Khi đến trước cửa căn hộ, chiếc xe dừng lại, ánh đèn xe sáng lên một góc của con đường vắng vẻ, lời tạm biệt giữa cả hai được nói trong sự yên tĩnh.
Thiên Minh ngồi xong xe liên tục nhìn theo hướng của Tử Vi rời đi, và đợi cô bước lên phòng an toàn, rồi anh mới chạy về nhà của mình.
Khoảng thời gian từ lúc đó đến 22h trôi qua nhanh chóng, khi đồng hồ điểm đến 22h, Thiên Minh bất ngờ xuất hiện ở một góc khuất của con hẻm gần căn hộ của Tử Vi. Ánh đèn đường rọi sáng một phần khu vực, làm nổi bật ánh mắt đỏ rực trên gương mặt anh.
Anh đứng đó, cứ ngó nghiêng, bí ẩn như là một sát thủ đang chờ con mồi. Anh đứng chờ không quá lâu, Tử Vi cũng nhanh chóng từ xa chạy tới, từng bước chân của cô đi rất nhẹ nhàng.
Khi Tử Vi đến gần Thiên Minh, cô nhìn anh và nói một cách hào hứng, vội vã.
“ Đi thôi! “
Thiên Minh gật đầu, không cần phải nói thêm bất kỳ điều gì. Có lẽ sự hiểu nhau giữa họ đã tăng dần, chỉ cần một cử chỉ hay một ánh mắt, đối phương cũng đã hiểu mình muốn gì.
Khoảnh khắc đó họ cùng nhau bước đi vào bóng tối của con hẻm, họ biến mất trong đêm. Ánh đèn đường phía sau vẫn sáng rực, nhưng không còn ai để nhìn thấy họ
Con hẻm trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng và hơi thở đều đều của hai người. Đèn đường xa xăm rọi nhẹ lên mảnh đêm, tạo ra những bóng hình dài trên mặt đường.
Sự tĩnh lặng này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Rồi, giữa bóng tối, tiếng thở dài của cả hai hòa quyện vào nhau. Tử Vi quay đầu nhìn Thiên Minh với ánh mắt lo ngại, anh nhìn cô và nhẹ gật đầu.
“ Đừng lo, có tôi ở đây mà. “ Thiên Minh cố gắng trấn an Tử Vi.
Nghe được giọng nói của anh, cô như có một lớp màng bảo vệ xung quanh, khiến cô cảm thấy tự tin và can đảm hơn rất nhiều.
Cả hai đồng loạt ngước nhìn lên nóc nhà trước mắt, một loạt các tòa nhà và ánh đèn đêm tạo nên một bức tranh lung linh dưới bầu trời đêm sao.
Khi cả hai đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Thiên Minh bất ngờ nắm lấy tay của Tử Vi, và bất chợt, Tử Vi cảm thấy cơ thể của cô rất nhẹ, dường như là không có một khối lượng nào trong cơ thể.
Và rồi từ từ Tử Vi và Thiên Minh bắt đầu bay lên. Họ vượt qua những ngọn cây, những tòa nhà cao tầng và băng qua không gian một cách mượt mà.
Mọi thứ to lớn vừa nãy, bây giờ đã trở thành những món đồ chơi nhỏ xíu ở dưới chân của cô.
Tử Vi không thể kìm lại niềm hứng khởi, đôi mắt của cô lấp lánh trong ánh trăng khi cô vừa nắm chặt tay Thiên Minh vừa nhảy nhót trên không trung. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm việc lơ lửng giữa không trung mà không có sợ hãi hay lo lắng nào đọng lại.
Trong lúc cô vui vẻ nhảy nhót bay lượn, đột nhiên, Tử Vi cảm nhận được Thiên Minh kéo tay cô nhẹ nhàng. Trước khi cô kịp phản ứng, cô đã ngã vào lòng anh. Một phút ngắn ngủi của bất ngờ và sự ngại ngùng vô hạn đang đổ dồn trong cô.
Cả hai đứng đối diện nhau, gương mặt gần gũi. Tử Vi ngơ ngác một lúc, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt ấm áp của Thiên Minh, như là một cái nhìn đang chăm chú lắng nghe câu chuyện xúc động. Rồi cô đẩy nhẹ anh ra, tạo khoảng cách giữa họ.
Anh nhìn cô với ánh mắt trìu mến, bất ngờ nhưng cũng tràn đầy tình cảm. Anh nói, giọng điệu dịu dàng.
“ Đừng chạy lung tung nữa. Tí nữa có thể cô sẽ quên là phải nắm lấy tay tôi, rồi tại vì lý do đó mà ngã xuống đấy. “
Giọng nói của anh ấm áp lại trong trẽo, khiến cô không thể không nghe theo. Dù gì anh ấy cũng chỉ đang lo lắng cho cô thôi mà.
“ Đ-Được rồi… “
Sau câu nói đó, từ Tử Vi là người dẫn, thành Thiên Minh là người dẫn. Anh nắm chặt tay cô không buông, và rồi họ cùng nhau ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố về đêm từ một góc nhìn hoàn toàn mới.
Đèn đường và ánh sáng tạo ra một màn trải thảm sáng lấp lánh dưới chân họ. Cảm giác bay cao trong đêm tạo ra một sự hứng thú mê hoặc, như là một khoảnh khắc vượt qua không gian và thời gian.
Đi được một lúc lâu, họ đặt chân lên nóc của một căn tòa nhà cao ốc trong trung tâm thành phố. Cả hai ngước nhìn lên trời đêm, ánh trăng chiếu sáng lấp lánh và sao trời lấp lánh như ngàn viên kim cương.
Tử Vi nhìn Thiên Minh và nói.
“ Này, anh hướng dẫn tôi cách bay đi. Nếu tôi có thể bay như anh thì chắc chắn tôi sẽ rất dễ dàng tiếp cận và tránh né mục tiêu đó. “
“ Đương nhiên rồi, bay là điều cơ bản của một ma cà rồng. Tôi sẽ chỉ cho cô. “ Thiên Minh cười nhẹ, giọng nói như một giai điệu chầm chậm.
Tử Vi nhìn vào mắt anh, biểu lộ sự tò mò. Anh dùng một giọng đầy kiên quyết, như là một người thợ săn chia sẻ cách săn với người học đệ.
" Để có thể bay, cô hãy tập trung vào suy nghĩ về việc cơ thể không còn ràng buộc bởi trọng lực. Hãy tưởng tượng mình như là một phần của không gian, như là một luồng gió mềm mại. Hãy cảm nhận sự nhẹ nhàng, sự tự do, và biến chúng thành hiện thực trong toàn bộ tủy trong người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT