Chương 2: "Bạn cũ"

Edit: Ốc sên lười biếng 🐌

-------------------------------------------------------------

Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Muốn gặp nhau thì dù ở hai thành phố khác nhau, dù chỉ có một ngày nghỉ cũng tranh thủ từng giây từng phút. Không muốn nhìn thấy nhau thì cho dù ở cùng dưới một mái nhà cũng có đủ cách để không phải chạm mặt nhau dù chỉ một lần.

Lần đầu tiên Phó Tinh Huy và Kỷ Lãng gặp nhau là khi cùng quay một bộ phim, kể từ đó đến nay cũng đã gần 9 năm Phó Tinh Huy không gặp lại Kỷ Lãng.

Khác với lần này, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là Kỷ Lãng cất lời chào hỏi trước. 

Nhớ lại lúc đó, ấn tượng của Phó Tinh Huy đối với Kỷ Lãng đại khái cũng là một người em trai, thích cười và là người phụ trách khuấy động bầu không khí. Nhưng bây giờ nếu bảo Phó Tinh Huy đánh giá Kỷ Lãng, có lẽ anh sẽ nói rằng Kỷ Lãng là người mà anh không thể sử dụng một nhãn dán cụ thể nào hoặc một từ nào đó để khái quát về con người Kỷ Lãng.

Mùa đông năm ấy, thành phố A tuyết rơi dày, Kỷ Lãng quàng một chiếc khăn kẻ caro xanh trắng, khoác lên mình một chiếc áo phao trắng muốt, gương mặt trong trẻo, sạch sẽ. Kỷ Lãng nhìn thấy Phó Tinh Huy trước, hai người lúc đó vẫn còn cách nhau năm sáu mét, Kỷ Lãng liên tục vẫy tay với anh.

"Anh Tinh Huy! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Em xin được giới thiệu trước. Em tên là Kỷ Lãng, "Kỷ" trong kỷ niệm, "Lãng" trong minh lãng (trong sáng)."

Sau này khi hai người thân thiết rồi, Phó Tinh Huy còn trêu hắn: "Lúc ấy em không sợ nhận nhầm người à?"

Kỷ Lãng cười xòa lắc đầu: "Đạo diễn Giả cho em coi ảnh nhóm anh rồi. Lúc anh chưa đến, ngày nào em cũng coi đi coi lại rất nhiều lần, không có chuyện nhận nhầm được đâu."

Tám tuổi, Phó Tinh Huy đã trở thành thực tập sinh của công ty giải trí Thịnh Thiệp, 16 tuổi anh debut trong nhóm nhạc Pluto. Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, nên Phó Tinh Huy được công ty chỉ định làm nhóm trưởng. 

Nhưng năm đó không phải là thời điểm thuận lợi, nhóm của bọn họ không mấy thu hút giữa bạt ngàn những nhóm nhạc nam vừa hát vừa nhảy lúc bấy giờ. Debut 3 năm nhưng fans vẫn rất ít fans.

Cũng có người cho rằng, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ tên nhóm nghe không may mắn.

(*Pluto: là tên của sao Diêm Vương Tinh)

Nhưng khi Phó Tinh Huy và những thành viên trong nhóm hầu như sống bằng mức lương cơ bản của công ty và lo lắng về việc bị công ty đuổi việc hàng ngày, thì một đạo diễn vô danh tiếp cận quản lý của Phó Tinh Huy và đưa ra đề nghị Phó Tinh Huy tham gia diễn xuất trong một bộ phim đồng tính.

Năm ấy là thời điểm điện ảnh trong nước đang bùng nổ, những bộ phim xuất sắc lần lượt được công chiếu. Ngày càng nhiều khán giả đến rạp, hoạt động đầu tư phim cũng dần sôi động, việc xây dựng đề tài cũng mới mẻ khiến cho mảnh đất điện ảnh ngày càng màu mỡ tốt tươi.

