

“Đừng nói nữa, hai con vịt trông yếu quá, chắc sống không lâu đâu.”

Sống không lâu.

Nghe thấy ba chữ này, hai bà dì đó lập tức khóc thảm hơn, hệt như không phải vịt bị bệnh mà là không may bị góa bụa.

Dung Tử Ẩn có mấy lần muốn lên tiếng, nhưng cũng không thể chen vào nên dứt khoát không xen vào, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra hai con vịt này.

Cuối cùng ầm ĩ quá mức, người hóng hớt cũng vội chạy đến ủy ban thôn, gọi trưởng làng đến đây hòa giải.

Trưởng làng là một người tốt tính, vừa thấy hai người khóc cũng vội khuyên nhủ: “Ây, phụ nữ thường giàu cảm xúc. Thôi, đừng khóc, chẳng phải đã có bác sĩ thú y từ trạm chăn nuôi ở đây à? Sợ cái gì? Bác sĩ Dung của chúng ta là sinh viên tài giỏi trong thành phố đó.”

Thôn làng vừa nói vừa vỗ bả vai Dung Tử Ẩn: “Mà này bác sĩ Dung, con vịt này của chúng tôi bị sao vậy?”

Cuối cùng không ồn ào nữa, Dung Tử Ẩn đứng lên, nhìn trưởng làng rồi chậm rãi trả lời: “Bị bệnh.”

“…” Đây không phải một câu nói nhảm. Đừng nói trưởng làng, ngay cả mấy người hóng hớt xung quanh và hai bà dì cũng lập tức im bặt.

Dung Tử Ẩn thấy rõ một hộp thoại bay lơ lửng trên đầu của bọn họ —— [Giá trị xấu hổ +1]

Hệ thống trong đầu đúng lúc phát ra tiếng nhắc nhở: “Tổng cộng đã thu được 56~ [Gấu trúc kiểu dễ thương.jpg]

Dung Tử Ẩn bình tĩnh tiếp nhận meme đáng yêu của hệ thống, lại chuyển sự chú ý của mình sang hai con vịt.

Nói ra cũng là do tai bay vạ gió.

Dung Tử Ẩn là sinh viên xuất sắc của Đại học Khoa học và Công nghệ Nông nghiệp, ba năm liên tiếp nhận học bổng quốc gia. Ban đầu được đề cử học lên thạc sĩ và tiến sĩ, nhưng khi đưa ra quyết định cuối cùng lại bị kẻ xấu hãm hại, không hiểu sao rơi vào cảnh dây dưa cho vay nặng lãi.

Báo cảnh sát, lên tòa án, cuối cùng khi được đề nghị đánh giá thì mất tư cách nhập học vì thiếu tư cách đạo đức.

Điều đáng mừng duy nhất là có tòa án làm công tố viên, bọn cho vay nặng lãi không còn đến trường dây dưa mà đổi thành nhắn tin.

Song dù vậy, kết cục của Dung Tử Ẩn cũng không mấy tươi sáng. Trụ cột của giới nghiên cứu khoa học sau này bị đưa đến trạm chăn nuôi nho nhỏ chim không thèm ị làm bác sĩ thú y. Rốt cuộc Dung Tử Ẩn cũng gánh trên lưng món nợ 200.000 nhân dân tệ.

“Đáng tiếc.” Giáo viên hướng dẫn của Dung Tử Ẩn cũng liên tục thở dài, dù sao với học thức của Dung Tử Ẩn, sống trong trạm chăn nuôi trong một ngôi làng nhỏ đúng là uổng phí tài năng.

Nhưng trước khi tiễn Dung Tử Ẩn, thầy hướng dẫn vẫn động viên anh nhiều hơn: “Làng cũng có lợi ích của làng. Quan hệ giữa người với người cũng đơn giản hơn, em ở đó đừng quên nghiên cứu, nếu tiền thực sự khó kiếm, thầy cũng có thể giúp em chút đỉnh. Kẻ cho vay nặng lãi đó chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.”

“Trở về sớm chút, thầy ở đây chờ em.”

“Cảm ơn thầy.” Dung Tử Ẩn cúi đầu với người thầy đáng kính của mình, nhưng sau khi rời khỏi văn phòng, bước chân anh lại nặng ngàn cân.

Anh hiểu, lời của thầy chỉ an ủi thôi, chỉ sợ bản thân kiếp này cũng không còn cách nào quay về.

200,000, một bác sĩ thú y, trừ phi có kỳ ngộ gì, nếu không ăn không uống cũng phải năm năm mới có thể trả hết nợ. Còn sơ hở thầy nói, tất nhiên anh phải tìm, nhưng có tìm được hay không, trong lòng Dung Tử Ẩn cũng không rõ ràng lắm.

Một câu gói gọn, tương lai bấp bênh.

Dung Tử Ẩn thở dài một hơi, buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh chợt rung lên, Dung Tử Ẩn mở ra là một bức hình bị chặt tay máu chảy đầm đìa. Hình ảnh chỉ xuất hiện trong một giây, một giây sau, tin tức tự động thu hồi.

Cậu biết, đây là lời cảnh cáo cho vay nặng lãi, nhưng Dung Tử Ẩn chỉ là một học sinh viên nghèo bình thường, đã dùng đủ mọi cách nên chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

Song khi Dung Tử Ẩn trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về làng báo cáo, mà còn bị bạn cùng phòng trong ký túc xá chế giễu.

“Ôi! Không hổ là sinh viên tài cao, thời đại này đại học còn có thể giao công việc!”

“Không phải đâu chú hai ~ đây là do nhà trường tài trợ. Suy cho cùng, nếu cậu không nhanh chóng đi làm, thì sẽ không thể trả nổi khoản vay 200.000 cho vay nặng lãi! Ha ha ha.”

Chế nhạo tương tự, Dung Tử Ẩn đã nghe suốt từ nhỏ đến lớn, cứ lấy thành tích và hoàn cảnh khó khăn để công kích một người “tài hoa” khác biệt như anh.

Cha mẹ của Dung Tử Ẩn mất sớm do tai nạn, anh chưa từng mua bảo hiểm, cũng không có tiền bồi thường nên anh phải vừa học vừa chạy đôn chạy đáo khắp nơi để nuôi sống bản thân. Cuộc sống vất vả nên tự nhiên chẳng thèm trả lời những lời nói bóng gió này.

Song bây giờ thì khác, Dung Tử Ẩn và mấy bạn học trong ký túc xá mỗi người đi một ngả, hơn phân nửa không gặp lại nhau, hai chữ mặt mũi đã không còn quan trọng nữa.

Huống chi, bỗng dưng bị hại đã khiến anh đánh mất tương lai xán lạn. Chưa rời ghế nhà trường đã nợ một món nợ khổng lồ 200.000, do dù là người có tư tưởng độ lượng như Dung Tử Ẩn cũng không khỏi tức giận.

Vì thế, Dung Tử Ẩn vẫn luôn im lặng, sau khi thu dọn hành lý xong thì nhẹ nhàng cười với mấy anh em trong ký túc xá, nói một câu rất thiết thực: “Sắp thi lại rồi, mấy cậu qua môn nổi không?”

“…”

“Còn việc có công việc cũng làm tôi khá ngạc nhiên, nhưng không ngờ bằng đại học đối với mấy cậu lại khó lấy đến thế.”

“Mọi người cố lên, tôi đi trước đây.”

Một nhát rướm máu, trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, bọn học dốt nhìn chằm chằm Dung Tử Ẩn bằng ánh mắt hận không thể ăn sống anh.

Song những thứ này đều không liên quan đến Dung Tử Ẩn mang hành lý rời đi. Sau khi rời trường học, anh sắp chào đón một cuộc sống mới, điều quan trọng nhất lúc này là khoản nợ 200.000 của những kẻ cho vay nặng lãi, còn phải tìm cách rửa sạch tội danh thiếu nợ của mình.

Phải ổn định, đừng tự làm mình rối lên. Dung Tử Ẩn thầm điều chỉnh cảm xúc. Tuy khởi đầu xui xẻo, nhưng từ nhỏ đến lớn vận may của anh không cao nên cũng đã quen rồi.

Suy cho cùng, may mắn hay xui xẻo, còn phụ thuộc vào tâm thái.

Có lẽ do thái độ lạc quan này, nên lần này Dung Tử Ẩn đổi vận thật.

Sau bốn giờ đi đường, cuối cùng Dung Tử Ẩn cũng đến ngôi làng nhỏ, vừa bước vào trạm chăn nuôi trong làng, trong đầu Dung Tử Ẩn đã xuất hiện một đoạn văn thần kỳ.

Sơ qua có nghĩa là do anh quá xui nên được ông trời bồi thường ——

Ông trời: Vật đầu tiên cậu chạm vào sẽ quyết định phương hướng bàn tay vàng của cậu, làm theo hướng dẫn của hệ thống và cậu sẽ trở thành bậc thầy công nghệ hàng đầu trong ngành này.

Nghe có vẻ hay đấy. Song sau khi Dung Tử Ẩn nhìn thoáng qua heo mẹ sắp sinh bên tay mình mà dân làng vừa đưa đến cho anh thì nhất thời im lặng.

Thế là muốn anh nuôi heo để giàu à?

Một phút sau, Dung Tử Ẩn phát hiện thế giới xung quanh mình đã thay đổi, bất kể là gì, chỉ cần liên quan đến nông nghiệp và chăn nuôi, đỉnh đầu của sinh vật ấy sẽ xuất hiện đầy hội thoại. Đồng thời, trong đầu anh có thêm một hệ thống.

Hệ thống: Nhiệm vụ tân thủ, trả hết nợ nần, 200,000 chỉ là một cái búng tay, ký chủ cùng nhau cố gắng quạc quạc!

Dung Tử Ẩn quan sát con vịt đó, luôn cảm thấy tâm trạng vô cùng vi diệu, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn từ kinh ngạc, cẩn thận kiểm tra các chức năng khác nhau của hệ thống.

Hệ thống chia làm hai phần, một phần là hối đoái do tiền chưa đủ nên chưa mở được.

Phần khác là xổ số, một lần trị giá 1000 đồng vàng. Thứ có được từ xổ số có thể được biến thành hiện thực, lớn thì một ít kỹ năng thần kỳ, nhỏ thì vàng thật bạc trắng nhân dân tệ, gì cũng ra được.

Theo cách nói của hệ thống, nếu như Dung Tử Ẩn tay đỏ, rút ra ngay được kim cương đồ cổ hay thứ gì đó, có lẽ 200.000 sẽ trả được ngay tức khắc. Còn đồ vật rút được lấy ra hiện thực, cũng không cần lo lắng bị người để mắt tới, vì do ông trời ban thưởng nên ông trời sẽ tự động thêm lí do Dung Tử Ẩn có được vật đó, người ngoài có nhìn cũng chỉ thấy nó hợp tình hợp lí, sẽ không gây rắc rối cho Dung Tử Ẩn.

Mà thần kỳ nhất vẫn là giá trị tiền vàng mà hệ thống cần đến từ sự dao động cảm xúc của tất cả sinh vật xung quanh Dung Tử Ẩn đối với anh.

Ví dụ như heo mẹ khó sinh được anh chữa thành công vào ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại từ hôn mê, đỉnh đầu nổi lên ngay con số [Biết ơn +300], mà chủ nhân của nó cũng nổi lên [Biết ơn +200]. Mà năm trăm giá trị này, cuối cùng chuyển thành giá trị tiền vàng theo tỉ lệ 1:1 trong hệ thống của Dung Tử Ẩn.

