Hạ Tịch mau chóng động não vội vàng giải thích: "Có vẻ là em đã hiểu lầm rồi, đây là em trai chị."
Phó Thiết Giai nghi hoặc: "Thật là vậy sao? Tôi không tin!"
Phó Hàm Niên cũng tiến đến gần Doãn Khắc hỏi: "Đây là chị gái cậu sao? Sao tôi nhớ cậu chưa bao giờ kể đến chị ấy nhỉ?"
Cậu nhìn sang cô, Hạ Tịch đá mắt ra hiệu. Hàm Doãn Khắc nhướn mày đã nhận, nói với người bạn của mình đang một mực nghi ngờ: "Đúng rồi, tôi từng kể trước đây có một người chị bị mất tích. Giờ chị ấy về rồi, nhưng đầu óc không được tỉnh táo lắm." - Cậu vừa nói vừa làm hành động chỉ vào đầu mình.
Hạ Tịch cười mỉm, nghiến răng ấn đầu cậu xuống: "Chính xác! Chúng tôi đang định về nhà, các người không tin có thể đi cùng." - Cô nói với thái độ xã giao, vậy mà Phó Thiết Giai kéo theo Hạ Phiêu Ngữ thật sự ngồi lên ô tô:
- "Anh ba, đi thôi! Họ mời mình rồi."
Tình tiết không thể lường trước này thật sự khiến Hạ Tịch cạn lời. Nhất thời không thể nghĩ ra gì. Hàm Doãn Khắc quay sang cô giải vây:
- "Được, vậy tập trung ở nhà tôi đi, càng đông càng vui. Chị, mau lên xe."
Thầm nghĩ đâm lao thì phải theo lao, cô không ngần ngại ngồi lên mô tô của cậu rồi dẫn đường đi trước, theo sau là xe của ba người nhà họ Phó kia. Hạ Tịch ghé lại nói với cậu:
- "Sao bây giờ? Bọn họ cố chấp thật chứ! Đúng là không sống yên được mà."
- "Cùng lắm thì bị lộ ra thôi, chồng cô là nhân vật gì to lớn lắm hả? Để ông đây chuẩn bị chút."
- "Một chiêu là đè cậu xuống đất thôi, cũng không ghê gớm gì."
- "Được rồi, để tôi xem rốt cuộc là ai mà cô mạnh mồm vậy."
...
Hai người họ cứ rôm rả nói chuyện, không để ý đã sắp đến nhà Hàm Doãn Khắc. Ngôi biệt thự nằm ẩn sau dãy núi, trên một khu đất tư nhân được bảo vệ nghiêm ngặt.
Hạ Tịch xuống xe, lâu rồi không cảm nhận được loại không khí trong lành như thế này. Ba người kia cũng đã đến nơi, Phó Thiết Giai không ngừng than thở:
- "Sống ở cái nơi gì mà toàn côn trùng! Chúng mà động đến tôi, bổn tiểu thư sẽ cho biết tay!" - Cô ta vừa nói vừa lấy đống thuốc diệt muỗi xịt tứ tung khắp nơi.
Nhưng nào được vừa lòng, một con bọ xít hung hăng bay tới đáp trúng mặt làm cô ta ngã nhoài ra sau: "Ối, ghê quá! Chị Phiêu Ngữ, giúp em với!"
Hạ Phiêu Ngữ cố gắng phủi đi giúp cô ta, rồi dìu con nhóc đó đứng dậy. Hạ Tịch vừa thông báo với bọn họ, vừa cùng Hàm Doãn Khắc bước vào cổng:
- "Không đi nhanh thì chúng nó thật sự động nhiều đến em đấy!"
Nghe vậy Phó Thiết Giai liền chạy theo ngay, vẫn không ngừng xịt xung quanh người mình. Phó Hàm Niên thì bình tĩnh hơn, chỉ chầm chậm bước đi theo chủ nhà. Đến trước cửa, đột nhiên tổ chức lại liên lạc với cô: *Số hiệu S002, cô đang đi đến Hàm gia sao?*
*Đúng vậy, nhị lão đại của bang Mạt Dã ở đây, tôi cần điều tra.* - Cô vừa bước vào, vừa thông qua sóng não trả lời bọn họ.
Giọng nói bên kia trở nên gấp gáp, chỉ sợ không ngăn được chuyện không hay xảy ra: *Tuyệt đối không được phép đến gàn người nhà Hàm Gia, rời khỏi đó ngay.*
Nhưng đúng lúc đó, một người phụ nữ trung tuổi lao ra từ trong nhà ôm trầm lấy cô, bỏ qua người con trai đang dang tay đợi mình ở phía trước. Bà khôn kìm nén được nước mắt, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
- "Doãn Bối, con... về rồi!"
Hạ Tịch nhất thời ngơ ra, đồng tử mở to không lường trước được điều này. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Doãn Bối là ai?
Cô định đẩy người kia ra nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hàm Doãn Khắc, dường như nó muốn cầu xin cô, dường như nó không muốn cô đẩy bà ấy ra.
Hạ Tịch đáp lại bằng một cái ôm vòng ra sau: "Con về rồi đây."
Phải ôm chặt cứng một lúc lâu thì Hàm phu nhân mới bỏ ra, không quan tâm ai khác dẫn cô vào trong nhà để cô ngồi xuống, nước mắt vẫn dàn dụa:
- "Con đã đi đâu cả chục năm nay vậy? Có biết mẹ đã nhớ con nhiều lắm không? Bọn họ bảo con đã chết rồi nhưng mẹ biết, sẽ có ngày con quay trở về mà. Cả ba con nữa, ông ấy đâu rồi?"
Hạ Tịch không biết trả lời thế nào với những câu hỏi đó, bởi chính cô cũng không biết cô là ai, vì sao lại dính tới tổ chức này. Bà thấy cô có vẻ khó nói thì an ủi:
- "Không sao, về là tốt rồi." - Sau đó bà ấy đột nhiên chỉ tay về phía Hàm Doãn Khắc: "Con xem, thằng bé Tiểu Khắc lớn rồi này, không cần mẹ bón nữa."
Rồi Hàm phu nhân lại chạy đi lấy thứ gì đó, Hạ Tịch lúc này dùng ánh mắt muốn nói với cậu: "Chuyện gì đây?" - Nhưng không kịp nhận được câu trả lời thì bà ấy đã quay lại, cầm theo một cái hộp gỗ, vui vẻ đưa cho cô:
- "Đây là thứ con thích nhất này."
Hạ Tịch nhận lấy, một mặt đầy gượng gạo mở nó ra: Bên trong là một con ngựa điêu khắc từ gỗ mun chưa kịp hoàn thành, trên thân có dòng chữ đã bám bụi: "Tặng con gái Bối Bối."
Thấy mọi thứ bắt đầu đổ bể, Hàm Doãn Khắc mời ba người kia vào trong, còn mình tiến đến bên mẹ nói thầm: "Mẹ, đây không phải là chị ấy. Mẹ đừng…"
Câu còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa đã cắt ngang câu chuyện. Người hầu từ trong bếp bước ra, vội vàng mở cửa nói vọng ra bên ngoài: "Cho hỏi, ai đấy ạ?"
...☆~= Hết Chương 23 =~☆...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT