Trở lại biệt thự, Hạ Tịch mau chóng về phòng của mình. Cô ngắm nghía chiếc nhẫn đang đeo trên tay, trong lòng cứ dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nó có phần nôn nao, có phần hồi hộp, cũng có phần mong chờ,... Dường như mọi cảm xúc đều đang xuất hiện một cách hỗn độn trong cô. Đối với người chưa từng có kinh nghiệm trong mặt tâm lý, thật sự chẳng thể biết được thứ thần kỳ ấy, nó là gì...

Sáng hôm sau, Phó Dư Ngôn đã rời khỏi nhà như lời hắn nói. Cô thay một bộ đồ thể thao dễ vận động rồi đi ra ngoài. Vệ sĩ thấy cô định bước ra khỏi cổng thì liền chặn tay ngang cổ, hỏi cô: "Thứ lỗi cho chúng tôi, cô định đi đâu vậy?"

Hạ Tịch nhìn vào mắt anh ta, thẳng thắn đáp lại: "Phó Dư Ngôn bảo tôi có thể đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Anh có chắc là muốn đi cùng tôi chứ?"

Vệ sĩ cảm thấy có câu trả lời hợp lý mới hạ tay cho Hạ Tịch rời đi. Cô cố gắng bước chậm rãi, phát hiện có người đi theo mình thì lợi dụng những lối rẽ để cắt đuôi bọn chúng. Đúng như cô đã nghĩ, khi cô tránh khỏi tầm mắt, họ đã lộ ra vị trí. Mất đi mục tiêu, một tên nhấc điện thoại lên gọi:

- "Nhị lão đại, mất dấu cô ta rồi."

Hạ Tịch đứng một góc nghe được, nhếch khóe miệng cười: *Muốn bắt tôi? Nằm mơ!*

Ngay sau đó, cô tranh thủ thời gian đi đến một khu nhà xập xệ. Đứng trước một cánh cửa sắt đã rỉ sét, Hạ Tịch ấn chuông rồi nói: "S002, mã hiệu UNO:26623 nhận lệnh triệu tập quay về."

Khi câu nói ngắt đi cũng là lúc khung cảnh bên trong được lộ ra. Một người đàn ông với khuôn mặt lạnh băng đã đứng đợi sẵn ở đó từ bao giờ kéo cô vào rồi cẩn thận khóa lại cửa. Bấy giờ sắc mặt anh ta mới thả lỏng, nắm lấy hai vai cô và lo lắng hỏi:

- "Tiểu Nhị, nhiệm vụ trước thất bại làm anh lo cho em quá, cuối cùng cũng quay trở lại rồi."

Hạ Tịch gạt bỏ tay đi, cẩn thận dò xét: "Đường Bắc Kỷ, cha anh đâu?"

Cô vừa nói thì một người hầu đi đến cúi người nói: "Đặc vụ S002, ông chủ cho gọi người."

Hạ Tịch bấm móng tay kìm nén nỗi sợ, thở dài một hơi rồi gật đầu với cô hầu gái. Sau đó hai người rời đi, để lại Đường Bắc Kỷ với khuôn mặt đầy lo âu nhìn theo.

Bước vào một căn phòng khác, Hạ Tịch bị người nào đó đứng sau cửa đạp chân xuống nhưng cô không phản kháng. Từ phía sau, một người trung niên đi đến trước mặt cô: "Biết lỗi của mình chứ?" - Giọng nói trầm quen thuộc chứa đầy những ký ức đau khổ của cô tại nơi này. Hạ Tịch gật đầu mà không nói lời nào.

Ông ta tiếp tục hỏi: "Tổ chức của ta có ba quy tắc bắt buộc phải tuân theo, cô còn nhớ là gì chứ?"

Cô lại gật đầu, miệng thốt ra từng nguyên tắc:

- "Một, không được phép rung động trong khi làm nhiệm vụ, phát hiện bất kỳ dung cảm nào, cơ thể sẽ có một luồng điện chạy qua để cảnh cáo, điện chạy qua 3 lần đồng nghĩa với việc rời khỏi thế giới này. Hai, trong khi làm nhiệm vụ làm lộ thân phận, lập tức bị tự bạo mà chết. Ba, chỉ khi tìm lại được ký ức lúc trước hoặc phá hủy thiết bị giám sát bị giấu trong người thì mới được rời đi."

- "Đúng vậy, cô là đặc vụ cấp cao được ta nuôi lớn từ nhỏ, vậy mà lại phạm phải ngay thứ quan trọng nhất."

Hạ Tịch mấp máy môi, run rẩy nói: "Tôi xin lỗi."

- "Đưa cô ta vào phòng kín." - Ông ta lạnh lùng ra lệnh rồi rời đi.

Tên đằng sau nghe được lệnh của ông thì gật đầu rồi kéo cô đi đến căn phòng khác, đẩy cô vào bên trong. Từ nhỏ đến giờ, đây luôn là điều mà Hạ Tịch sợ hãi nhất. Không phải tự nhiên mà ông ta có thể trở thành người cầm đầu cho những sát thủ chuyên nghiệp. Bằng thủ đoạn nào đó, người đàn ông trung niên ấy đã nắm được hết toàn bộ nỗi sợ của họ và dùng nó để điều khiển. Tổ chức này được thành lập từ lâu, chỉ có thể biết rằng khi xưa đã từng có người vượt qua sự sợ hãi để thoát khỏi ông ta, cũng là người đưa cô đến nơi này.

Hạ Tịch bị nhốt trong căn phòng tối, co ro một góc phòng, từng ngón tay không ngừng ấn chặt đầu gối, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng kêu khiến cô kinh hãi: "Gâu... Gâu... Gâu..."

Những con chó săn to lớn đang ở ngay trước mắt cô. Đôi mắt chúng tỏa ra ánh sáng xanh trong bóng đêm, hàm răng nanh nhe ra gầm từng hồi dữ tợn. Đây đều là những con chó bị bỏ đói nhiều ngày, nó làm cô nhớ đến lúc mới vào tổ chức. Bọn họ cũng chính là dùng cách bỉ ổi này để giữ cô ở lại...

Hạ Tịch cứ run sợ như vậy, không biết bao giờ mình sẽ bị nó cắn, bao giờ sẽ bị nó dọa. Trải qua những giây phút trôi chậm như cả thế kỷ, tinh thần của cô tụt dốc, cố ôm lấy thứ gọi là thời gian để sống sót. Và khi ánh sáng hé mở là lúc cô kiệt quệ sức lực mà ngất đi.

Vẫn luôn là như vậy, Hạ Tịch tiếp theo sẽ tỉnh dậy ở một chiếc giường trắng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, người như mất hồn cầm lấy ly nước đã đặt sẵn ở đầu giường. Đường Bắc Kỷ bước vào, ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh: "Em sao rồi? Ba chắc không đánh em đâu, đúng chứ?

Hạ Tịch lắc đầu, hỏi anh ta: "Đưa em giấy tờ của Hạ Tịch và thành viên Mạt Dã, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ này sớm nhất có thể." - Cô cuống quýt hành động, trong đôi mắt vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.

- "Em không nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi? Anh nhận được thông tin em có thể phải kết hôn với hắn ta?" - Đường Bắc Kỷ nghiêm túc hỏi cô, dường như đang sợ việc mất đi một thứ quan trọng.

- "Chỉ vì nhiệm vụ thôi, thân phận này cũng chẳng phải là em." - Hạ Tịch bình tĩnh trả lời.

- "Được, nhưng nhớ cẩn thận với hắn ta, tên đó không dễ đối phó như những người khác đâu."

Cô dùng tay mượn lực của giường để đứng dậy, lấy tập giấy trên bàn rồi rời đi ngay: "Vâng."

...☆~= Hết Chương 13 =~☆...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play