Tầm ba ngày sau, Lục Phàm đã "khoẻ" hẳn, Phó Cảnh Minh cũng ủ rũ trả phòng rồi lặng lẽ rời đi, nghe y bảo là Phó Thừa tướng gọi y về Phó gia có việc. Thiên Nương cả ngày ăn rồi nằm vô cùng thư thái trái ngược với Diêu Mạt bận rộn, mờ sáng đã dậy... đếm tiền.
"Mạt tỷ, Lục công tử ra ngoài rồi sao?"
Diêu Mạt buông bàn tính trên tay xuống, cười như không cười nhìn nữ tử mặc thanh y vừa ngồi xuống dùng bữa: "Ây dô~ Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại chủ động hỏi thăm người ta vậy? Không phải bình thường vừa gặp đã chau mày, tung cước sao?"
Thiên Nương bị nàng chọc cho đỏ mặt, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, chỉ là cả buổi sáng không gặp, bên tai yên tĩnh quá lại có chút không quen."
Diêu Mạt che miệng cười khinh nàng: "Phải rồi, mấy cặp đôi yêu nhau như các ngươi lúc nào chả vậy. Người ở bên cạnh thì đâm chọt, hạnh hoẹ nhau đủ kiểu, người không ở bên thì lại cảm thấy thiếu văng. Ha hả."
"Tỷ đừng nói bậy, ta với hắn không phải một cặp, càng không có yêu đương gì cả!"
"Lời này của ngươi... nếu là mấy ngày trước thì ta còn tin cơ."
Từ ngày Lục Phàm đến đây tìm người, Diêu Mạt đã chú ý đến cặp đôi này rồi. Một người thì vô cùng nồng nhiệt, đuổi cũng không đi, một người ngoài mặt lạnh lùng ghét bỏ nhưng lại vô thức mà quan tâm. Mấy ngày hắn giả vờ bị thương đó, nàng đều thấy hết, đều rõ hết nha.
Cái này gọi là: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
"Tin hay không thì tùy, ta không nói với tỷ nữa."
Không biết là vì ngại hay giận dỗi, nàng bước nhanh ra cửa, dáng vẻ giống như chạy trốn. Đã vậy, Diêu Mạt ở phía sau lại không tha cho nàng, cười lớn một trận.
"Hahaha... Tiểu cô nương da mặt mỏng thật đấy!"
Chắc vì đi hơi vội nên vừa ra khỏi cửa nàng đã va phải một người qua đường.
"Xin lỗi, là ta không chú ý."
"Không sao, không sao. Cô nương nhớ cẩn thận một chút."
Y ân cần đỡ lấy nàng, còn cười một cái tỏ ý không sao, sau đó liền rời đi ngay.
Người bị nàng đụng trúng là một nam nhân. Thoạt nhìn có vẻ là một người bình thường, chỉ là sắc mặt có hơi tiều tụy, xanh xao, đôi mắt trống rỗng vô hồn doạ nàng giật thót.
Người đã đi xa, Thiên Nương vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nếu không phải bây giờ mặt trời treo trên cao, nàng còn tưởng mình đụng phải xác sống biết đi rồi.
Hơn nữa, cái người đó nhìn giống như như bị tử khí nuốt trọn vậy, vô cùng u ám.
"Nương tử, nàng ra tận cửa để đón ta sao?"
Nam tử vừa ôm được eo nàng thì đã bị đánh vào mu bàn tay một cái rõ đau. Hắn đành ngậm ngùi, ngoan ngoãn thả nàng ra.
"Ngươi nằm mơ?"
Hắn không đáp lại nàng như trước mà nhìn theo bóng người đang dần hoà vào đám đông ở phía xa. Cảm giác giống như đã từng gặp qua rồi.
"Sáng nay ngươi đi đâu vậy?"
Hôm nay nàng thức khá sớm, nhưng người ở phòng cạnh bên còn dậy sớm hơn, lại còn mất tăm cả buổi. Cũng không rõ vì sao nhưng dạo này nàng rất hay tò mò chuyện của hắn. Mà phàm là chuyện khiến nàng tò mò thì cứ hỏi thẳng thôi, không hỏi được thì đành đi ngủ.
Lục Phàm nghiêng đầu dựa vào vai nàng. Vì cao hơn nên tư thế này không hề thuận tiện, thậm chí hắn còn phải uốn gối một chút thì mới ngã đầu lên vai nàng được. Cũng vì thế mà trông hai người rất ngộ lạ trong mắt kẻ qua đường.
"Đến chỗ Điền Tấn Kham uống trà ấy mà. Nàng xem, cưỡi ngựa một lúc mà hai chân ta sắp đứng không vững rồi, nàng đỡ ta một chút đi."
Nàng dứt khoát xoay người, rảo bước về phía khu chợ sầm uất. Hành động đột ngột khiến hắn theo quán tính chới với một chút, sau khi lấy lại thăng bằng lại co chân chạy theo sau nàng.
"Đợi, đợi ta với!"
"Điền Tấn Kham... Là tri phủ* đại nhân Điền Tấn Kham?"
"Nàng cũng biết tên đó sao?"
"Không biết, chỉ là trước kia có nghe Diêu Mạt nhắc đến. Nhưng ngươi tìm Tri phủ đại nhân có việc gì?"
Uống vài chén trà đàm đạo sao? Hắn sẽ không rảnh như vậy chứ?!
"Ta sợ nói ra doạ nàng không ngủ được."
Nói rồi hắn lại túm lấy y phục của nàng, kéo kéo mấy cái, tay chỉ vào miếng ngọc được bày trên sạp ven đường.
"Nương tử, ta muốn cái này."
Nói cũng nói rồi, đánh cũng đánh rồi. Nhưng hắn vẫn như cũ, hai chữ "nương tử" giống như được đính chặt lên miệng hắn vậy. Nàng cũng không thể đem hắn chém chết, hay cắt đứt thanh quản của hắn được. Như vậy, nửa đời sau nàng sẽ bị người Lục gia truy sát, không còn bình yên hưởng thụ được nữa.
"Muốn thì tự đi mà mua. Không phải ngươi có rất nhiều tiền sao?"
"Ta tiêu hết rồi. Tiền phòng nè, tiền giữ ngựa nè, tiền thuốc men nè, rồi tiền ăn ngày ba bữa cho bọn Kính Tư nữa." Hắn bày ra vẻ mặt đáng thương, rồi lại lắc lắc tay áo nàng như trẻ con đòi kẹo: "Ta không có đem theo nhiều bạc, tất cả đều tiêu sạch rồi, nương tử..."
Thiên Nương rút lại tay mình, phũ phàng đáp: "Vậy thì ngươi tiết kiệm một chút, cút về kinh đô là tiền bạc lại rủng rỉnh chứ gì."
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn rút từ hầu bao ra mấy xu lẻ, đưa cho ông chủ bên kia đường.
Lấy một cái bánh bao... Sau đó nhét cho hắn.
Phủ đệ của Điền Tấn Kham cách Thược Dược trấn cũng không gần, nếu không xuất phát từ sớm chắc cũng không thể về nhanh như vậy được. Không biết việc đó quan trọng như thế nào mà hắn phải trực tiếp tìm đến Tri phủ. Chắc buổi trưa cũng chưa kịp ăn gì.
Lục Phàm vui vẻ cầm bánh bao gặm.
Nhờ có bánh bao chặn miệng mà nàng cũng được yên tĩnh một lúc.
Thiên Nương cũng mua một xâu hồ lô ngào đường, vừa đi vừa ăn.
Hắn đột nhiên ghé sát tai nàng, miệng nhai nhóp nhép, nói tỉnh bơ: "Ta nói cái này nàng đừng lo lắng quá. Nhìn vậy thôi chứ chỗ này năm nào cũng có người bị giết hại..."
"Ưm... Khụ khụ khụ!!"
Viên kẹo hồ lô vừa mới ngậm vào miệng trực tiếp khiến nàng nghẹn lại, ho khan vài tiếng thì văng thẳng ra ngoài.
Hắn! Chắc chắn là cố tình!
"Nàng không sao chứ? Có cần uống nước không?" Vừa hỏi hắn vừa kéo nàng vào quán trà gần đó, hào sảng gọi một bình trà lớn.
"Không phải ngươi nói hết tiền sao?"
Lục Phàm nở một nụ cười tự tin: "Vẫn có nàng ở đây mà. Chẳng lẽ nàng cũng hết tiền rồi?"
Thiên Nương: "..." Chủ quán, ta không quen tên này! Hắn muốn ăn vạ tiền của ta.
Uống xong mấy ly trà liền, nàng cảm thấy cổ họng đã thoải mái hơn một chút.
"Chuyện vừa nãy ngươi nói có thật không?"
"Nàng hỏi chuyện nào? Chuyện ta hết tiền hả?"
"Không, cái chuyện mỗi năm đều có người chết ấy?"
Lục Phàm vội lấy tay che miệng nàng lại. Cảm giác ấm áp, có chút chai sần khiến nàng vội nghiêng người về sau, tách khỏi tay hắn.
"Nàng nói nhỏ một chút, cũng không phải chuyện tốt lành gì."
"Ừa, ừa." Thiên Nương ngoan ngoãn gật đầu.
Khác với dự đoán của hắn, trong mắt nữ tử ngoài tia kinh hãi ban đầu thì còn có sự tò mò và hứng thú. Nàng chăm chú nhìn hắn, nghe hắn kể lại đầu đuôi. Cũng không biết nàng có thực sự tin hay không bởi quá trình này diễn ra quá suông sẻ, biểu cảm của nàng lại rất tự nhiên giống như người nghe chuyện phiếm giải trí.
Điều đó khiến Lục Phàm không biết tiếp theo nên làm gì. Hắn lặng lẽ mân mê bàn tay mình.
Cảm giác lành lạnh, mềm mại và mịn màng vẫn có lưu lại rất rõ.
Kể xong, hắn liền im bặt, mi mắt rũ xuống.
"Vậy nên ngươi muốn ta theo ngươi về?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà... Tướng mạo ta cũng bình thường, lại không phải người ở đây, chắc sẽ không vấn đề gì đâu."
"Không hề, ta cảm thấy nàng rất dễ thu hút người khác. Nhỡ đâu..."
"Nếu vậy, chi bằng chúng ta đi bắt hắn đi!"
Hai mắt nàng rực sáng. Hiển nhiên, nàng đang vô cùng háo hức.
"Nàng không sợ sao?"
Chuyện này thì có gì mà nàng lại phấn khích chứ? Trở về cùng hắn, làm thiếu phu nhân của hắn không phải càng thú vị hơn sao?
"Không phải ngươi đã đánh tiếng với Điền đại nhân rồi à? Ta tin là ông ấy sẽ đến sớm thôi, dù gì thì Lục thiếu gia tôn quý đã lên tiếng mà. Ngươi xảy ra chuyện, Lục Tướng quân chắc chắn không tha cho ông ấy."
"... Ta còn tưởng nàng sẽ bảo vì có ta ở đây nên mới không sợ..."
Thiên Nương hiếm khi cười dịu dàng với hắn. Đôi mắt trong veo ẩn hiện thứ cảm xúc không rõ.
"Ha... Ngươi lại nằm mơ đi."
Dừng một chút, nàng lại cười rạng rỡ hơn: "Ngươi yên tâm đi. Vận may ta lớn lắm, không xảy ra chuyện gì được đâu."
...
Một đêm không trăng, gió nổi từng hồi.
Rừng trúc đêm nay đáng sợ hơn thường ngày, không chỉ có tiếng lá trúc xào xạc mà thi thoảng còn văng vẳng tiếng gió rít rào. Bóng ngọn trúc lượn thành những đường cong khác nhau, in đậm trên nền trời thoạt trông như lưỡi giáo, lại càng giống móng vuốt của loài yêu tinh nào đó (chẳng hạn: yêu nhền nhện).
Có lẽ người trong trấn quên không chú ý, bìa rừng phía Tây Nam, hoa xuyến chi đã trắng xoá tự bao giờ. Những bông hoa về đêm cũng khép cánh đi ngủ, thân cỏ gầy gò đung đưa trong gió.
Đêm khuya rồi, nhưng vẫn có người chưa ngủ...
"Đại ca à, huynh bình tĩnh một chút có được không? Cái đó... Huynh nên chọn loại nào chắt một chút dùng mới tốt. Dù gì, ta cũng chỉ được dùng có một lần."
"Khà khà... Tiểu Chi của ta, nàng đừng sợ, lát nữa sẽ có người xuống dưới chơi với nàng rồi... Hu hu hu..."
Thiên Nương nhìn nam nhân trước mắt, dáng vẻ điên điên khùng khùng cùng đôi mắt vô hồn của gã khiến toàn thân nàng bủn rủn. Lại nhìn dải lụa trắng mà gã đặc biệt chuẩn bị cho nàng, nàng thực sự muốn oa oa khóc lớn.
Sợ không?
Sợ! Nàng sợ đến ngu người luôn rồi. Mới ban sáng nàng còn cười tươi bảo Lục Phàm yên tâm, nàng sẽ không lọt vào mắt xanh của kẻ sát nhân, vậy mà trời vừa tối nàng đã bị trói đứng vào thân tre trúc rồi.
Bên cạnh còn có một nấm mộ đất.
Trước mặt lại là một tên điên khi thì ngửa mặt cười sằng sặc, khi lại quỳ rạp bên mộ khóc hu hu.
Nàng còn chưa ăn nằm thư thái được mấy ngày vậy mà...
"Oa oa... đại ca à, coi như ta xin huynh cho ta một ân huệ: Có thể mua gấm trắng Nam Xương để dùng được không? Chỗ ta có tiền, huynh có thể lấy dùng tự nhiên, đợi ngày mai, mua vải về rồi treo ta lên cũng không muộn. Oa oa..."
Được rồi...
Nước mắt giọt ngắn giọt dài, ai biết mấy giọt thật mấy giọt giả.
Nàng cứ cố gắng giữ mạng trước đã, hoặc ít ra có thể được chết bằng gấm Nam Xương, một thước một thỏi vàng trong truyền thuyết thì nàng cũng mãn nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT