Nhiếp Mạch Khanh nhanh chóng chạy tới hiệu sách, chị Nghiêm đã sốt ruột chờ đợi từ lâu mãi mới thấy cố đến thì nhanh chóng đeo túi lên vai, giao lại chìa khóa cửa hiệu cho cô, rối rít cảm ơn rồi vội vàng chạy nhanh đến bệnh viện.

Ngồi ở trong hiệu sách, Nhiếp Mạch Khanh chống cằm nhìn lên đồng hồ đang treo ở trên tường rồi nhìn vào nhật kí các cuộc gọi nhỡ của mình, quả nhiên cả Vạn Minh và Từ Văn đều không thể liên lạc được. Vạn Minh thì không nói, có thể là anh ta ngủ quên hoặc đang làm dăm ba mấy cái trò quậy phá ở một nơi nào đó, nhưng còn chị quản lí thì thực sự rất kì lạ.

Bình thường Từ Văn là một người cầu toàn và sống rất có nguyên tắc, không thể nào lại đến muộn được.

Nhiếp Mạch Khanh nghĩ mãi nhưng rồi lại thôi không nghĩ nữa, cô đi sắp xếp lại mấy chồng sách lên trên kệ và tính tiền cho khách.

Cứ làm mấy việc như vậy cũng đã đến mười hai giờ trưa, Nhiếp Mạch Khanh khóa máy tính tiền rồi xách cái túi đeo chéo lên vai, cầm lấy chìa khóa để khóa lại cửa hiệu thì bất chợt, có mấy tiếng bước chân loạng choạng và tiếng thở dốc hổn hền đồng loạt vang lên ở ngay bên cạnh khiến cho cô giật mình mà quay phắt sang nhìn.

“Vạn Minh?!”

Vạn Minh chống tay lên cửa hiệu sách, thở không ra hơi. Quần áo anh ta xộc xệch, mồ hôi mồ kê nhễ nhại đầy trên trán.

“Này, anh có làm sao không? Sao sáng nay lại không đi làm thế...?”

“Mạch Khanh! Chuyện lớn rồi!”

Vạn Minh đột ngột hét lên cắt ngang lời của cô nói rồi gấp gáp kéo cô cô đi đâu đó.

“Chuyện lớn thật rồi! Tôi không tìm thấy chị Từ Văn ở đâu cả. Sáng sớm nay bỗng dưng chị ta gửi tin bảo đã chuyển tên chủ nhân của cửa hiệu này cho tôi, nói tôi nhớ chú ý chăm sóc cho mọi người rồi bỏ lửng đấy luôn, gọi lại không được.”

“Tôi nghi lắm, cái kiểu nói chuyện ấy chẳng giống với Từ Văn chút nào nên tôi đến nhà của chị ấy để tìm chị nói chuyện. Cũng chính vào lúc đó, tôi phát hiện ra...”

Vạn Minh nói, sau khi tới nhà của Từ Văn, anh ta phát hiện ra người chồng mà Từ Văn vẫn thường yêu thương ấy hóa ra lại khác hoàn toàn so với những gì chị ấy tưởng tượng.

Khi còn yêu, người chồng là công tố viên ấy rất cưng chiều Từ Văn, cả hai đã nhanh chóng tiến tới hôn nhân và hiện tại Từ Văn đã mang thai được ba tháng.

Nhưng mọi chuyện đã bắt đầu xảy ra từ đây.

Tên công tố viên kia nhìn vậy mà lại là một kẻ còn tệ bạc hơn cả cầm thú. Hắn nhận hối lộ từ các công ty lớn để làm ém nhẹn đi hoặc là tẩy cho trắng án mấy vụ án hối lộ, tham nhũng... Tên đàn ông ấy còn là một kẻ nghiện cờ bạc, thường xuyên dùng tiền để thiêu đốt vào mấy trò đỏ đen, có mấy lần chủ nợ đến tận nhà Từ Văn để đòi tiền rồi.

Từ Văn không thể ngờ được chồng mình là một kẻ như vậy nên đề nghị li hôn nhưng tên đó không chịu, dọa sẽ đưa mấy tấm ảnh cá nhân của chị lên trên mạng nên Từ Văn luôn phải sống nhịn nhục qua ngày.

Nhưng mọi chuyện đến ngày hôm nay đã vượt ngoài tầm kiểm soát khi lũ chủ nợ đến, vì không có tiền nên thằng chồng đó đã bán luôn cả chị cho bọn chúng.

Vạn Minh chạy đến nhà của Từ Văn đúng lúc bọn chúng đang chuẩn bị lôi chị đi, vì bọn nó quá đông nên anh ta không thể ngăn lại được, bản thân cũng ăn phải mấy cú đánh.

“Gọi cho cảnh sát mau lên! Chúng ta sắp để mất chị ấy rồi!”

Vạn Minh đã bị chúng cướp mất điện thoại và ví tiền, vì vậy nên chỉ còn cách chạy thục mạng về đây ngay khi tỉnh lại.

Nhiếp Mạch Khanh gật đầu rồi rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát, theo Vạn Minh bắt một chuyến taxi đi tới văn phòng của lũ cho vay nợ ấy.

Vạn Minh là một người nóng tính và không thích nghĩ tới hậu quả về sau nên mặc kệ sự ngăn cản của Nhiếp Mạch Khanh thì vẫn cứ giơ cao một bên chân lên rồi sút cho bay cánh cửa phòng bọn chúng.

“Chị Từ Văn đâu? Lũ bọn mày giấu chị ấy ở đâu rồi?!”

Tên đầu xỏ là một kẻ để tóc dài tới vai, cơ thể cao lớn, ở ngay bên má trái của hắn ta là một vết sẹo dài do ngày trước ở trong tù, hắn ta có xô xát với quản ngục.

Thấy Vạn Minh thở dốc dậm chân bước vào bên trong văn phòng với đằng sau chỉ là một cô gái nhỏ người thay vì là cảnh sát, hắn ta ném luôn mấy đồng tiền vàng ở trong tay đi rồi đứng bật dậy, điếu thuốc lá ở kẹp ở giữa môi đung đẩy.

“Ranh con, mày có biết là mày đang nói chuyện với ai không hả?”

“Tao sao? Nhắc lại! Tao là sinh viên đại học năm nay hai mươi tư tuổi rồi! Không phải là ranh con! Và kẻ mà tao đang nói chuyện đây là thằng khốn cầm thú hút máu người. Tao muốn cùng mày giải quyết chút chuyện này nhưng trước hết mày phải đổi mặt với mông lại với nhau đã!”

“Á à! Thằng điên này được!”

Có mấy thằng đàn em đang ngồi đếm tiền ở đằng sau cười nắc nẻ, còn mặt của kẻ đứng đầu ở đây đã tối sầm lại.

Hắn dập mạnh điếu thuốc lá xuống một cái chậu cây nhỏ gần đó rồi xắn ống tay áo lên.

“Nếu chú mày thích thì anh đây chiều chú.”

Ngay sau đó, hắn đã nhào đến rồi giơ cao tay lên định đấm thẳng vào mặt của anh ta như lần trước.

Vạn Minh có thể nói là gan chửi ngập trời, nhưng thấy cú đấm như sắt đá đó sẽ lại một lần nữa giáng xuống người mình thì hoảng hốt, vội hét lên rồi khom người xuống.

Sau đó, người ta chỉ thấy một bóng người từ phía sau anh ta dậm mạnh chân tiến về phía trước, dùng một tay để đánh bay cú đấm của hắn ta lạc sang một bên khác, rồi ngay tiếp đó, chỉ vỏn vẹn đúng một giây, một cú đấm khác đã được đáp trả lại tròn trịa vào mặt của hắn ta.

Tên đầu xỏ bay xa hai mét rồi lao mạnh người đập vào tường, bất tỉnh nhân sự với hai cái răng cửa rụng ra bên ngoài.

Vạn Minh và tất cả lũ đàn em đang ngồi ở trên bàn đều mở trợn mắt nhìn những gì điên rồ nhất đang xảy ra trước mắt.

Một cô gái mét sáu có thể... đánh bật lại được một ông chú trưởng thành cao đô con lực lưỡng?!

“Nào...”

Nhiếp Mạch Khanh hít vào một hơi rồi đưa tay vẫy vẫy về phía của bọn chúng.

“Ai sẽ lên tiếp? Chị Khanh đây không ngại đánh với nhiều người cùng một lúc đâu nha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play