Hạ Tịch trở về nhà, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày người hầu quay trở lại làm việc. Cô ghé vào một khu chợ gần đó, bước xuống xe trong con mắt trầm trồ của người dân. Ai nấy đều hào hứng mời chào khách hàng giàu có này. Ở phía xa kia, không ai để ý cũng có một chiếc xe khác đỗ ngay đó. Người đàn ông trong xe tháo bỏ kính râm: "Khuôn mặt cũng không đến nỗi. Tại sao phải giấu đi?"
Rồi anh ta bị cắt ngang bởi lời nói của vệ sĩ: "Hàm thiếu gia, đồ cho lão phu nhân đã có rồi." - Tên vệ sĩ vội bước đến, trên tay cầm theo một túi thức ăn và đồ chơi. Bên tay kia đặc biệt nâng niu một con ngựa gỗ nho nhỏ.
Hàm Doãn Khắc gật đầu với vệ sĩ rồi cùng rời đi. Bên kia, Hạ Tịch vào một tiệm quần áo nhìn tồi tàn nhất có thể, lòng thầm tự hỏi bản thân: *Người hầu nhà tên họ Phó đó chắc cũng hay mặc quần áo thường ngày như vậy nhỉ? Lấy một lý do về quê chắc không sao đâu ha.*
Biểu hiện ngốc nghếch này của Hạ Tịch chính là bởi vì trước giờ cô chưa từng vào vai một người hầu. Trong trí tưởng tượng của cô, chỉ những người cùng quẫn lắm mới chấp nhận làm kẻ ăn kẻ ở cho nhà khác.
Với suy nghĩ vô cùng chắc chắn của mình, Hạ Tịch nhanh chóng chọn được một bộ quần áo thường ngày của các bà già. Cô mua nó rồi thay vào, cuối cùng rời khỏi cửa tiệm đó. Nhìn các bà trong chợ cũng ăn mặc giống mình, sự khẳng định của cô lại thêm tự tin.
Hạ Tịch bước lên chiếc xe, lái đi quay trở về biệt thự. Bên trong là cảnh bận rộn của tất cả mọi người. Cô mở cửa bước vào, họ nhanh chóng đưa cho cô chậu nước và giẻ lau như chỉ trực chờ cô vậy. Hạ Tịch chưa thắc mắc vội, đi đến bên cạnh Tiểu Hạ lau mặt sàn đang dính chút bụi, hỏi:
- "Đây là chuyện gì vậy? Mặt sàn đều đã bóng đến độ soi gương được rồi mà vẫn phải lau sao?"
Tiểu Hạ đang làm việc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc mà ngoái đầu nhìn, bất ngờ phì cười: "Ha... Ha... Hạ Tịch, cô đang mặc thứ gì vậy?"
Nghe vậy, cô nhìn lại quần áo của mình, khó hiểu: "Mặc như vậy kỳ lạ lắm sao? Tôi về quê thấy mọi người đều mặc mà."
Ánh mắt Tiểu Hạ trầm ngâm, nghĩ đến điều gì: "Thật sao? Nhà cô đều mặc như vậy? Gia đình nghèo lắm hả?"
Hạ Tịch gật đầu, vẫn không quên câu hỏi khi trước của mình: "Ừm... À, sắp đến ngày đặc biệt gì ở đây hả?"
- "Không, chỉ là ngày mai phu nhân sẽ đến đây, hình như là đến xem xét điều gì đó. Thiếu gia đêm muộn mới về, sớm đã dặn quản gia dọn dẹp tổng thể nhà cửa một lần, cô lên phía tầng hai xem, trên đó nhiều bụi nên cần nhiều người lau hơn."
Hạ Tịch gật đầu: "Được."
Cô nghe theo lời Tiểu Hạ, lên tầng hai xem thử thì mọi người lại chỉ cô ra chỗ cầu thang lau dọn. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý xem chừng khá có tiến triển: *Chẳng phải tầng ba là tầng không được phép ra vào ư? Hẳn trên đó phải có thứ gì, nhân cơ hội này mà lẻn lên đó, chẳng phải sẽ không ai để ý sao.*
Lời đã nói ra là thực hiện, Hạ Tịch tiến đến chỗ cầu thang, giả vờ lau dọn, đôi mắt vẫn luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của mọi người xung quanh. Khi đã chắc chắn không còn ai để ý, cô mới nhẹ nhàng bước lên tầng trên.
Một mùi cũ kỹ bao phủ nơi nàu, dường như đã không còn được dọn dẹp nhiều năm, mọi thứ khi chạm vào đều bị bám bụi. Hạ Tịch mò mẫm công tắc đèn, dùng tay gẩy mạnh lên. Mắt trong bóng tối bất ngờ bị chiếu sáng mà khung cảnh trước mặt trở nên nhòe đi.
Đợi một thời gian cho mắt thích ứng với ánh sáng, cô cuối cùng đã nhìn rõ mọi thứ. Trên khuôn mặt Hạ tịch xuất hiện những nét khó hiểu đến ngỡ ngàng: Dọc theo hành lang đều là bức tường treo rất nhiều ảnh của một cô gái?
Hạ Tịch trong giây lát bị bất ngờ với những gì mình nhìn thấy, tiến đến gần hơn những bức ảnh đó: "Kiều Mộc Vãn - Tháng 3 năm XX"... "Kiều Mộc Vãn - Tháng 6 năm YY"... Đều cùng một cô gái vào nhiều năm về trước.
Và ngay phía cuối con đường, một bức ảnh to lớn được đóng khung cẩn thận treo chính giữa mắt nhìn: "Phó Dư Ngôn và Kiều Mộc Vãn - Quá khứ năm 20 tuổi của chúng ta."
Trong ảnh là cô gái có tên "Kiều Mộc Vãn" và Phó Dư Ngôn. Họ đang nắm tay nhau mỉm cười, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết khoảng khắc ấy hạnh phúc thế nào. Đặc biệt là nụ cười của hắn, chưa bao giờ dịu dàng được đến như thế. Trong lòng cô đã tự có suy đoán của riêng mình: *Đây là tình yêu của anh ta sao? Thật đẹp.*
Rồi ánh mắt của cô đưa sang cô gái nhỏ bên cạnh, đồng tử đột nhiên mở to, đôi mày hơi nhăn lại: *Tiểu Hạ ư? Giống quá."
Hạ Tịch đưa mắt nhìn thật kỹ, rồi lắc đầu tự phủ nhận những gì mình vừa nghĩ: *Không phải, cô gái này có một vết bớt màu đỏ nho nhỏ bên mắt phải. Nhìn xinh đẹp và thùy mị hơn Tiểu Hạ nhiều. Là ai đây?*
Bỗng nhiên từ đằng sau truyền đến một tiếng bước chân, có ai đó đang tiến đến gần cô. Một con người u ám...
...☆~= Hết Chương 17 =~☆...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT