“Ây gù. Hết mưa rồi. Này, khênh nốt mấy cái bao hàng này lên tàu đi! Nhanh lên, chúng ta chuẩn bị xuất phát!”
“Thật hết chịu nổi! Tại sao chúng ta lại phải đi vào trong ban đêm chứ? Giờ này người ta đều đã đi ngủ, còn chúng ta thì lại phải làm việc quần quật.”
“Cậu còn dám nói ra câu đó sao?! Tuần trước chính tên nào làm sai số khiến cho việc vận chuyển bị ngừng trệ. Hôm nay lại hạn cuối cùng rồi, nếu chúng ta không chở đống hàng này đi đến cửa khẩu là không thể xuất khẩu được đâu!”
Sau khi mắng một trận xối xả vào mặt của người cấp dưới, người quản lí lấy một đầu khăn bông đang vắt trên cổ ra lau mồ hôi rồi cằn nhằn vì cậu ta khênh hàng chậm quá. Bỗng đằng sau lưng ông ta, từ bên trong cánh rừng có hai người, một nam một nữ bước ra.
“Xin lỗi.” Phó Quan Thượng đeo một chiếc ba lô ở sau lưng, một tay anh nắm lấy tay của Nhiếp Mạch Khanh, cúi đầu mỉm cười gượng gạo với người quản lí ấy: “Chúng cháu có thể đi nhờ tàu được không ạ?”
…
Con tàu chuyên chở hàng hóa đã rút neo lên rồi bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến ra bên ngoài biển lớn. Ở trên boong tàu, người quản lí rút một điếu thuốc lá rồi châm lửa, đưa lên miệng rít vào một hơi thật mạnh rồi từ từ nhả khói.
“Mấy đứa từ đâu đến?”
Phó Quan Thượng ngồi cùng với Nhiếp Mạch Khanh ở dưới sàn tàu, anh thì không nói tới nhưng cô gái kia vẫn còn mặc nguyên một bộ áo mưa màu đen đã ướt sũng mặc dù bầu trời đã ngớt mưa từ đời nào rồi, suốt nãy giờ chỉ cúi gằm mặt xuống gối, im lặng chẳng nói gì chỉ nửa lời, trông kì cục hết sức.
Phó Quan Thượng nhanh chóng đáp lại.
“Chúng cháu đi từ bên trong thị trấn ạ.”
“Là hai anh em hả? Lũ chúng mày có phải là đang bỏ nhà đi không đấy?”
“Không phải đâu ạ. Bố mẹ của chúng cháu từ lâu đã để lại hai chúng cháu ở quê để lên thành phố lớn tìm việc, lâu lắm rồi chúng cháu cũng chưa từng gặp lại họ thêm một lần nào nữa. Nhưng tối hôm nay mẹ gọi về bảo rằng bố cháu đã mất nên hai chúng cháu muốn lên thành phố để đưa tang cho bố. Buổi tối ở dưới đây không có xe khách hay taxi nên chúng cháu mới ngồi nhờ của chú trên chuyến tàu này.”
Người quản lí nghe xong thì cảm thấy xót xa trong lòng, nói hai người cứ ngồi nghỉ thoải mái ở trên tàu hoặc cứ ngủ một giấc đi, khi nào tàu cập bến thì sẽ báo với hai người sau.
Phó Quan Thượng cảm ơn ý tốt của ông ấy, bỗng anh cảm nhận thấy vai mình chợt nặng xuống.
Là Nhiếp Mạch Khanh đang dựa đầu lên vai anh.
“Hóa ra đây là cách nói dối của người học giỏi văn sao? Nếu như tớ mà không phải là tớ, tớ cũng đã tin cậu đến sái cả cổ.”
Giọng nói của cô trầm khàn nghe thật mệt mỏi. Không biết là cô đang cười hay chê anh nữa.
Phó Quan Thượng thì thầm đáp lại cô: “Một lời nói dối nếu như không gây tổn hại đến người khác thì đâu có lỗi? Dù sao thì trong cuộc sống này tồn tại cả hàng nghìn lời nói dối như vậy.”
Nhiếp Mạch Khanh không nói gì nữa, hình như cô đã ngủ rồi.
Cũng phải, sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, Nhiếp Mạch Khanh sao có thể vượt qua được một cú sốc lớn như vậy?
Phó Quan Thượng cởi lớp áo khoác mà mình đang mặc ra, phủi phủi mấy giọt nước mưa đang bám lên trên đó rồi đắp lên đầu cô, một tay anh nâng tay cô lên mà vân vê.
Trời không mưa nữa nên cô không còn bị dính nước, cánh tay cô cũng không còn bị chảy nước như ban nãy nữa mà đã khô lại rồi.
Mái tóc từng sợi trong suốt ban nãy cũng đã chuyển về lại màu đen, rối tung lên xõa sợi ở trước trán của cô, được anh dùng tay mà nhẹ nhàng vuốt mượt sang một bên.
Sau khi thở dài ra một hơi, sự mệt mỏi đang cố để nén xuống trong lòng chợt tràn ra khiến cho đôi mắt anh cay xè, mi tâm nặng trĩu, chớp chớp một lúc rồi nặng nề ngủ thiếp đi luôn.
…
“Mạch Khanh! Mạch Khanh! Tỉnh dậy đi, chúng ta tới nơi rồi.”
Một bên má của cô bị anh vỗ nhẹ lên bắt đầu có cảm giác, Nhiếp Mạch Khanh chập chờn mở mắt mà tỉnh dậy, ngay lập tức tầm nhìn của cô đã được ánh nắng của bầu trời trong xanh soi sáng.
Nhiếp Mạch Khanh đờ đẫn mất mấy giây, vội vàng dụi mắt rồi chạy ra khỏi phòng điều khiển ra đến boong tàu.
Hiện lên trước tầm mắt của cô là một đại dương xa xôi và mênh mông chưa từng thấy. Nước biển ở đây trải dài dường như đến bất tận, màu nước xanh đến nỗi cô tưởng rằng nó đang phản ngược lại ánh sáng lên bầu trời.
Ở đây không giống với bờ biển chỗ thị trấn cũ ấy, đen và lạnh lẽo.
Con thuyền cập bến, cả hai đi theo người quản lí bước xuống dưới bến tàu. Sau khi nói lời cảm ơn đến ông ấy, hai người bọn họ men theo lối đi ra khỏi cảng tàu chở hàng, bước ra bên ngoài đường đi vào bên trong thành phố.
Ở ngoài đây cũng có mấy người đang đứng chờ xe, trong đó có một người đàn ông có vẻ say xỉn đang đứng dựa lưng ở hàng rào cảng biển, trên tay cầm một chai rượu.
Nhiếp Mạch Khanh tò mò nhìn ông ta, bất chợt gã đàn ông ấy quay phắt đầu sang nhìn cô rồi tức giận hét lớn.
“Mày nhìn cái dell gì?!”
Hắn vung tay, lỡ khiến cho chai rượu tuột xuống dưới đất rồi vỡ choang một cái.
Nước từ cái chai đó bắn ra tứ phía, bay cả vào chân cô.
“Á!”
Nhiếp Mạch Khanh lại cảm nhận được cảm giác ẩm ướt lành lạnh quen thuộc ấy ở dưới chân của mình, hoảng hốt vội lấy mảnh áo mưa che đi chỗ chân đó lại.
Vùng da chân của cô bị dính rượu ấy quả nhiên đã mềm nhũn rồi hóa thành nước, có mấy giọt chảy từ trên bắp chân trượt xuống dưới gót một lúc rồi nhanh chóng khô đi.
Cũng may rượu không bắn lên nhiều.
Phó Quan Thượng nhìn cái tên nát rượu kia đang đau khổ quỳ ở bên cạnh chai rượu giờ đã chỉ còn là quá khứ đó, vươn tay vẫy taxi rồi nhanh chóng kéo cô ngồi vào bên trong xe.
Né càng nhanh càng tốt. Cả hai người đều biết rằng mình hay đối phương không muốn bị vướng vào một mớ rắc rối ngay vào ngày đầu đến thành phố đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT