Mặt cô vẫn không biến sắc, bởi cô biết, hổ không phải loài vật lấy oán báo ân. Đứng trước hàm răng nanh đầy hống hách, Hạ Tịch đưa tay lên xoa đầu hổ mẹ khiến nó cũng phải bất ngờ trước hành động không ngờ tới này của cô. Trên cổ nó, có đeo một chiếc lắc khắc chữ: "Mãnh Mãnh" nên cô đoán đó là biệt danh của nó mà gọi tên. Hổ con cảm nhận được mẹ cũng kêu lên những tiếng yếu ớt.
Mãnh Mãnh thở mạnh một hơi vào mặt cô rồi vòng qua dụi đầu giữa người con của mình. Nó nhìn về phía cô, đôi mắt trầm lắng có vẻ đang cần sự trợ giúp. Hạ Tịch tiến lại xem hổ con, bồng lên bên người. Hổ mẹ đi về một phía khác, khi đi còn đưa mắt lại nhìn cô, ngụ ý muốn cô đi cùng.
Hạ Tịch tò mò đi theo. Nó đi qua những tán cây lớn, dẫn cô đến một hang ổ. Bên trong đó còn hai con hổ con thoạt nhìn đều như nhau. Cô tiến đến gần chúng, nhẹ nhàng đặt chú hổ đang bị thương lên trên một phiến đá có rải lá cây. Mãnh Mãnh đến bên con và nằm xuống, cho những "đứa trẻ" này uống sữa. Hạ Tịch ngồi một góc nhìn chúng, tay khẽ xoa xoa đầu hổ mẹ. Trong giây phút lơ là, cô ngủ thiếp đi, gục đầu bên Mãnh Mãnh, hệt như tiên nữ dưới tán cây...
Khi cô tỉnh dậy đã là ban trưa, bị hương thơm của loài hoa lạ cuốn hút, men theo hàng rào nhìn thấy một khóm hoa trắng nổi bật. Nó có hình giống những chiếc chuông nhỏ rủ xuống, được sinh trưởng tự nhiên nên sự tinh khôi của những nụ hoa càng trở nên rõ ràng. Cô đi đến ngắt một cành hoa, đưa lên mũi để tận hưởng hương hoa thơm ngát từ nó.
Mãnh Mãnh và một chú hổ tinh nghịch cũng theo Hạ Tịch đến đây, người nó khuỵu xuống muốn cô lên lưng mình. Cô bế lấy hổ con rồi ngồi lên người hổ mẹ. Nó đi theo đường cũ, muốn đưa cô trở về sân sau nhà. Đang tận hưởng làn gió trong lành thì tiếng kêu quen thuộc truyền đến: "Gâu... gâu..."
Con chó cỡ khủng ở nhà của Phó thiếu gia kia chạy tới, lao nhanh về phía cô khiến cô sợ hãi nắm lấy lông hổ nhưng rồi nó cũng bị khí chất của Mãnh Mãnh đàn áp, trở nên ngoan ngoãn trước mặt cô. Từ xa là Phó Dư Ngôn đang mệt mỏi bước nhanh theo chó:
- "Vượng Tài, mau chóng lại đây."
Con chó to lớn ấy chạy về phía hắn, Mãnh Mạnh cũng từ từ đi theo. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô đang ngồi trên người con hổ, người nhà của hắn ở phía sau cũng kinh ngạc không kém. Hổ mẹ thả cô trước mặt Phó Dư Ngôn. Hắn đưa tay ra vuốt ve con hổ: "Lâu rồi không gặp, mày đã có con rồi sao?"
Hổ mẹ không phản ứng, cúi người cảm ơn Hạ Tịch rồi mang theo con mình rời đi. Kiều Ninh An vội vàng chạy đến bên cô xem xét khắp người và hỏi han: "Con có sao không? Con hổ kia không làm hại con chứ."
Cô khua tay: "Cháu không sao ạ, nó không làm gì cháu."
- "Vậy thì tốt, Mãnh Mãnh không hay gần người. Chỉ có Dư Ngôn là tiếp cận được nó, sau khi nó rời đi một thời gian trước đây thì gia đình bác không gặp dược nó nữa. Thì ra là sinh con đẻ cái. Những gì ẩn chứa phía sau ngọn đồi này, có lẽ chỉ có mình thằng bé là biết." - Bà thở phào, rồi nhìn người đàn ông đang trầm ngâm dõi theo con hổ đó...
Một lúc sau, mọi người vào nhà, Mặc Phiêu Ngữ đang trong trạng thái tự mãn, vui vẻ rung đùi uống trà. Thấy mọi người vào, còn có cả Hạ Tịch người không một vết thương thì mặt hơi biến sắc nhưng vẫn cố quản lý biểu cảm, vẻ mặt lo lắng đến gần cô:
- "Hạ Tịch, may mà cô không sao. Tôi lo cho cô quá. Cũng tại tôi nhìn thấy một con thỏ."
- "Tôi không sao, cô đừng tự trách bản thân."
Phiêu Ngữ rưng rưng vô tội, nhưng nhanh chóng đã bị Phó Dư Ngôn đứng phía sau bắt bài: "Thỏ? Vậy cô là người bảo cô ấy đi đến đó? Hạ tiểu thư khi nhỏ hay đến đây chơi, lại thật sự không biết đằng sau đó có mối nguy hại gì sao?"
- "B... Bác gái kể là con hổ đó lâu không xuất hiện, tôi cũng không ngờ." - Cô ta lúng túng trả lời.
Bọn họ không thèm ngó ngàng gì đến Mặc Phiêu Ngữ nữa, bắt đầu lên kế hoạch cho buổi chiều. Kiều Ninh An lên tiếng đề nghị: "Chiều nay chúng ta sẽ tới siêu thị mua sắm, Hàm Niên có tiết ở trường nó nên đã đi rồi. Sáu người chúng ta, không chơi đã thì không về!".
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Ai cũng tán thành, ăn trưa rồi ai trở về phòng người nấy đợi đến chiều. Hạ Tịch rút cành hoa ra từ dưới lớp váy, đưa đến trước mặt Phó Dư Ngôn, hỏi hắn:
- "Đây là hoa gì? Trước nay tôi chưa từng thấy."
Hắn nhìn một hồi rồi trả lời: "Đây là hoa linh lan, nhìn nó bé nhỏ như vậy nhưng lại có độc. Thông thường thì đầu tháng 5 nó đã nở rồi, sao lại tươi tắn vào giữa tháng thế này nhỉ?"
- "Anh có biết ý nghĩa của nó là gì không?"
Phó Dư Ngôn lấy nhành hoa từ tay Hạ Tịch, mắt đăm chiêu suy nghĩ: "Nó tượng trưng cho một lời xin lỗi trân thành, sự may mắn trong cuộc sống, còn là... Sự trở về hạnh phúc."
...☆~= Hết Chương 10 =~☆...