Tuy nghĩ ngợi là vậy nhưng Hạ Tịch cũng chỉ đành trả lời qua loa với Phó Dư Ngôn:
- "Từng nghe qua, nhưng tôi không biết đó là ai."
Hắn hơi nhăn mặt nhưng rồi ánh mắt hướng đến một vị bác sĩ đang đứng ở cửa: "Vào đi, xử lý vết thương cho cô gái kia."
Nghe lệnh, người ấy tiến vào phòng, chuyên tâm làm việc của mình ngay cả khi Hạ Tịch còn đang chưa biết chuyện gì. Vị bác sĩ đó với khuôn mặt không biểu cảm, tay vẫn mạnh bạo lau miệng hở và nịt chặt găng gạc vào chân cô, khiến cô đau đến không nuốt trôi. Tay lặng lẽ ôm lấy một cái gối dựa bên cạnh bấu vào. Đến khi xong việc, người đó đứng trước mặt Phó Dư Ngôn báo cáo:
- "Blight, vết thương đã được điều trị ổn thỏa, tạm thời sẽ không xuất hiện hiện tượng xuất huyết nữa. Tuy nhiên vẫn cần đề phòng cho việc khí hở khiến khó lành, phu nhân cần hạn chế hoạt động nhất có thể, mà ít nhất là trong 2 ngày tiếp theo. Các loại thuốc tránh sẹo và điều trị sẽ được gửi đến vào ngày mai, nếu không còn gì thì tôi xin phép."
Vừa dứt lời, cậu ta đã mau chóng cầm theo đồ nghề rời đi. Nhìn dáng vẻ vội vàng và mệt mỏi này, chắc hẳn đã bị Phó tổng gọi đến bắt tăng ca bất ngờ, đến ngủ cũng không được đủ giấc...
Hạ Tịch nhìn ngắm lại dấu tích lần đi xe máy đầu tiên sau 6 năm của mình, thầm mong nó không để lại vết sẹo lồi lõm trên chân cô. Thấy trời đã cũng đã tối, cô nhờ Phó Dư Ngôn:
- "Chân tôi giờ đi lại có hơi bất tiện, anh có thể gọi ai đó đến giúp tôi được không?"
Hắn gật nhẹ đầu, tay cố gõ thêm vài chữ nữa rồi gấp máy tính lại, tiến đến gần cô quay lưng lại khụy gối xuống: "Lên đi."
Hạ Tịch một mặt đầy bất ngờ, nhất thời chưa phản ứng lại được. Hành động chậm trễ khiến hắn không hài lòng: "Nhanh lên, cô định để người khác lỡ dở bao nhiêu việc chỉ vì vết thương của cô thôi sao?"
Cô suy nghĩ trong đầu: *Chắc anh không phải là người khác.* - Nhưng rồi cũng không nói ra mà khập khiễng lên lưng cho hắn cõng.
Hai người đi qua phòng thư ký còn đang sáng đèn, Phó Dư Ngôn ghé đầu vào nói với Tống Hạo:
- "Giúp tôi tắt hệ thống điện trong phòng kia, sau đó cậu có thể tan làm rồi."
Cậu ta đang bận rộn sắp xếp giấy tờ nghe được vậy thì mắt sáng lên, nhìn người đang yên vị trên lưng hắn liền hiểu ra, liền khôn xiết thầm cảm ơn: *Phu nhân, người đúng là thượng đế ban xuống mà.*
Một lúc sau, cả hai đã về tới nhà. Vì thấy Hạ Tịch đang ngủ say trên ghế phụ nên hắn không gọi cô dậy, chỉ nhẹ nhàng bế lên rồi đưa vào phòng. Sau đó còn sắp xếp một người hầu túc trực rồi mới rời sang phòng khác làm việc.
Cô tỉnh dậy một lần nữa khi trời đã về tối muộn, đang chưa định hình được nơi mình đang ở thì nhìn thấy ngay một người hầu cười tươi nhìn chằm chằm khiến cô giật mình. Theo phản xạ tự nhiên, Hạ Tịch mau chóng xoay người dậy, quay nhanh người ép sát phía sau nữ hầu ấy: "Đây là đâu? Đưa tôi tới đây với mục đích gì?"
Cô hầu gái sợ xanh mặt, ú ớ nói thành chữ:
- "Phu... Phu nhân!"
Nghe vậy cô mới nhìn xung quanh, phát hiện mình đã lỗ mãng thì mau chóng thả người ra rồi vì cơn đau lại đến mà ngồi xuống giường: "Xin lỗi nhiều, tại đèn đều tắt rồi mà cô lại nhìn tôi vậy khiến tôi hơi kích động."
- "Không sao ạ, thiếu gia bảo chúng tôi trực bên phu nhân để có mặt bất cứ khi nào người cần."
Nhìn khuôn mặt vẫn niềm nở của cô gái, Hạ Tịch cười ngượng rồi nói: "Cảm ơn nhưng cô về ngủ đi, tôi tự lo được."
- "Không được thưa cô, chúng tôi không thể làm trái lệnh thiếu gia."
Vẻ mặt hoảng hốt đã làm Hạ Tịch ngạc nhiên, chắc hẳn đây là người hầu mới, vẫn không quen thuộc với việc này. Cô đẩy cô gái ấy ra cửa: "Không sao, điều tôi cần chỉ là tên của cô và sự riêng tư."
- "Vâng, tôi là Niệm Noãn, có thể gọi là Noãn Noãn. Cảm ơn cô." - Niệm Noãn cúi người rời đi, nụ cười vẫn không biến mất.
Gặp cô gái này khiến Hạ Tịch cảm thấy rất dễ chịu, có lẽ đây là người duy nhất cô có thể tin tưởng trong ngôi nhà này. Cô ấy là người hồn nhiên đến kỳ lạ, còn cần cô chiếu cố nhiều lắm đây...
Sáng hôm sau, Phó Dư Ngôn đi làm, không quên nhắc nhở cô gái đang nằm đọc sách trên giường:
- "Ba ngày này không cần đi làm, cái chân què này chỉ làm lỡ việc của mọi người. Chút sẽ có người đưa thức ăn lên cho cô."
Hạ Tịch ló mặt ra gật đầu, bảo không cần đi làm là được rồi, cần gì phải dài dòng vậy! Đúng là con người khẩu xà tâm phật!
Rồi cô tiếp tục chú tâm vào cuốn sách kia. Vài tiếng trôi qua nhưng vẫn không có động tĩnh gì bên ngoài theo lời hắn nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT