“Qua điều tra, người phụ nữ này tên là Diêm Nguyệt Thanh, là một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí.
”“Giới giải trí?” Quân Lệ ghét bỏ vươn tay, qua loa lật chồng tài liệu trên bàn làm việc.
Trong ảnh chứng minh thư là một cô gái nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Không hiểu sao khuôn mặt này dường như có chút quen thuộc?“Diêm Nguyệt Thanh?”Anh nhớ rõ cái tên này, đôi mày từ từ nhíu chặt, giống như anh đang tìm kiếm cái gì đó trong trí nhớ của mình.
Quân Cửu đắn đo một lúc.
“Thuộc hạ sẽ xử lý tốt việc này, không để cho cô ta có cơ hội gặp cậu chủ Diễn nữa.
”Quân Lệ đột nhiên nhướng mi.
“Nhà họ Quân có tài nguyên trong giới giải trí không?”“Sao ạ?” Quân Cửu bị hỏi thì sửng sốt.
Ý của ông chủ là sao?Anh ta trả lời một cách do dự.
“Nhà họ Quân không có, nhưng tìm tài nguyên trong giới giải trí không khó, chỉ cần đầu tư là được…”Anh ta còn chưa nói xong, Quân Lệ đã ngắt lời.
“Cho cô ấy một vài đãi ngộ tốt.
”Đãi ngộ á?Quân Cửu khó hiểu.
“Cô ta tiếp cận cậu chủ Diễn, chẳng phải chúng ta nên kịp thời loại trừ sạch sẽ sao?”“Dù sao thì cô ấy cũng cứu Tiểu Diễn, tôi không thích nợ ơn người khác! Cho cô ấy một chút lợi ích, nếu là người trung thực và có trách nhiệm thì sẽ dễ dàng đạt được thành tựu, còn nếu có suy nghĩ khác trong đầu…” Quân Lệ ném tài liệu về cô vào thùng rác: “Thì xóa tên cô ấy.
”Xóa tên?Xóa tên khỏi giới giải trí hay là loài người?Sao ngài không nói rõ ràng chút đi!Rốt cuộc ngài có muốn giết người không?Nhưng Quân Cửu không dám hỏi, anh ta chỉ đành tự động não… Nếu người phụ nữ đó dám ra tay với cậu chủ nhỏ, anh ta chỉ mong tình cảnh của cô sẽ chuyển biến tốt hơn.
“Về phần Tiểu Diễn…” Ngón tay thon dài của Quân Lệ gõ nhẹ lên bàn như tiếng súng trí mạng, như tiếng băng nứt toang: “Bảo nó là chuyện cầu hôn này không thể làm qua loa đâu, phải chuẩn bị kỹ lưỡng vào.
”“Ông chủ… Chẳng lẽ muốn buông lỏng cậu chủ Diễn một thời gian sao?”Quân Lệ nhếch miệng, vẻ mặt vừa tự hào vừa bất đắc dĩ: “Nó có ý định lớn như thế mà giờ muốn khuyên nó buông tay ư? Muộn rồi!”Đôi mắt của anh dần trở nên ngoan độc.
“Chỉ đành tìm cách gây khó khăn cho người phụ nữ kia.
”“Thuộc hạ đã hiểu.
”Bệnh viện Nhân Ái ở thành phố C.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm thì trời đã tối.
Diêm Nguyệt Thanh cầm một tập báo cáo dày cộm với vẻ mặt hơi căng cứng.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của các bác sĩ và y tá, cơ thể của con trai cô ngày càng khỏe mạnh, chỉ cần quay lại kiểm tra và tiêm thuốc định kỳ, cũng không có gì đáng lo ngại cả.
Chuyện nghiêm trọng trước mắt là vấn đề tâm lý của cậu.
Diêm Nguyệt Thanh nhớ lại lúc chủ nhiệm thở dài.
“Mẹ của Diêm Vọng, tôi biết cô bận rộn với công việc, cũng biết phụ nữ nên có sự nghiệp cho riêng mình, nhưng đó không phải là lý do để cô bỏ qua con trai của mình! Vọng Vọng sắp năm tuổi rồi, thậm chí cậu còn không nói được, cô làm mẹ nó thật sự quá thiếu sót!”Sao Diêm Vọng lại không biết nói được, rõ ràng là cậu không muốn nói.
Nhưng mà, “kẻ đổ vỏ” chỉ có thể thành thật lắng nghe và nhận lại bài học kinh nghiệm đúng với bổn phận của mình, còn hơn những chuyện mà nguyên chủ từng làm.
Mặc dù chủ nhiệm nói có hơi khó nghe nhưng ông ấy thực sự đối xử tốt với Diêm Vọng.
Cô có thể tranh luận cái gì nữa?Vậy nên trên đường trở lại phòng bệnh, Diêm Nguyệt Thanh liên tục tự hỏi chuyện này.
Nghề nghệ sĩ không phải do cô tự chọn, cô cũng không có năng khiếu diễn xuất lắm, không cần phải cố chấp với cái bát cơm này.
Nhưng việc chấm dứt hợp đồng không thoải mái như việc tạm thời rời khỏi vị trí công tác.
Bình thường trong công việc, chỉ cần không vi phạm quy định quá nghiêm trọng thì nhân viên muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Nếu công ty giở trò thì mọi người có thể gặp nhau trực tiếp tại Cục lao động.
Nghệ sĩ thì không như thế!Một khi đã ký hợp đồng phi thực tế ấy thì phải mất sáu đến bảy năm.
Chôn vùi tất cả những năm tháng đẹp nhất của thanh xuân trong công ty, nhưng chưa chắc đã có được cơ hội thăng tiến.
.