Chiều ngày Chủ Nhật trong tuần, tiết trời hôm nay nắng ấm rất thoải mái. Những giọt nắng vàng như giọt mật rãi đầy trên những tán lá màu xanh mượt, bị chia nhỏ rồi rải rác nằm trên nền gạch trắng của vỉa hè, trên những mái đầu đen mượt của những người qua đường.
Chiều ngày hôm nay cũng là ngày trường trung học phổ thông chuyên số hai thành phố tự tổ chức hội chợ.
Ngoài học sinh trong trường tham gia ra còn có cả những con người khác nữa cũng tới chơi, Nhiếp Mạch Khanh và Phó Quan Thượng là một ví dụ.
“Ồ! Trường học ở những thành phố lớn thì ra thường hay có những hoạt động ngoài trời như thế này! Chứ mấy thôn xóm nông thôn kia thì cả năm chẳng tổ chức lấy một lần.”
Nhiếp Mạch Khanh thích thú nhìn những sạp hàng thực phẩm, vẽ tranh, chơi lấy quà, thậm trí còn có cả làm tóc ở trong sân trường, cảm thấy không khí lễ hội này thực sự rất nhộn nhịp.
Thậm trí, có mấy cô nữ sinh đeo tai mèo, đi phát tờ rơi quảng cáo tới sập hàng của lớp mình.
Nhưng chẳng hiểu sao bọn họ lại quây quẩn quanh chỗ đứng của Phó Quan Thượng rất nhiều, thậm trí ánh mắt nhìn anh còn trông rất… si tình?
“Anh đẹp trai ơi, anh có thể qua quầy thịt nướng của tụi em không?”
“Anh đẹp trai à, anh đã có bạn gái chưa?”
“Soái ca, anh có thể để ý tới bên này một chút được không? Một chút thôi.”
“Á aaaaaa~!” <3
Thi thoảng ở xung quanh còn vang lên mấy tiếng hét lên khe khẽ đầy thích thú của một vài cô gái trẻ.
Có một cô gái còn thích anh đến nỗi lấy một bó hoa hồng tặng cho anh, Phó Quan Thượng lúng túng muốn trả lại nhưng cô gái kia kiên quyết không nhận.
“Cái này em tặng cho anh! Anh cứ nhận đi ạ! Không cần phải trả lại đâu.”
“Cảm, cảm ơn ạ.”
“Kyaaaaa! Anh ấy nói ‘ạ’ kìa! Dễ thương quá!”
Phó Quan Thượng có vẻ không hề thoải mái với sự bủa vây và những ánh mắt nhìn theo mình từ tứ phía như vậy, vội vã nắm lấy tay áo của Nhiếp Mạch Khanh rồi nói với tất cả bọn họ.
“Tôi đã có bạn gái rồi. Xin lỗi, cho tôi qua một chút.”
Nhiếp Mạch Khanh nhìn Phó Quan Thượng vất vả để ứng phó với “cơn sóng thần tỏ tình” này thì cười lớn. Ai bảo đẹp trai quá làm gì?
Dường như là đã quá quen giả vờ làm bạn gái của anh để chắn cho anh những quả đại bác như vậy, Nhiếp Mạch Khanh còn rất tự nhiên nói với mấy bạn nữ đang định xán lại gần anh: “Đây là người yêu tôi.” rồi ôm lấy cánh tay của anh vào người mình.
Hừm, chị Khanh đây quả là một con người trượng nghĩa! Bảo vệ cho “công chúa” Thượng Tử mong manh!
Nhiếp Mạch Khanh cứ ôm lấy tay của Phó Quan Thượng khăng khít như vậy mà hoàn toàn không hề để ý rằng người bên cạnh đã bị cô áp ngực lên đến đỏ bừng cả mặt mũi.
“Đúng vậy. Tôi có bạn gái rồi.”
Quả nhiên chiêu giả vờ làm người yêu này đã khiến cho mấy bạn nữ kia tiếc nuối mà tản dần đi, cuối cùng bầu không khí xung quanh hai người họ cũng dễ thở hơn được một chút.
Lúc này cô mới thả anh ra. Hơi ấm chợt biến mất khiến cho Phó Quan Thượng cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Ở bên này có thịt nướng này, chúng ta mua ăn thử đi.”
Phó Quan Thượng rút ví tiền ở trong túi áo ra rồi mua hai que thịt xiên. Sau khi ăn xong, cô lại kéo anh đi một vòng quanh những sập hàng được bày bán ở trong trường học.
Lúc đi qua chỗ vườn hoa, Nhiếp Mạch Khanh được một người trong trang phục hình con gấu cho một quả bóng bay. Cô nhờ “con gấu” đó chụp cho mình và Phó Quan Thượng một kiểu. Khi được trả máy về, cô đã rất vui vẻ khi cả hai có được một bức hình rất đẹp với khung cảnh đằng sau là những chậu cây hoa đẹp mắt và những gian hàng đủ màu sắc.
“Bức hình đẹp quá đi. Những bông hoa đằng sau đang nở rộ có phải vì sự xuất hiện của mỹ nhân đây không?” Cô cười lên khanh khách rồi kéo kéo tay áo của anh.
Nhiếp Mạch Khanh zoom to khuôn mặt của hai người lên, cô thì lè lưỡi rồi tạo dáng rất nghịch ngợm còn anh thì chỉ đứng im một chỗ rồi nhìn về phía cô. Tuy chỉ đứng im và chẳng làm gì cả, nhưng anh vẫn đẹp đến hoàn hảo.
Đúng là đã đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Phó Quan Thượng không đáp lại câu nói ấy của cô, nhưng sau mang tai đã đỏ lên thành một vệt rồi.
Sau khi vừa đi vừa chơi chán chê ở trong hội chợ, cuối cùng cả hai đã tìm thấy gian bày bán những tác phẩm giải trí tự sáng tác của học sinh.
Cả hai đã vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra quầy sách bán bộ truyện của khối lớp mười là đông người dừng lại nhất, đó cũng là gian hàng có Thư Hạ đang ngồi.
Nhìn từ xa đã phát hiện ra cả hai đã đến, Thư Hạ vui mừng đứng bật dậy khiến cho cái ghế đằng sau suýt nữa thì đã đổ rầm xuống đất, điên cuồng vẫy tay vời hai người mau mau đến.
“Anh chị cuối cùng cũng tới rồi! Lại đây đi! He he he!”
Nhận ra cả cô và anh đều đang kinh ngạc trước sự chào đón của độc giả với những bộ truyện tự sáng tác của học sinh, Thư Hạ đã rút từ trong tập truyện đắt hàng nhất ra một quyển truyện ngắn thôi, chạy đến rồi đưa cho Nhiếp Mạch Khanh.
“Cái này em tặng chị ạ. Cảm ơn anh, cảm ơn chị. Nhờ có hai người mà em nhận ra được một khả năng mới của mình rồi.”
Thư Hạ đưa xong rồi lại bận rộn chào cả hai, quay trở về sập hàng của lớp mình.
Cầm trên tay quyển truyện có tên: “Công chúa bé nhỏ”, Nhiếp Mạch Khanh bất ngờ bởi vì nét vẽ và phông màu không sặc sỡ (kiểu: Sha la la la~) như lúc bàn đầu nữa mà thay vào đó trầm tĩnh và huyền bí hơn, hấp dẫn hơn rất nhiều.
Phó Quan Thượng đã viết gì để khiến cho định hướng vẽ truyện của cô bé thay đổi vậy nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT