Dưới ánh nến lập loè, soi sáng căn phòng, Thiên Nương mặt không đổi sắc ngồi trước cửa.
"Ngươi lại đến làm gì?" Rảnh như vậy, suốt ngày chạy đến chỗ của ta.
Khác với nàng, mam tử tuấn tú như ngọc đứng đối diện cười rất vui vẻ.
"Ta đương nhiên đến thăm Phí gia Nhị tiểu thư rồi. Mới lúc sáng, nàng còn dồi dào tinh lực, tinh thần rạng rỡ lắm mà, sao trời vừa trở tối lại trở nên như vầy rồi? Uầy uầy... Dù tàn tạ vậy rồi nhưng vẫn rất hung dữ nha, khí thế lúc nãy suýt nữa doạ ta chạy mất dép rồi."
"Cũng nhờ phúc khí của Lục thiếu gia cả."
Vừa nói nàng vừa chầm chậm chống đứng dậy, động tác dứt khoát rút mạnh cây kéo đang cắm trên cửa. Hôm nay, nàng đã đủ mệt, đủ phiền rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc bù đắp cho cơ thể đau nhứt, thương tật của mình mà thôi.
Nhưng vừa nghe thấy lời này của nàng, Lục Phàm rất không vui.
Rõ ràng phụ thân đã nói: Muốn bảo vệ thứ gì thì cứ giữ bên mình là tốt nhất. Hắn cũng làm theo rồi, mặt dày đến hỏi cưới nàng. Sao mọi việc có vẻ lại càng tệ hơn vậy?
"Vẫn chưa đi sao? Ta mệt rồi không rảnh bồi ngươi."
Thiên Nương nằm sấp trên giường, y phục nhuốm máu cũng không thay. Hai mắt khép hờ, ý tứ muốn đuổi hắn đi. Nếu hắn không đi, thì nàng cũng chẳng quản nổi nữa. Vẫn nên là nghỉ ngơi một chút, yêu thương bản thân một chút... sau này còn nhiều việc phải làm.
Cảm giác đau rát kèm theo nhiệt độ ấm áp trên lưng khiến nàng giật nảy mình. Nhưng chưa kịp xoay người lại thì gáy đã bị hắn giữ chặt từ phía sau, không chút lưu tình ấn mạnh đầu nàng xuống, ép nàng úp mặt xuống gối.
Tên khốn nạn này không phải nhân lúc nàng gặp nguy, thừa nước đục thả câu chứ?
"Khụ khụ... Ngươi muốn giết người sao?" Không thở được!
"Xin lỗi, xin lỗi. Ta không kìm chế được lực đạo. Ha-ha."
Lại còn cười?!
Nàng còn tưởng hắn muốn trả thù, khiến nàng ngạt chết. Xoay người thất bại, lại còn động đến vết thương, Thiên Nương chỉ có thể nuốt hận vào trong, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy câu.
"Ngươi sờ ta làm cái quái gì? Nửa đêm rồi, không về nhà, lại chạy đến đây phi lễ ta. Lục thiếu gia là nhịn không được, nổi thú tính rồi à?"
Vì không đối mặt với hắn, nàng cũng không biết lúc này tên cầm thú kia có biểu cảm gì. Không phải giọng điệu mỉa mai, ngả ngớn, trêu ghẹo, lần đầu tiên nàng cảm thấy trong lời nói của hắn đều là sự ân cần, lo lắng: "Nằm yên, để ta thoa thuốc cho nàng."
Tận đáy lòng Thiên Nương thật sự có chút cảm động trước hành động dịu dàng hiếm có này. Nhưng mà đó là "tít tận sâu dưới đáy lòng", chứ đại não của nàng vẫn còn nhanh nhạy, đủ tỉnh táo để nhắc nhở nàng mấy câu:
Thoa thuốc cái gì mà thoa thuốc!
Thân thể ngọc ngà này của nàng hắn có thể chạm vào sao? Mơ cũng đẹp quá rồi.
Nàng tập tức túm lấy tay hắn, ánh mắt kiên định, kèm theo sự chán ghét: "Không cần đâu. Nam nữ khác biệt, ta tự xử lí được. Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi vẫn nên trở về đi."
Lục Phàm nào có để tâm nàng đang nói gì, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn, xinh đẹp của nàng đang cầm lấy cổ tay hắn. Ánh mắt lấp lánh, tràn ngập những đám mây màu hồng.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, luôn miệng đáp: "Được, được, được."
Thiên Nương lặng lẽ ném cho hắn một ánh mắt thương tiếc dành cho ngốc tử
Đáng tiếc, đẹp trai nhưng đầu óc có vấn đề.
Trước khi Lục Phàm kịp nhận ra bản thân vừa đồng ý chuyện gì thì bản thân đã ở bên ngoài vách tường của Phí gia rồi. Hắn vậy mà cứ ngu ngơ rời đi thật, còn rất vui vẻ miệng cười kéo đến mang tai. Đường Kính Tư vẫn luôn đứng phía ngoài này chờ thiếu gia nhà mình, cuối cùng người thì cũng đón được rồi nhưng trông không giống lắm. Trông cứ ngu ngu thế nào ấy.
"Chủ nhân, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Lục Phàm tâm hồn còn đang bay bổng trên mây, nói chuyện với trăng sao nào có phản ứng gì.
"Vậy chúng ta về nhà ạ?"
Là lần thứ hai hỏi lại nhưng vẫn không được đáp lời. Đường Kính Tư bất lực ngẩn đầu nhìn trời đêm, trăng sáng. Rốt cuộc vị tiểu thư đó đã bỏ bùa yêu gì mà có thể khiến chủ nhân tuấn mĩ, soái khí ngút trời, anh minh sáng suốt của y trông như này vậy? Chẳng lẽ đúng thật như thiếu gia nói: Nhất kiến chung tình?!
Nếu vậy thì Lan, Huệ, Mai, Phương, Hà cô nương cũng được tính là nhất kiến chung tình sao? Gặp nữ nhân nào, thiếu gia cũng nói y như vậy.
"Chủ nhân, về Mẫn Nhi cô nương thuộc hạ đã thu xếp xong rồi. Người định khi nào thì nói với Phí tiểu thư?"
Vừa nghe đến mấy chữ "Phí tiểu thư" hắn lập tức tỉnh táo, trạng thái cũng rất nghiêm túc. Tay mân mê chỗ cổ tay bị nàng nắm lấy, từ vẻ mặt đến ánh mắt đều rất vui vẻ: "Không vội. Cứ xem như món quà bất ngờ ta dành tặng nàng ấy ngày vào phủ đi."
"Dạ."
"À... Kính Tư, ngươi đừng gọi "Phí tiểu thư" nữa. Gọi thiếu phu nhân đi."
"A? Dạ."
Đường Kính Tư ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng lại có chút khinh thường: Cái này không phải hơi sớm quá rồi sao? Tiểu thư người ta không phải đoá phù dung dễ ngắt đâu, thà bị đánh chứ cũng không gả cho ngài kìa. Ngài cũng quá kiêu ngạo rồi.
Phủ tường quân - Lục gia quả thực rất rộng lớn, rất hào nhoáng. Ngoài những dãy nhà chính thì vẫn còn hai, ba dãy nhà phụ cho khách. Sân vườn cũng đặt biệt rộng rãi, hoa cỏ trân quý đều có đủ. Chỉ dựa vào việc Lục Gia Phi là đại tướng quân vĩ đại được hoàng đế tín nhiệm và hết mực sủng ái thì Lục gia đã rất dư giả rồi. Mỗi lần hoàng đế ban thưởng đều là dùng xe kéo để chở gấm vóc, vàng bạc, chỉ một xe thôi cũng đủ để người khác hưởng thụ một đời, không lo nghĩ. Huống hồ, Lục gia không chỉ dựa vào mỗi bổng lộc và ban thưởng của hoàng đế. Mẫu thân của Lục Phàm họ Doãn tên một chữ Sa là Nhu Sương quận chúa, em gái ruột của hoàng đế.
Nhan sắc của bà được ví như tiên tử bước ra từ truyện thần tiên. Không những vậy, Doãn Sa còn hiểu biết phong phú, biết tính toán, biết làm ăn. Nhờ bà, gia sản Lục gia chỉ có tăng không có thất thoát. Cửa hàng, điền trang gì gì đó ở Đế Lư có đến tận vài cái.
