Chả mấy chốc Hạ Nhi Linh đã 2 tuổi. Hạ Phong Thần ưu ái lấy tên vợ để đặt tên đệm cho con gái. Ở nhà mọi người sẽ gọi cô bé là Tiểu Nhi.
Cô bé kháu khỉnh và cực kỳ nghịch ngợm, chạy lon ton và còn nói líu lo luôn mồm. Hạ lão gia đã trao quyền thừa kế công ty cho Hạ Phong Thần, ngày ngày hai ông bà già xoay quanh cháu gái cưng. Thi thoảng con bé còn nói ngọng vô cùng đáng yêu khiến cả nhà bật cười.
Hạ Thanh Tùng giờ ra ở riêng, cậu rủ Vũ Nam cùng đam mê khởi nghiệp lĩnh vực game giải trí. Đây là thị trường rất tiềm năng nhưng cũng cạnh tranh khốc liệt. May mắn hai người làm việc khá ăn ý, bước đầu cũng có chút thành tựu.
Ngữ Nhi sau hai năm ở nhà, thấy bố mẹ cũng lớn tuổi, cô muốn quay lại tiếp quản tiệm bánh. Cô dự định cho Tiểu Nhi đi học mẫu giáo. Lúc đầu Hạ Phong Thần còn lo lắng không muốn, sợ con nhỏ quá. Nhưng Ngữ Nhi đã thuyết phục anh, tìm cả tài liệu cho anh xem, thì anh mới đồng ý. Bố mẹ chồng cũng xót cháu nội còn bé xíu, nhưng ông bà đã thống nhất không cam thiệp vào việc nuôi dậy con cái của hai người.
Ngày đầu tiên Tiểu Nhi đi học, cả nhà bịn rịn không thôi. Hạ Phong Thần còn mua cho con bé một cái balo màu hồng có con thỏ rất dễ thương để đựng bỉm sữa. Hạ phu nhân vắng cháu thì hơi buồn, chỉ mong đến chiều để được đi đón cháu tan học.
Ngữ Nhi sau khi bày tỏ nguyện vọng được chồng ủng hộ. Anh không những bảo cô đi học thêm nâng cao tay nghề mà còn tìm cho cô một địa điểm rất phù hợp. Cô muốn mở rộng quy mô tiệm bánh, sẽ thêm nhiều loại bánh, đồ uống. Là mẹ bỉm sữa nên cô cũng biết đi trà bánh có nhiều bất tiện, nên đã làm hẳn một khu vui chơi cho trẻ trong tiệm của mình. Nhờ năng lực và sự giúp sức không nhỏ của chồng, tiệm bánh của cô ăn nên làm ra rất phát đạt.
Công việc bận rộn khiến cô có ít thời gian cho gia đình, mỗi lần về thấy bố mẹ chồng và Hạ Phong Thần chăm con ăn ngủ làm cô có chút áy náy. Lúc con đã ngủ, cô vào phòng làm việc của anh, từ sau ôm cổ, gục đầu vào vai thủ thỉ:
- Em cảm thấy mình hơi tham lam, vừa muốn anh, vừa muốn con, vừa muốn công việc..
Hạ Phong Thần ôn nhu cầm tay cô, đặt cô ngồi vào lòng mình:
- Không sao, anh thích em là người phụ nữ năng động. Hay là anh tìm cho em một người quản lý để em đỡ vất vả nhé.
Ngữ Nhi thấy có lí bèn gật đầu, thơm chồng một cái để cảm ơn. Hạ Phong Thần dĩ nhiên thấy chưa đủ, vì con còn ngủ cùng nên anh chỉ có thể vật lộn cùng vợ trong phòng ngủ phụ cạnh đó.
***
Nay cuối tuần, Hạ phu nhân hiếm hoi lắm mới dành được ngày Tiểu Nhi được nghỉ học. Bà dẫn cháu gái đi mua đồ chơi rồi gặp gỡ mấy người bạn. Giờ bà không còn phải ghen tị với họ nữa, mà họ lại ghen tị khi bà có cô cháu gái xinh như búp bê, lại còn tíu tít hát " Bà ưi bà, cháu yêu bà nhắm...". Đúng là đáng yêu không để đâu cho hết!
Có người quản lí nên Ngữ Nhi đã rảnh rang hơn. Thi thoảng cô và chồng ghé qua căn hộ riêng, lúc thì dọn dẹp chút, lúc lại cùng nhau nấu ăn như hồi hẹn hò.
Ăn xong một lát, hai người ngồi xem phim, từ ngày có con, ít khi hai người được riêng tư như vậy. Hạ Phong Thần không an phận, ôm vợ nhưng tay vuốt vuốt sau gáy làm Ngữ Nhi giật mình. Cô nhìn anh nghi ngờ:
- Đừng dụ dỗ em!
Hạ Phong Thần cười tủm, bế thốc cô vào trong phòng ngủ, như con hổ đói lâu ngày vậy. Anh hôn khắp cơ thể cô, rồi hôn lên vết mổ dài trên bụng, âu yếm nói:
- Cảm ơn em rất nhiều. Anh rất biết ơn mỗi ngày có em bên cạnh!
Rồi hai người đắm chìm hoà vào một. Ngữ Nhi nằm trong lòng anh, hỏi nhỏ:
- Em vẫn tò mò, sao anh lại yêu em. Nếu hồi đó không phát sinh quan hệ, liệu anh có để ý tới em không nữa?
Hạ Phong Thần ôm cô rất chặt, âu yếm nhìn vào mắt người phụ nữ của mình:
- Ngay lần đầu va vào ánh mắt em, anh đã thấy em đặc biệt rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT