Đến khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc. Cố Gia Vẫn vẫn luôn nắm chặt tay Lục Mạn Nhu không hề có ý buông lỏng. Cô cũng không tỏ thái độ gì cả, tay cứ thế để cậu thích nắm bao lâu thì nắm.

Hạ Thuỵ và Tinh Đằng thấy Cố Gia Vận ra hiệu bọn họ bước ra ngoài trước, cả hai đứng dậy nín thở mà đi.

Bên trong hội trường giờ còn ít người ở lại dọn dẹp và hai người bọn họ vẫn ngồi cố định ở hàng đầu.

Lục Mạn Nhu muốn rút tay ra, nhưng thấy cô vừa động đậy người nào đó liền dùng sức giữ lại nét mặt hiện lên chút khổ sở. Cô quay sang hỏi:

"Anh không có gì muốn nói thì em về trước à!" Cô giả vờ làm tư thế đứng lên, người bên cạnh liền nhích đến ôm lấy.

"Nhu Nhu em là cố tình." Cố tình ăn mặc thế này, giả làm nữ sinh lẻn vào đây doạ cậu một trận. Cách làm này đúng là có hiệu quả. Cậu được xác nhận thân phận trước hàng ngàn người làm chứng, bây giờ đang bị làm khó làm dễ không thể phản bác điều gì. Nhu Nhu nhà cậu chiêu này quá cao tay. Cậu tâm phục khẩu phục rồi.

"Đúng vậy. Anh có bất ngờ không?" Cô nói xong ánh mắt hai người chạm nhau.

Cố Gia Vận rất thật tình gật đầu. Bất ngờ xém tim ngừng hoạt động.

"Thật ra thì ngay từ đầu em đã thấy không khớp rồi. Trong hợp đồng ghi hoà đồng thân thiện, thực tế thì buổi sáng thức dậy còn đạp cả em xuống giường, quát em một trận thì cụm từ đó không thể so sánh với con người thật này đây. Nhưng Lục Mạn Nhu em lại không biết mình lại đè cháu đích tôn của Cố gia lừng lẫy ra mà thịt. Có phải không Cố đại thiếu gia."

Cố Gia Vận im lặng không đáp trong lòng lại nghĩ cô còn ăn rất ngon miệng đấy. Câu này cậu không dám nói, nếu cô mà nghe được lúc này không chừng nổi giận thật. Nhu Nhu là đang chấp vấn cậu. Đang thua thế không được phản bác. Phải dùng lạc mềm buộc chặt.

"Nhu Nhu đừng giận anh có được không? Lúc đầu là vì muốn giúp Tinh Đằng đàm phán, đâu ngờ đến đó lại bị em... Em còn nói là chịu trách nhiệm, anh lần đầu yêu đương, anh tin là thật đó. Mấy lần anh có cảm giác em muốn quỵt nợ, ăn anh rồi đâu dễ quỵt như vậy, nên anh mới nghĩ ra mấy cách đó."

Lục Mạn Nhu nghe người nào đó đang cố tình kể khổ lên án cô bỏ của chạy lấy người. Quả thật lúc đó cô trong đầu có loại suy nghĩ kia thật.

"Bỏ qua cho anh cũng được, anh nói xem còn giấu em chuyện gì nữa không?"

Cố Gia Vận cười tươi lắc đầu liên tục.

"Nếu còn thì lần sau tính luôn một thể."

[...]

Đến khi hai người họ bước ra. Hạ Thuỵ và Tinh Đằng thấy cô liền cúi đầu chào. Tinh Đằng đứng ngoài nảy giờ đã nghĩ thông suốt, tất cả mọi việc tại cậu mà ra, bao lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Lục tổng...Chuyện đó là do tôi mà nên, cô muốn chém muốn giết gì thì tuỳ cô xử lý. Hợp đồng cô cứ huỷ, tiền bồi thường cứ để tôi chịu trách nhiệm, có làm cả đời này để trả nợ cũng không oán trách một lời. Còn riêng Tiểu Cố cậu ấy rất thích cô, đừng bỏ rơi cậu ấy có được không?"

Hạ Thuỵ thấy vậy cũng bước tới nói đỡ thêm vào:

"Đúng vậy, có gì số tiền đó tôi cũng sẽ phụ Tinh Đằng trả, còn về tình cảm tiểu Cố dành cho cô tôi có thể làm chứng, lần đâu tiên tôi thấy cậu ấy ghen, cái nét mặt lúc đó chao ôi..."

Cố Gia Vận ho mấy cái cắt ngang lời của Hạ Thuỵ.

Lục Mạn Nhu nhìn nét mặt sợ hãi của hai người kia, thiết nghĩ trong lòng bọn họ mình đáng sợ như vậy sao.

"Lần sau đừng gọi Lục tổng nghe xa lạ lắm, gọi tôi một tiếng chị dâu là được. Còn về phần tiền bồi thường đó, Cố thiếu nhà chúng ta rất giàu, một cái hầm rượu còn tiện tay tặng được, nói chi phần tiền nhỏ đó. Có đúng không đây?"

Hai người kia ngơ ngác, tuy công ty đang phát triển rất tốt, đạt nhiều hạng mục lớn. Nhưng tiểu Cố lấy đâu ra hầm rượu mà đem tặng người khác.

Thấy hai người kia ngây ra liền hiểu họ không biết thân phận thật của Cố Gia Vận. Lục Mạn Nhu nhìn người bên cạnh mình, cô giả vờ thở dài lắc đầu mấy cái.

Cố Gia Vận: "..." Sự việc hầm rượu là do lúc đó cậu ghen mù quán nên mới thành ra vậy.

[...]

Tất cả bọn họ đều đến công ty Vận Niên. Lục Mạn Nhu đương nhiên đi cùng.

Hôm nay công ty vẫn như mọi khi ai làm khâu nấy cũng khá bận rộn. Bình thường Cố Gia Vận ít đến chỉ thấy Tinh Đằng và Hạ Thuỵ đến thường xuyên mà thôi.

Hôm nay cả ba người cùng xuất hiện còn mặc vest đen chỉnh tề. Tất cả đều chú ý. Đặc biệt Cố tổng còn dắt tay một cô gái trên người còn mặc đồng phục nữ sinh đại học của trường ngài ấy. Người người nhìn thấy liền bát quái với nhau.

Ai ở đây chẳng biết thư ký Lưu Lưu Nhã Tịnh xinh đẹp quyến rũ nhất nơi này để ý Cố tổng nhà họ đã lâu.

Cô ta tấn công biết bao nhiêu lần đều không thành, thì ra nguyên nhân chính là đây. Cố tổng thích dạng tiểu bạch thỏ mới lớn thơ ngây kia.

Cố Gia Vận đến phòng làm việc ký một số giấy tờ tồn động trước. Hạ Thuỵ lại phấn khởi đưa Lục Mạn Nhu đi dạo một vòng công ty của bọn họ. Tuy không thể so sánh với Lục thị của cô nhưng công ty đang phát triển rất tốt.

Hạ Thuỵ có điện thoại, Lục Mạn Nhu mới kêu cậu đi làm việc trước, cô tự đi tham quan rồi sẽ quay về tìm Cố Gia Vận.

Cô đang đứng nhìn khâu thiết kế bao bì thì có một nữ nhân viên trong đó bước ra. Cô ta mang cao gót, áo váy thiết kế bó sát có phần gợi cảm. Cô ấy quét mắt tổng thể đánh giá Lục Mạn Nhu từ trên xuống. Sau đó đứng khoanh tay hất cằm về phía cô hỏi:

"Sinh viên mới đến thực tập à? Ai cho cô đứng đây nhìn ngó lung tung." Lục Mạn Nhu bị nạt nộ cũng không giận, còn thấy hơi thú vị, cũng phối hợp với cô gái gợi cảm này diễn một vở kịch, xem cô ta sẽ làm gì mình.

Cô gật đầu, nét mặt có chút ngại ngùng khép nép. Sau đó trả lời người đối diện:

"Em, là em bị lạc đường ạ!" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Yêu Thầm Vợ Cũ
3. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4. Đại Chúa Tể
=====================================

Cô gái giày cao gót không thèm quan tâm, cô ta nói: "Đi thay cái bộ đồ nữ sinh này của cô ra đi, đi làm mặc váy ngắn đến độ này để làm gì, muốn quyết rũ ai ở đây à!"

Lục Mạn Nhu lại nhìn nhìn bản tên và chức vụ trên áo của cô ta:

"Chị cũng là thư ký à, trùng hợp quá em hôm nay cũng đến nhận chức thư ký tổng giám, mong chị chỉ giáo nhiều thêm." Cô vừa nói vừa cười thật ngọt ngào.

Trong lòng Lục Mạn Nhu nghĩ, bộ trang phục đây là bà thuê để cố tình quyến rũ Cố tổng của các người đấy, muốn bà thay nó ra à, nằm mơ giữa ban ngày đi.

Cô gái kia nghe xong nét mặt liền thay đổi nhanh chóng, chân mày có phần cau lại:

"Cô nói cái gì? Thư ký tổng giám, ai tuyển dụng cô. Vị trí đó chỉ có một, trước giờ là do tôi đảm nhiệm, không có người thứ hai."

Lục Mạn Nhu ngơ ngác: "Vậy hôm nay thật sự có người thứ hai là em đây ạ."

Nghe xong cô gái giậm chân mấy cái, tay đẩy Lục Mạn Nhu sang bên, đánh mông đi thật nhanh về hướng thang máy. Cô ta bấm số tầng, còn quay lại nheo mắt với cô.

Lục Mạn Nhu được cô lao công đỡ lấy. Trong mắt cô hơi thay đổi một tí, sau đó lại chớp chớp ngây thơ trở lại.

"Con cám ơn! Nhém tí đã té ngã."

Đứng trước thang máy đã đi lên, nhìn số tầng dừng lại, Lục Mạn Nhu liền nhướng mày. Tầng này là của Cố tổng nha.

Đột nhiên bên cạnh cô lao công đi đến đứng chờ thang máy cùng cô:

"Cô bé, thấy con mới đến ngày đầu, ta nhắc nhở một tí, nghe con nói cũng làm thư ký tổng giám ta mới nói đó."

Lục Mạn Nhu gật đầu, ra hiệu bà nói tiếp:

"Cô ta mê Cố tổng cả cái công ty này ai mà không biết, một phần cũng làm được việc, cha thì là cổ đông nữa nên hóng hách như thế vẫn chưa bị đuổi. Con vừa nãy là đắc tội cô ta rồi. Nên cẩn thận."

Thang máy vừa mở ra, Lục Mạn Nhu bước vào, cô cười với cô lau công:

"Cám ơn cô lần nữa đã nhắc nhở con, con sẽ chú ý." Cô ta là vừa đắc tội với cô rồi thì đúng hơn. Lục Mạn Nhu lấy tay xoa xoa bụng mình.

[...]

Phía trên cửa phòng tổng giám đốc đang mở, bên trong một giọng nữ ngọt ngào truyền ra.

"Cố tổng, có một mình em là đủ rồi, tại sao lại tuyển thêm thứ ký chứ? Em đã làm không tốt chỗ nào anh nói xem."

Cố Gia Vận nhìn Tinh Đằng ý muốn hỏi, có một người như thế này còn chưa đủ phiền sao, ai cả gan lại đi tuyển thêm một người nữa vậy. Không phải cậu ta nói cô ta làm bao quát được việc, đổi người mới thì phải đào tạo lại rất phiền thì Cố Gia Vận đã sớm tống cổ người đi.

"Ai nói với cô là tuyển thêm người." Tinh Đằng hỏi.

Lưu Nhã Tịnh không khách sáo nói: "Thì là một tiểu yêu tinh còn mặc cả đồng phục sinh viên đến đây đi khắp nơi quyến rũ người khác."

Tinh Đằng nghe xong hơi ngờ ngợ ra thì ngoài cửa có một giọng nói vọng vào.

"Cố tổng tuyển người ta đến rồi giờ lại không nhớ à!"

Cố Gia Vận: "..." Anh thật sự không nhớ là có tuyển thêm người, nhưng anh biết tiểu yêu tinh cô ta vừa nhắc đến là ai.

Tinh Đằng: "!!!" Trời mẹ ơi, chị dâu giá lâm, ở đây nguy hiểm quá. Hạ Thuỵ đi đâu mất dạng để cậu giữa tình thế đau kiếm bay lung tung như vậy. Cậu đúng là số nhọ.

Cố Gia Vận đặc bút xuống nhìn Lục Mạn Nhu đứng phía xa với tạo hình tiểu bạch thỏ. Cậu liền hơi mỉm cười giọng điệu tổng tài trầm ấm vang lên:

"Lại đây..."

Lục Mạn Nhu nhướng mày sau đó e dè nhìn hai người kia, bọn họ cũng đang nhìn mình. Cô từ từ e thẹn đi đến bên cạnh Cố Gia Vận.

Tinh Đằng: "!!!" Ôi cái gì vậy nè trời. Lục tổng hôm nay chơi trò cosplay nữ sinh thanh thuần yếu đuối chơi tới nghiện luôn rồi.

Cô thư ký họ Lưu: "!!!" Hai người bọn họ có gian tình.

Cố Gia Vận đứng lên, lấy áo vest trên ghế khoác vào. Sau đó cậu nhìn người bên cạnh, rất tự nhiên cúi xuống nhéo chót mũi cô mấy cái, còn nói:

"Thật là nghịch ngợm."

Lục Mạn Nhu làm bộ dạng nủng nịu e thẹn kéo kéo tay áo cậu:

"Cố tổng...Người ta đói bụng rồi..."

Cố Gia Vận nhìn cô chăm chăm, xém tí là bật cười. Cậu liền rất tự nhiên show ân ái, khoác tay qua eo ai đó rồi bước ra cửa. Đi được mấy bước còn nhìn sang thư ký Lưu nói:

"Tiểu yêu tinh nhà tôi thật sự rất mị hoặc, lần sau sẽ không để cô ấy đi lung tung. Thư ký Lưu thông cảm."

Cậu lại cúi xuống nhìn người đang nép vào trong lòng:

"Vợ à, đi thôi!"

Thư ký Lưu miệng lắp bắp lập lại từ "vợ" trong miệng.

Lục Mạn Nhu quay lại không nhìn cô gái kia, chỉ hỏi Tinh Đằng đang trợn mắt há mồm.

"Cậu có đi ăn chung không?"

Tinh Đằng đáp lại theo quán tính: "Dạ không chị dâu, hai người đi ăn vui vẻ."

Cô mới gật đầu rồi quay đi.

Đến khi cửa đóng lại, lúc này nét sợ sệt kia của Tinh Đằng cũng rút đi. Cậu quay sang nói với thư ký Lưu:

"Ngày mai cô không cần đến làm. Tới tổng tài phu nhân cô cũng dám đắc tội, lần này không thể cứu nổi."

Lưu Nhã Tịnh vẫn không cam lòng: "Cô ta có gì hơn tôi, chỉ là một cô sinh viên mới ra trường. Anh nên nhớ ba tôi là cổ đông ở đây, anh không có quyền hạn đuổi tôi."

Tinh Đằng thở dài, có thấy cô sinh viên mới ra trường nào mỗi lần xuất hiện cậu liền toát cả mồ hôi đối đáp không?

"Vậy thì về nói với ba cô, thích thì cứ rút vốn, một ít tiền đó chị dâu tôi lo được."

Nói xong Tinh Đằng cho người mời cô ta ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play