Vốn Dung Tử Ẩn còn tưởng, chỉ có những cảm xúc tích cực mới mang lại tiền vàng, nhưng bây giờ có vẻ như cảm xúc như xấu hổ cũng có thể mang lại tiền vàng cho anh, anh lập tức cảm thấy hệ thống đã trở nên thú vị hơn.

Quan trọng là, cuối cùng Dung Tử Ẩn đã nhìn thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng tương lai sẽ trở nên tươi sáng hơn thông qua hệ thống này.

Còn con vịt trước mặt mắc bệnh gì, trong lòng Dung Tử Ẩn đã nắm rõ, nhưng để phán đoán chính xác thì cần phải làm một số xét nghiệm.

Thế là anh hỏi thẳng hai bà dì: “Hai ngày nay hai dì đều có vịt chết đúng không.”

“Làm sao có thể!” Một câu của Dung Tử Ẩn khiến hai người kinh ngạc: “Con vịt này của chúng tôi chỉ bệnh nhẹ, sao có thể chết được?”

Đối với nông thôn mà nói, nỗi lo lớn nhất là vật nuôi mắc dịch bệnh. Mắc bệnh nhẹ thì không sao, nhưng khi mắc bệnh truyền nhiễm, chưa kể gia đình mình cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong, ngay cả người trong thôn cũng sẽ bị cách ly.

Nhờ việc này mới nuôi được gia đình, nếu bị thật thì lập tức cửa nát nhà tan, còn có thể bị người trong làng oán giận, đây là việc rất quan trọng.

Hai người vốn còn oán trách lẫn nhau, nhưng lần này lại đột nhiên nhất trí đối ngoại, mắng Dung Tử Ẩn.

“Miệng còn hôi sữa, chưa có kinh nghiệm, trẻ tuổi như cậu thì biết gì chứ? Tôi bắt đầu nuôi vịt từ khi ông cố tôi còn sống, bệnh vặt gì mà tôi chẳng biết.”

“Đưa một sinh viên đại học về làng chỉ để lấy tiếng thôi, đây rõ ràng đang hại chúng ta! Hừ!”

“Bác sĩ Dung, cậu xem…” Trưởng làng thoáng chốc cũng có chút mơ hồ, không biết giải thích với Dung Tử Ẩn như thế nào.

Dung Tử Ẩn cũng không vội, chỉ vào một đàn vịt rồi nói: “Nếu hai ngày chưa chết, thì giờ hãy thịt một con để kiểm tra đi.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Nếu không muốn làm xét nghiệm cũng được, cứ thiêu hai con vịt luôn.”

“…” Lại là khoảng lặng yên tĩnh.

Dì 1,2: Tức giận +700.

Điệu bộ đó rõ ràng là định mần thịt anh.

Dung Tử Ẩn dừng một chút, cố gắng dịu giọng giải thích: “Đây là bệnh truyền nhiễm, không có cách nào.”

“Tầm bậy!” Hai bà dì lập tức phát rồ, không chỉ bọn họ mà ngay cả trưởng làng và dân làng xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

Gia cầm không thể so với những loài khác. Bệnh truyền nhiễm là bệnh nặng, một nhà có, cả làng đều nguy hiểm.

Tuy nuôi vịt trong làng chỉ là nghề phụ nhưng cũng giúp bọn họ kiếm sống thêm. Nếu thực sự xảy ra chuyện thì cả nhà cũng không sống nổi năm nay.

Chưa kể ở đây không chỉ có vịt mà còn có cả gà nữa! Đều là gia cầm, tuy khác loài nhưng bệnh tình lại giống nhau.

Trưởng làng nhanh chóng hòa giải: “Mà này, bác sĩ Dung, bệnh truyền nhiễm gì đó cũng không thể nói lung tung.”

Dung Tử Ẩn chỉ vào con vịt yếu nhất: “Không tin thì tôi có thể chứng minh ngay tại chỗ.”

Thái độ Dung Tử Ẩn quá chắc chắn, trưởng làng cũng không dám lấy toàn bộ gia cầm trong làng để đánh bạc, ông không quan tâm sự ngăn cản của hai bà cô, vội vàng sai người giết con vịt.

Dung Tử Ẩn mở hòm thuốc mà anh mang theo, lấy ra một con dao mổ sắc bén từ trong đó.

“Gan sưng lên có những nốt sần nhỏ.” Dung Tử Ẩn lưu loát tìm được gan vịt, lấy ra cho hai bà cô, trưởng làng và dân làng xung quanh xem.

“Sao lại to như vậy?” Trưởng làng nhất thời nhíu mày.

Nốt sần là gì ông không hiểu lắm, nhưng một người trồng trọt chăn nuôi nửa đời người như ông biết gan vịt không thể có một cục mụn to bằng hạt gạo này.

Có người thầm ghê tởm không khỏi lui về phía sau.

Mà Dung Tử Ẩn cũng đã lấy ra lá lách của con vịt, tình trạng lá gan không khác gì vừa rồi, cũng có một cục u.

Nhưng nghiêm trọng nhất, vẫn là màng ngoài tim của con vịt, có những nốt sần to bằng hạt đậu xanh giống như kén côn trùng.

“Sâu hả?”

“Không phải, chẩn đoán ban đầu là bệnh lao vịt. Nếu muốn chẩn đoán xác định thì phải gửi xét nghiệm cắt lát. Song xét theo triệu chứng của đàn vịt hiện tại thì đưa đi kiểm tra cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tinh thần mệt mỏi, co cổ, chân mềm, không muốn hoạt động và xuống nước, lưng cong, giảm sự thèm ăn, gầy gò, giảm tỷ lệ đẻ trứng. Những triệu chứng này cộng với kết quả giải phẫu đã đủ để chứng minh là bệnh lao vịt.”

“Vậy giờ chữa trị chữa như thế nào?” Trưởng làng nhất thời nóng nảy.

Bệnh lao, người bị bệnh còn chết huống chi là vịt. Nghe thực sự có vẻ rất nghiêm trọng.

Hai bà dì càng thêm căng thẳng.

Dung Tử Ẩn thở dài: “Không còn cách nào khác, đốt ngay tại chỗ đi.”

Hai bà dì: Giá trị đau khổ +1000

Mắt thấy hai người bọn họ đều muốn ngất xỉu, Dung Tử Ẩn vội nói thêm: “Bệnh lao vịt có thể xin trợ cấp, lấy vốn mua vịt con.”

Hai dì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cho Dung Tử Ẩn 400 giá trị vui mừng.

Lần này, Dung Tử Ẩn cộng thêm số tiền tích góp được lúc trước, tổng cộng có 10.000 đồng vàng, trùng hợp đủ để rút thăm mười lần liên tục.

Hệ thống: Thời gian ra vẻ tới rồi! Lần đầu tiên rút liên tục, tỷ lệ rớt đồ sẽ tăng gấp đôi, tham gia nhất định sẽ nhận được một bảo đao trảm rồng.

Bất chấp xung quanh còn có người, hệ thống tận dụng mọi thứ để khuyên Dung Tử Ẩn. Mà bản thân Dung Tử Ẩn cũng rất tò mò rốt cuộc sẽ xuất hiện cái gì. Bởi vậy cũng hiếm khi buông thả một hồi, đồng ý ngay với hệ thống: “Rút!”

Trong hệ thống, theo câu trả lời của Dung Tử Ẩn, bàn rút thưởng quay nhanh, vài giây sau, một hàng vật phẩm xuất hiện trong ba lô hệ thống của Dung Tử Ẩn.

Vỏ da xanh trắng, tròn trịa và trơn láng. Một hàng mười cái xếp ngay ngắn trước mặt Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn: … Bảo đao trảm rồng?

Hệ thống: Đệt cụ! Cái quái gì thế này? Dung Tử Ẩn, cha ruột của anh là tù trưởng châu Phi phải không!

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Tử Ẩn: Không, tôi có thể là cha ruột của tù trưởng Châu Phi [tang thương.jpg]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play