Trời đã vào tối. Người hầu tay cầm theo chiếc lòng đèn nhỏ, chia nhau lần lượt đến các dãy hiên, thắp đèn. Thiên Nương đã quen với việc sáng chiều tối đều phải uống thuốc nhưng riêng vị đắng và mùi thuốc nồng nàn khó chịu thì vẫn không thể nào quen được. Như mọi hôm, sau khi uống cạn bát thuốc Hạ Nhi đưa thì nàng liền lên giường ngủ. Nhẩm tính thì nàng chỉ cần uống tiếp hai ngày nữa là hết thuốc, vết thương trên lưng cũng đã kết vảy, chẳng mấy chốc liền hoàn toàn lành lặn. Mấy hôm trước, Mục đại phu đã đến bắt mạch lại cho nàng, tình trạng cơ thể rất tốt, đang hồi phục rất nhanh.

Đêm hôm nay đặc biệt tối. Bầu trời không những khuất trăng mà còn nhiều mây. Đám mây dày không biết là đen hay trắng ngang ngược lấp đi ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.

Rất thích hợp để ngủ một giấc ngon lành, cũng rất lý tưởng để làm việc xấu.

Chờ thêm hơn một canh giờ *, đến khi chắc chắn ngoại trừ mấy gia đinh đứng gác thì toàn bộ Phí gia đều đã say giấc, thân ảnh màu đen mới nhẹ nhàng, cẩn thận, lén lút di chuyển. Chẳng mấy chốc hắc y nhân kia đã đứng trước thư phòng của Phí Vân Đình, đẩy nhẹ cửa rồi bước vào trong.

Không đắn đo suy nghĩ nhiều, nàng đi đến bên kệ sách, khẽ rút ra vài quyển. Bên trong vậy mà giấu một hòm gỗ nhỏ. Nàng cẩn thận sờ qua một chút, cảm nhận sự mượt mà, nhẵn bóng của mặt gỗ, sau đó lại khéo léo mở nắp hòm. Bên trong ngoài vài phong thư thì còn có vài thỏi vàng cùng trân châu trắng. Hiển nhiên đây chỉ là một phần ít ỏi trong gia tài khổng lồ của Phí Vân Đình. Người trong thành chắc sẽ thấy Phí gia không có gì nổi bật nhưng nàng là người trong nhà chẳng lẽ lại không rõ?

Chỉ tính riêng chuyện đại tỷ gả cho nhà họ Vương ở Tắc Trạch thì sính lễ chắc cũng đủ để chất đầy một phòng này rồi.

Chẳng qua tất cả đều bị Phí Vân Đình quản rất chặt, giấu rất kín.

Thiên Nương rút từ trong ngực áo ra một túi vải kích cỡ không nhỏ. Nàng chỉ lấy tầm mười hạt trân châu trong hòm bỏ vào túi, số còn lại đều đem trả về chỗ cũ.

So với vàng thỏi vừa to vừa nặng lại dễ gây chú ý khi mang đi đổi thì trân châu vừa nhỏ, vừa tiện, lại có giá trị hơn.

Đương nhiên, nàng sẽ không chỉ lấy đi mười hạt. Mỗi chỗ lấy một ít, có như vậy mới không dễ bị phát hiện. Nhưng với loại người như phụ thân nàng thì nàng cũng không chắc, có thể vừa sáng mai lão đã nhận ra rồi. Nàng cẩn thận đóng cửa, rời khỏi thư phòng. Chân bước nhanh hướng về phía một căn phòng khác.

Trời đột nhiên nổi gió. Gió mang theo hơi nước ẩm, lại lành lạnh và kèm theo mùi đất.

"Xem ra đêm nay sẽ mưa."

Nàng nhìn bầu trời đen kịt nói nhỏ. Gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn giống như muốn đuổi những đám mây xấu tính kia đi, trả lại ánh sao cho bầu trời. Nhưng cụm mây này còn chưa kịp bay thì chòm mây khác đã tiến tới, thế chỗ. Tay nàng sờ xuống túi vải đeo bên hông. Túi đã nặng, thứ cần lấy cũng đã lấy đủ. Nàng cũng không định tiếp tục làm mấy việc lén lút nguy hiểm này, vẫn là nên trở về đánh một giấc là tuyệt nhất.

Tự mình trèo cửa sổ vào chính căn phòng của mình mới biết nó cực khổ nhường nào. Lúc đi, rõ ràng chỉ cần nhảy một cái liền ra ngoài, nhưng nào ngờ leo vào lại khó hơn leo ra như vậy.

Tay nàng bám chắc vào bệ cửa sổ, cẳng chân phải đã gác được lên trên nhưng còn chân trái thì vẫn chới với trong không khí.

Sao lúc trước không phát hiện cửa sổ phòng nàng lại cao như vậy nhỉ? Rõ ràng chỉ là tầng trệt nhưng lại cao như vậy! Sau này có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ sửa lại.

Đang chật vật thì phía sau bỗng vang lên tiếng của một nam nhân.

"Ta không biết nàng còn có loại sở thích này."

Giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười khúc khích bất ngờ, doạ nàng giật nảy mình, suýt nữa đã ngã xuống. Thiên Nương cố gắng an ủi trái tim nhỏ bé bị doạ đang đập liên hồi trong ngực mình, đồng thời ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, giận dữ.

"Hôm nay ngươi lại đến à?"

"Đương nhiên, không đến thì làm sao ta xem được cảnh tượng thú vị này chứ?"

"Hừ."

"Nào, có cần ta giúp nàng không? Với tư thế này chắc đến sáng mai nàng cũng chẳng vào trong được." Nói rồi hắn lại cười khanh khách.

Khách quan mà nói thì giọng cười của hắn cũng rất êm tai, càng không hề lớn mà thậm chí rất nhỏ. Nhưng chắc vì đêm tối tĩnh mịch nên Thiên Nương lại nghe được rất rõ.

"Không cần, ta tự vào được."

"Giẫm lên vai ta này, như vậy liền dễ dàng hơn rồi. Không cần để ý, cứ xem ta như cái thang là được."

Chưa để nàng từ chối, hắn đã túm lấy cổ chân trái nàng đặt lên vai mình. Quả nhiên có điểm tựa thì mọi việc đều trở nên dễ như trở bàn tay. Thiên Nương cũng ngầm chấp nhận sự giúp đỡ này.

Trong đêm không trăng lại dày mây, âm u và se lạnh, hai cái bóng đen xì xì một trên một dưới cứ lấp ló sau cây đào bên cạnh cửa sổ phòng Nhị tiểu thư Phí gia. Nữ tử ở trên vừa thành công leo vào trong thì nam tử phía dưới cũng thành thục bám vào bệ cửa, xoay người vào phòng, động tác nhẹ nhàng lưu loát.

"Vừa nãy, cảm ơn ngươi giúp ta."

"Nàng không cần khách sáo như vậy đâu. Ta cũng chỉ là tình cờ mà thôi."

Thiên Nương cũng không có gì bất ngờ trước thái độ của hắn. Ừ thì cứ cách hai ba đêm là hắn lại tình cờ trèo cửa sổ vào phòng nàng. Nói vài câu chọc nàng tức điên rồi lại cười nắc nẻ bỏ về. Nàng bỗng thấy có chút hoài nghi. Hoài nghi lần đầu tiên hắn đột nhập vào phòng nàng có phải thật sự chỉ là "lạc đường" như hắn nói hay ngay từ đầu đã có chủ ý như vậy?

"Nàng lại suy nghĩ vẩn vơ gì nữa vậy? Mà nàng trộm nhiều trân châu như vậy để làm gì? Không sợ lão già kia lại đánh nàng à?"

Không biết từ lúc nào chiếc túi đeo bên hông nàng đã nằm gọn trong tay hắn, đã vậy hắn còn thích thú cầm từng viên trắng tròn lên soi cẩn thận dưới ánh sáng yếu ớt, vàng ấm của ngọn nến.

"Ái chà, đều là hàng thượng đẳng này. Chỗ này chắc cũng phải được hơn năm mươi viên chứ chẳng đùa. Nương tử ta giỏi quá!"

"Ngươi xem xong chưa, xong rồi thì trả lại cho ta."

"Nàng định làm gì?" Với số trân châu đó?

Lục Phàm quay đầu sang nhìn nàng, sau đó không khách khí mà từng bước áp sát nàng. Vẻ mặt cười cợt vui vẻ cũng biến mất. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên mỗi nỗi bất an không rõ.

Thiên Nương cũng không cố gắng lùi về sau để kéo dãn khoảng cách, nàng vẫn đứng yên ở đó, mặc cho thân hình cao ráo kia bao trùm lấy mình. Phía sau ánh mắt kiên định rắn rỗi của nàng chính là chột dạ. Đặc biệt, khi nhìn vào đôi mắt đỏ sẫm nóng rực của hắn, nàng lại không thể tự mình trấn tĩnh.

"Việc của ta không đến lượt Lục thiếu gia quản... Ngươi xê ra một chút, gần quá rồi..."

Rõ ràng từng câu từng chữ của nàng hắn đều nghe rõ nhưng vẫn không di chuyển. Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lục Phàm đầu hàng trước.

Hắn lùi về sau vài bước chân, tay bất lực gãi đầu, cũng thuận tiện che khuất mặt. Thiên Nương không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng nàng cảm nhận được chút thất vọng từ dáng vẻ đó. Hắn nói bằng giọng hờn trách như trẻ con: "Vậy phải làm sao thì ta mới quản được chuyện của nàng?"

Phải làm sao để nàng quan tâm ta một chút? Bằng lòng chia sẻ chuyện của mình với ta? Để ta làm điểm tựa cho nàng, còn nàng cứ việc làm những điều mình thích?

"Ngươi đừng hiểu lầm, chuyện của mình ta tự lo liệu được. Ta không cần ai quản cả."

Nàng cũng xoay mặt về hướng khác hơi cúi xuống. Hiển nhiên, nàng không muốn bản thân bị cuốn vào hắn nhưng càng không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của hắn. Rõ ràng gặp nhau chưa lâu, cũng chẳng thân thiết gì nhưng hắn cứ khăng khăng chắc nịch tình cảm của mình dành cho nàng, lại rất nhiệt tình và tỏ ra thất vọng trước sự phũ phàng của nàng.

Thử hỏi làm gì có cô nương nào lại đồng ý yêu đương với một người vừa gặp lần đầu chứ? Đã vậy ấn tượng đầu tiên còn cực kỳ tệ.

"Vậy nếu ta giúp nàng rời đi, nàng có thể thử tiếp nhận ta không? Xem ta như bằng hữu cũng được?"

Hiếm khi thấy hắn dùng dáng vẻ nghiêm túc nói mấy câu bình thường, Thiên Nương nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nếu như thông thường, nàng sẽ mắng vài câu, đánh vài cái rồi để hắn tự đi, thì lần này nàng nên làm gì?

Vừa đúng lúc, ngoài trời loé lên tia chớp sáng loá, rồi nổi sấm đùng đoàng. Theo sau là trận mưa nặng hạt, nghe rào rào. Như bắt được sợi rơm cứu mạng, nàng liền chuyển chủ đề: "Trời mưa rồi, Lục thiếu gia nên về đi."

"Ừm, mưa rồi." Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn nàng cười tinh quái: "Mưa rồi, ta không thể về được. Bây giờ mà về thể nào cũng ướt cho xem. Thân thể ta yếu đuối, dễ nhiễm lạnh. Nhị tiểu thư tốt bụng, rộng lượng có thể cho ta ở nhờ một đêm không?"

Khoé môi Thiên Nương giật giật mấy cái. Tốc độ đổi mặt này của hắn cũng nhanh quá rồi. Nhưng quả nhiên chỉ nói được vài cáu giống người, còn lại đều là tìm đánh. Nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, đánh hắn ngốc rồi, nàng không chịu nỗi trách nhiệm đâu.

"Ta đi đâu tìm người sắp xếp phòng khác cho ngươi đây!? Ta không quen nằm đất"

Nói đúng hơn là: Ta có thể bảo người dọn phòng cho người ngủ sao? Ngươi có thể ngủ lại sao? Ngươi biết điều thì mau cút về cho ta!

"Không cần phiền phức như vậy, giường của nàng cũng khá lớn mà."

"Không, giường ta nhỏ lắm. Phòng ta cũng nhỏ. Bụng dạ ta cũng không rộng rãi, ta rất hẹp hòi. Nên là thỉnh Lục thiếu gia về ngay cho, ta có thể tặng ngài một cái ô."

Lục Phàm rất tự nhiên như nhà của mình, hắn cởi giày, thư thái nằm vắt chéo chân trên giường. Hai mắt cũng nhắm lại. Hắn ngủ rồi, hắn không nghe, hắn không đi.

"Nhị tiểu thư, đêm cũng khuya rồi mau lên giường ngủ đi. Nếu không, ta không chắc mình có thể giúp nàng giữ bí mật chuyện mấy viên trân châu đâu. Lỡ trên đường về ta vạ miệng hô lên mấy tiếng thì phiền phức lắm."

Nếu đã không thương lượng, không van nài được thì cứ trực tiếp đe doạ vậy. Hắn thấy vẫn đe doạ có hiệu quả nhất, lần nào áp dụng cũng thành công.

Thiên Nương: Là tên khốn nào vừa nãy còn bảo với nàng "không cần khách sáo", "chỉ là tình cờ" ra tay giúp đỡ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play