Hầu hết các bộ phim đồng giới có thể kể tên ở Trung Quốc đều được quay từ hơn mười năm trước. Đã hơn mười năm trôi qua từ khi bộ phim đề tài đồng tính 《 Lam Vũ 》được công chiếu vào năm 2001. Những người yêu thích thể loại phim đồng tính trong nước đành phải dồn hết nhiệt tình vào phim 《 Brokeback Mountain 》 ra mắt vào năm 2005, 《 The Love of Siam 》 phần 1 ra mắt vào năm 2007. Giấc mơ của đạo diễn Giả là thành công tái hiện một 《 The Love of Siam 》ở Trung Quốc.

Một bộ phim thanh xuân tập trung vào những điều cấm kỵ của tuổi trẻ.

Vào thời điểm đó, các bộ phim lấy chủ đề "thanh xuân vườn trường" vẫn chưa trở nên phổ biến ở Trung Quốc. Xu hướng có thai, bỏ học, phá thai, ... vẫn chưa trở thành cơn bão thổi quét qua các bộ phim đề tài "thanh xuân" trong nước.

Không ai biết một đạo diễn vô danh như vậy sẽ sản xuất được một bộ phim như thế nào, cũng không ai biết liệu một chủ đề táo bạo như vậy có được có được cấp phép cho chiếu hay không?

Lúc ấy Phó Tinh Huy vẫn chưa có quản lý riêng. Bởi vì nhóm nhạc Pluto không trở thành một cái máy kiếm tiền được, nên cả nhóm được giao cho một người quản lý vô cùng bận rộn.

Hắn ta cũng chẳng kiên nhẫn với sự phân vân của Phó Tinh Huy, mà chỉ nói thẳng với anh "Công ty không nuôi mấy kẻ vô công rồi nghề". Hợp đồng của nhóm Pluto sắp hết hạn, có thể gia hạn hợp đồng hay không phụ thuộc vào giá trị mà bọn họ có thể cung cấp cho công ty.

Cho nên Phó Tinh Huy nhận lời.

Phó Tinh Huy không có tư cách để nghĩ xem tương lai của mình sẽ tươi sáng hay u ám. Giống như tay quản lý của anh nói: Hoặc là quay phim, hoặc là cút khỏi công ty.

Không chỉ một mình Phó Tinh Huy, cả nhóm của anh sẽ phải cút ra khỏi công ty.

Anh phải nuôi gia đình, giúp những người em trong nhóm và phải tự nuôi sống chính bản thân mình. Bọn họ không ai có thể mất đi công việc được.

Nhưng chính một bộ phim điện ảnh nghe hoang đường, vô lý, không đàng hoàng như vậy, mười năm trước lại tạo ra một cơn địa chấn mà không ai nghi đến.

Trong phim, sự ngây ngô, mơ hồ của chàng trai mới lớn khi khám phá về xu hướng tính dục, nhận thức về cái tôi bản thể, sự rụt rè khờ khạo khi làn da đôi bên tiếp xúc, ngập ngừng giấu kín những suy nghĩ tuổi trẻ trong lòng. Tất cả giống như một bát cháo hành giải cảm chạm đến trái tim người xem.

Vì vậy bộ phim này bùng nổ.

Cũng vì vậy mà hai chàng thanh niên trẻ tuổi Phó Tinh Huy và Kỷ Lãng trở thành những ngôi sao hot, độ thảo luận về hai người họ rất cao.

Lúc đầu, để đảm bảo tuyệt đối cảm giác thanh xuân trong từng thước phim, đạo diễn Giả quyết định chọn dàn diễn viên đều đang ở độ tuổi thanh thiếu niên.

Năm đó, cả hai người đã thể hiện hoàn hảo cảm giác tươi trẻ ngây ngô trong từng thước phim. Nhưng cũng bởi bọn họ quá non nớt nên càng dễ bị bị ảnh hưởng bởi những tiếng gièm pha ngoài kia.

Thật ra quãng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện vụn vặt, Phó Tinh Huy đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Mười năm đủ dài để người ta quên đi rất nhiều thứ, và những ký ức không mấy vui vẻ là lựa chọn đầu tiên để tế bào não dọn dẹp rác rưởi.

Phó Tinh Huy chỉ nhớ lần cuối cùng anh nhìn thấy Kỷ Lãng là vào ngày 31 tháng 8 năm bộ phim kia được công chiếu, một ngày trước khi học sinh tiểu học và trung học cơ sở trên toàn quốc tựu trường.

Sau đó, Phó Tinh Huy nghe nói Kỷ Lãng đỗ đại học A, sau khi tốt nghiệp đại học, Kỷ Lãng ký hợp đồng với một công ty giải trí nào đó, rồi sau đó ... hôm nay bọn họ gặp lại nhau.

Phó Tinh Huy kìm nén những xúc cảm hỗn độn trong lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay hai người đang nắm chặt.

Kỷ Lãng nắm chặt tay anh đến nỗi những đầu ngón tay đã trắng bệch cả ra.

"Em đổi dép đi." Phó Tinh Huy nói với Kỷ Lãng.

Kỷ Lãng vẫn cúi đầu, nghe anh nói như vậy chỉ khẽ gật đầu như đáp lại. Hắn dùng chân cọ cọ, tháo ra đôi giày thể thao màu trắng. Không biết là cố ý hay vô tình mà Kỷ Lãng xỏ chân vào đôi dép màu xanh lục - cùng màu với đôi Phó Tinh Huy đang đi. Suốt quá trình ấy, hắn nhất định không chịu buông tay.

Phó Tinh Huy thở dài, lấy ra một cái kính râm đeo lên cho Kỷ Lãng, anh kéo cái mũ của hoodie lên trùm kín đầu hắn, giúp hắn che mặt lại. Sau đó dắt luôn Kỷ Lãng vào phòng tắm.

Kỷ Lãng không nói lời nào, đi theo Phó Tinh Huy đến phòng tắm xong mới chịu buông tay ra. Hắn tháo kính râm xuống bắt đầu rửa mặt. 

Phó Tinh Huy ôm khuỷu tay đứng bên cạnh, quan sát động tác của hắn, cả hai người đều không lên tiếng.

Không nói lời nào cũng tốt.

Phó Tinh Huy nghĩ.

Có lẽ cả anh và Kỷ Lãng đều cần thời gian để chấp nhận sự thật: Mười năm sau khi công chiếu bộ phim điện ảnh《 Thịnh Niên 》 mà hai người đóng chung, bọn họ gặp lại nhau mà không hề báo trước.

Dưới thân phận là hai diễn viên hạng A của làng giải trí.

Trái ngược hoàn toàn với lần đầu tiên nhìn bọn họ gặp nhau vào mười năm trước, khi ấy là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ những lại có vô số điều muốn nói.

Bây giờ giữa bọn họ có một khoảng quá khứ rất dài ngăn cách, lại không biết nên mở lời từ đâu.

Một lúc lâu sau, Phó Tinh Huy mới nhẹ nhàng nói: "Sao vừa gặp anh đã khóc rồi? Mấy năm qua em sống tốt không? Có ai bắt nạt em không?"  

"Em sống khá tốt." Kỷ Lãng lấy tay che mặt, thanh âm nghẹn ngào.

Phó Tinh Huy xoa bàn tay bị Kỷ Lãng nắm đến đau nhức, nghe vậy khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt."

"Anh...." Thanh âm nghẹn ngào của Kỷ Lãng len qua những kẽ ngón tay: "Anh cao lên rồi."

Phó Tinh Huy sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười: "Cảm ơn, em cũng cao lên rồi."

Kỷ Lãng tiếp tục nói: "...... Cũng gầy hơn rồi."

Nghe được câu này, Phó Tinh Huy lộ ra chút bất đắc dĩ: "Em thì khác gì mà khoác lác?"

"Em ... Em không có ý này!."

Phó Tinh Huy liếc nhìn hắn, cười nói: "Có nóng không?"

Chàng thanh niên trước mặt anh mặc chiếc áo phao trắng gạo bên ngoài chiếc hoodie xanh lục, mà hệ thống sưởi trong phòng đã được bật hết công suất. Phó Tinh Huy nhìn thấy gáy của Kỷ Lãng đang đổ mồ hôi.

"Hình như có chút."

Kỷ Lãng luống cống lau khô tay, sau đó mới cởi áo khoác ra, Phó Tinh Huy thuận tay cầm lấy.

"Anh,..."

"Anh cầm hộ em, lát nữa rửa xong mặt mũi tay chân thì lấy lại sau."

Phó Tinh Huy ôm chiếc áo phao của Kỷ Lãng đi ra ngoài, quả nhiên Kỷ Lãng cũng không tiếp tục nói những lời hàn huyên ngượng ngạo đó nữa.

Phó Tinh Huy ngồi lại vào chiếc ghế sofa trong phòng khách, thất thần lật cuốn tạp chí.

Gặp Kỷ Lãng ở đây là điều anh không hề nghĩ tới.

Trên thực tế, mấy năm nay cho dù là Kỷ Lãng đã quay trở lại với giới giải trí, nhưng vì không muốn dính đến những rắc rối không cần thiết, không muốn bị người ta xì xào bàn tán nên Tống Kỳ luôn cố tình né những job có liên quan đến Kỷ Lãng khi sắp xếp công việc cho anh. Mà Phó Tinh Huy cũng luôn ngầm đồng ý với cách làm của Tống Kỳ.

Lần này, khả năng cao là nhóm sản xuất chương trình 《 Quán trọ Đông Li 》 muốn sử dụng đề tài về bọn họ để đẩy độ thảo luận và tương tác cho chương trình, nên mới xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như này.

Ngay khi Phó Tinh Huy vẫn còn đang suy nghĩ thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Lúc này Phó Tinh Huy mới chợt tỉnh táo lại, nhớ ra còn có những người khác cùng tham gia chương trình giải trí này.

Anh đứng dậy mở cửa cho người mới tới, không ngờ lần này lại là người quen cũ.

"Tiểu Sóc?"

"Nhóm trưởng"

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Lộ Sóc là cựu thành viên của Pluto, vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt với Phó Tinh Huy. Chẳng qua mấy năm trước vì không chịu nổi sự bóc lột của tổng giám đốc Thang của công ty giải trí Thịnh Thiệp, nên sau khi Pluto tan rã cậu ta đã ký hợp đồng với công ty khác.

Mấy năm nay, bọn họ ai nấy cũng đều bận rộn, giờ đột nhiên gặp lại trong một chương trình giải trí như này cả hai đều cảm thấy vui mừng.

Phó Tinh Huy nhiệt tình giúp Tiểu Sóc cầm vali, giống như những lần gặp gỡ trước đây, Phó Tinh Huy nói một cách quen thuộc: "Sao em đến đây muộn thế, bên ngoài lạnh lắm phải không?"

"Không lạnh ạ. Không lạnh chút nào." Lộ Sóc hà hơi vào lòng bàn tay, xỏ đôi dép lê bước vào trong nhà: "Thật là trùng hợp quá, nhóm trưởng. Em nhớ anh chết đi được. Không ngờ khách mời bí mật giống như khui kiện hàng bom mà chương trình nói lại là anh."

"Bảo nhớ anh mà chẳng thèm gọi điện thoại cho anh gì cả." Phó Tinh Huy nói đùa với cậu.

"Còn không phải là mải bận kiếm tiền sao?"

Hai người ở chỗ này trò chuyện sôi nổi, Lộ Sóc nhịn không được ôm lấy Phó Tinh Huy: "Nhóm trưởng ......"

Phó Tinh Huy cũng mỉm cười ôm lại cậu, anh còn đang định vỗ lưng thì phía sau đột nhiên phát ra tiếng động.

Kỷ Lãng đứng trên cầu thang, tóc trên trán vẫn đang nhỏ nước tí tách, hàng mi đen dày còn vương bọt nước, đôi mắt hắn đen kịt.

"Anh à." Hắn nhìn bóng lưng Phó Tinh Huy đang đứng ở cửa hỏi: "Anh đang ôm ai vậy?"

----------------------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play