Lục gia chính là vừa có tiền vừa có quyền lại nhận được sự hậu thuẫn từ hoàng tộc. Là một trong những thế lực lớn nhất Lữ quốc, không ai dám chọc.
Chủ tớ Lục Phàm vừa vào đến cửa nhà đã trông thấy thân ảnh cao to, uy nghiêm quen thuộc ngồi chểnh chệ trên ghế trong tiền sảnh.
Lục tướng quân vừa thấy con trai bảo bối trở về liền hai bước làm một đi đến trước mặt hắn. Khuôn mặt ông có vẻ rất nghiêm trọng.
"Mẫu thân con ngủ rồi, đừng làm ồn. Chúng ta đến sau vườn nói chuyện."
Đường Kính Tư: Hai cha con người có chuyện gì mờ ám mà phải lén lút ra vườn nói chuyện vậy?
Đường Kính Tư có chút hoảng loạn, ánh mắt vội vàng né tránh. Có quỷ mới biết tại sao hôm nay chủ nhân của hắn lại nhanh nhạy như thế. Thôi thì y đành ngoan ngoãn đứng phía xa, canh chừng cho bọn họ vậy.
Trong vườn cây ở sân sau, nơi này cách xa phòng ngủ chính của vợ chồng Lục Gia Phi, hai nam nhân một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau trên ghế đá. Vẻ mặt nghiêm túc, không khí căng thẳng.
Phía xa xa dưới mái hiên, một nam tử khác đang đứng, mắt nhìn chằm chằm, quan sát động tĩnh bên này.
"Bốp!!!"
"Lão gia chết tiệt đó vậy mà ra tay tàn nhẫn như vậy?!"
Không biết hai người nói chuyện gì nhưng lại khiến Lục Gia Phi tức giận đến mức đập bàn, hét lớn.
Lục Phàm chỉ điềm nhiên uống trà, nhàn nhạt nhắc nhở: "Phụ thân, người vẫn nên tiết chế một chút. Kẻo khiến mẫu thân đang ngủ lại giật mình."
Lời vừa nói ra quả nhiên khiến Lục Gia Phi ảnh hưởng không ít, dù rất tức giận nhưng cũng thu liễm lại. Ông đè thấp giọng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa "lão già chết tiệt" kia.
"Sao con bình tĩnh quá vậy hả? Nương tử của mình bị bắt nạt như vậy còn có tâm tình uống trà."
Nam tử dưới mái hiên là người học võ từ nhỏ nên thính lực tốt hơn người bình thường, dù cách xa nhưng y vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy người bên này nói chuyện. Đường Kính Tư: Đính chính một chút, thiếu gia còn chưa cưới được Phí tiểu thư về mà lão gia à.
"Con đó, không có chút dáng vẻ nào của ta năm đó cả. Nhớ năm đó... Mẫu thân con chính là viên ngọc quý trên tay của Thái hậu, phải nói là nam nhân cả Lữ quốc không ai không muốn cưới nàng ấy. Vậy mà nàng ấy vẫn không động lòng. Chỉ khi ta xuất hiện, dùng đủ mọi cách để quyến rũ nàng, cuối cùng sau mấy năm trời cũng rước được người về."
Lục tướng quân rất tự hào kể lại quá trình truy thê của mình. Ông còn muốn dạy cho hắn vài mánh khoé, nếu không, không biết khi nào hắn mới có được tân nương như ý.
Trước sự nhiệt tình của phụ thân mình, Lục Phàm không chút lưu tình, xé toạc bức tranh truy thê đầy xúc động mà ông dệt nên.
"Nghe nói năm đó là do Nhu Sương quận chúa có đánh, có chửi, có đuổi người cũng không đi. Mấy nam tử năm đó theo đuổi bà cũng bị người doạ sợ chạy mất, cuối cùng mẫu thân chỉ đành hạ giá gả cho người. Xem ra, số lẫn con bị đánh vẫn không nhiều bằng một phần tư của người ngày xưa..."
"Cái thằng nghiệt tử này!?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT