Ngày xuất viện, Thời Mộng và Lệ Phong thu xếp chu đáo đón tôi về nhà. Khi bánh xe chiếc Acura đỗ trước cổng, Lệ Phong nhanh chóng bước xuống, mở cửa ghế sau.
"Tiểu Phong? Là cháu phải không?"
Là giọng của thím Chu. Thím ấy mặc một bộ đồ thể thao màu tím nhạt dành cho nữ trung niên, đứng ngây ra trên vỉa hè, nhìn chằm chằm Lệ Phong rồi từ từ bước tới gần.
Anh ta đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn, khẽ gật đầu.
Thím Chu mừng rỡ vỗ vai Lệ Phong:
"Thằng tiểu quỷ, cháu về lúc nào?"
Lệ Phong tỏ thái độ tôn trọng và gần gũi:
"Được vài hôm rồi ạ."
Tôi và Thời Mộng có hơi ngơ ngác:
"Hai người quen biết nhau sao?"
Thím Chu lau mồ hôi bằng chiếc khăn thể thao choàng trên cổ, miệng hồ hởi:
"Không những quen biết mà còn rất thân thiết, chúng tôi trước đây là hàng xóm, căn nhà cháu đang ở vốn dĩ là nhà của Tiểu Phong cơ mà."
Tôi ngạc nhiên vô cùng, tròn mắt nhìn Lệ Phong. Anh ta như đã đọc được những dòng chữ thắc mắc chạy tuần tự trong con ngươi tôi, chỉ nhoẻn miệng cười.
Thím Chu lấy làm lạ trước phản ứng của tôi, liền dừng lại:
"Sao thế?"
Thím ấy hỏi tôi bằng vẻ sượng sùng:
"Cháu không biết chuyện này ư?"
Thấy tôi bối rối, thím Chu tiếp tục bảo:
"Trước đây gia đình Tiểu Phong sống cạnh nhà thím, sau đó cả gia đình chuyển đến nơi khác, ngôi nhà này đã nhiều năm không có người ở.
Khi Tiểu Phong lớn hơn một chút, nó thường lui tới trông nom. Nhưng bẵng đi thời gian khá lâu rồi, Tiểu Phong không ghé qua nữa, sau đó thì cháu dọn đến."
Anh ta ngậm môi, hai khóe cong sâu hệt đang cười, cúi đầu, né tránh ánh nhìn đầy dấu chấm hỏi của tôi.
Tôi gật gù đáp lại thím Chu:
"Hóa ra là thế."
Nói chuyện thêm đôi câu, tôi ngỏ ý mời thím Chu vào trong dùng trà, nhưng thím ấy từ chối:
"Không làm phiền mấy đứa nữa, thím phải về chuẩn bị nấu cơm. Tiểu Phong nếu ở lại đây lâu, khi khác chúng ta tiếp tục trò chuyện."
"Vâng ạ." Ba chúng tôi đồng thanh, cúi đầu chào tạm biệt.
Đợi bóng lưng của thím Chu đi khuất, tôi quay sang Lệ Phong, nhẹ giọng:
"Vì sao ngay từ đầu không nói ra chuyện anh là chủ của ngôi nhà này?"
Ba chúng tôi cùng bước vào trong sân, Thời Mộng đi trước tiến lên bậc thềm.
Lệ Phong ở ngay bên cạnh tôi, thâm trầm đáp lại:
"Thật ra, tất cả cũng chỉ là trùng hợp. Lúc anh nhận được tin nhắn từ một cậu bạn, bảo rằng có người muốn thuê lại căn nhà này, anh rất bất ngờ khi biết người đó chính là em. Cho nên đã không do dự."
Bóng nắng vàng ươm lọt qua khe lá, nằm sõng soài trên vai áo sơ mi của Lệ Phong, anh ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe ra những tia rực rỡ:
"Vì biết được tâm ý của anh mà em luôn cố tình kéo dãn khoảng cách, nếu trực tiếp bảo anh là người sở hữu căn nhà này, nhất định em sẽ dọn khỏi đây. Vậy chi bằng không nói."
Tôi nói lời cảm kích:
"Cảm ơn anh."
Lệ Phong cười dịu dàng, nước da bánh mật khỏe khoắn dưới ánh mặt trời đặc biệt quyến rũ:
"Mau vào nhà thôi."
Tôi gật đầu, bước theo sau lưng anh ta đi qua bậc thềm.
Tận sâu trong lòng bỗng dưng ấm áp, cũng vô cùng áy náy. Chắc có lẽ cả đời này ân tình tôi đã nhận từ Lệ Phong khó mà đáp đền, ơn cứu mạng lại càng khó trả.
Ngày hôm sau, 15 tháng 01.
Sau bữa cơm trưa, tôi loay hoay dọn dẹp trong bếp, Thời Mộng cứ dính chặt lấy người tôi, ỉ ôi suốt cả buổi:
Cô ấy xả đầy nước sạch ở bồn rửa bát bên cạnh, sắc mặt ỉu xìu, vừa đeo găng tay vừa than thở:
"Vậy sau này ở đây chỉ còn lại một mình tớ, nhất định sẽ buồn chán chết mất."
Tôi an ủi:
"Khi rảnh rỗi cậu có thể gọi video call cho tớ."
Thời Mộng đột nhiên tức giận, trút bực dọc lên những thứ nằm trong bồn:
"Đường Hi Nhiễm, tớ còn chưa tính sổ với cô ta."
Âm thanh ma sát bọt biển trên đồ vật nhẵn bóng phát ra ken két, tôi im lặng, nhìn sắc mặt nóng bừng của Thời Mộng.
"Đừng chà nữa, chiếc đĩa sắp bị cậu làm nứt ra luôn rồi."
Nghe thấy lời tôi, Thời Mộng mới chịu dừng tay, giằng nó vào trong bể nước, chao đảo chìm xuống đáy.
Chuông điện thoại vọng vào từ phòng khách, Thời Mộng ngoảnh đầu lại nhìn rồi nhắc tôi:
"Phù Vân, hình như cậu có điện thoại."
"Ừ, tớ nghe rồi."
Tôi vội vàng ra xem thử, ngạc nhiên khi thấy người gọi tới là bác sĩ Dương. Bình thường nếu không có gì về vấn đề khám chữa bệnh, tôi và anh ta rất ít liên lạc.
"Alo, bác sĩ Dương, là tôi đây."
Anh ta từ tốn:
"Cô Vu, cho hỏi anh Tịch có đang ở cùng cô không?"
Tôi bối rối:
"Thật ngại quá, Tịch Đông hiện không ở đây."
Cách một đường truyền, tôi nghe thấy âm thanh thở dài rất khẽ. Im lặng vài giây, bác sĩ Dương điềm đạm lên tiếng:
"Cô Vu, có chuyện này tôi nghĩ không nên giấu cô thêm nữa."
Tôi tò mò:
"Xin anh cứ nói."
"Hơn một tháng trước, anh Tịch có ghé qua chỗ tôi làm kiểm tra sức khỏe, tôi phát hiện trong não anh ấy có một khối u đang dần phát triển."
Hai tai tôi đột ngột ù đi, trong cơn sững sờ, đầu vang lên tiếng nổ lớn khiến tất cả các dây thần kinh tạm thời tê liệt.
Hơn một tháng trước, tức là sau khi Tịch Đông cùng tôi gặp lại trên đồi cỏ gần trường trung học, chính thức đón nhận tình cảm của đối phương.
Bác sĩ Dương khổ tâm nói tiếp:
"Tôi khuyên anh Tịch nên đến bệnh viện trung ương kiểm tra lại một lần nữa, xác định là u lành tính hay ác tính, để kịp thời có phương hướng điều trị. Khối u phát triển càng lớn, rủi ro càng khó lường.
Nhưng anh ấy tỏ ra rất ngần ngại, bảo rằng có thể vì nỗi ám ảnh lúc nhỏ, tại bệnh viện anh đã tận mắt nhìn thấy bà nội mình mất trong đau đớn do căn bệnh nhồi máu cơ tim."
Đi từ ngạc nhiên đến tỉnh ngộ, tôi gần như không thở nổi, một tay nắm siết cổ áo mình.
Anh nhớ đến chuyện lúc nhỏ, chứng tỏ Tịch Đông đã khôi phục ký ức từ lâu, vậy mà vẫn thinh lặng không nói rõ.
Thời Mộng hoảng sợ chạy đến:
"Phù Vân, cậu làm sao vậy?"
Bác sĩ Dương ở đầu dây bên kia không ngừng trấn an tôi:
"Cô Vu, xin hãy bình tĩnh. Trước mắt nên khuyên anh Tịch chấp nhận làm kiểm tra kỹ thêm lần nữa, vẫn hy vọng là khối u lành tính."
Tôi bàng hoàng ngồi xuống sô pha, giọng hơi run rẩy:
"Tại sao đến bây giờ anh mới chịu nói cho tôi biết?"
Bác sĩ Dương thở dài khó xử:
"Anh Tịch nhiều lần dặn dò đừng để cô biết chuyện, anh ấy sợ cô sẽ không chịu nổi.
Dạo gần đây tôi băn khoăn rất nhiều, với lương tâm của một người hành nghề y, tôi không thể không lo lắng, nên mới đành làm trái lời hứa."
Chẳng có giọt nước mắt nào rơi, nhưng lồng ngực tôi thắt lên dữ dội, mỗi một nhịp thở là một lần đau xé tâm can.
Nghe tôi nín lặng hồi lâu, bác sĩ Dương cất tiếng hỏi:
"Alo, cô Vu, cô còn giữ máy chứ?"
"Vâng."
Bác sĩ Dương cho biết:
"Dù là u não lành tính hay ác tính cũng đều vô cùng nguy hiểm, khi khối u gây ra áp lực nội sọ lớn sẽ chèn ép lên hệ thần kinh. Khiến bệnh nhân thường xuyên có biểu hiện của những cơn đau đầu, suy giảm trí nhớ, giảm thị lực, chóng mặt, mất ngủ..."
Anh ta nghiêm túc:
"Mong rằng cô có thể khuyên nhủ anh Tịch, tiếp nhận điều trị càng sớm càng tốt."
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc:
"Tôi đã hiểu, cảm ơn anh."
Sau khi bác sĩ Dương kết thúc cuộc gọi, tôi lập tức điện thoại cho Tịch Đông, nhưng không một ai nghe máy.
Lòng như lửa đốt, tôi bảo với Thời Mộng:
"Tớ phải đi tìm anh ấy."
"Ai cơ?"
"Tịch Đông."
Thời Mộng nhăn mày, bước theo sau lưng tôi tỏ thái độ không đồng ý:
"Cậu điên à? Tìm anh ta làm gì?"
Tôi luống cuống lấy áo khoác, chìa khóa xe:
"Anh ấy bị bệnh rồi, là u não."
Thời Mộng kéo tôi lại:
"Cậu nói gì? U não? Lừa người sao?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cổ họng nhức nhối:
"Chính miệng bác sĩ Dương đã nói lại cho tớ biết."
Vừa xoay tay nắm cửa, Thời Mộng lập tức chụp lấy vai tôi:
"Khoan đã. Cậu nói rõ hơn được không?"
Nhìn qua chiếc gương treo tường, nét mặt tôi tái mét như bị rút máu:
"Thời Mộng, tất cả đều tại tớ. Nếu tớ quan tâm đến Tịch Đông hơn một chút, có lẽ sẽ không hối hận như ngày hôm nay."
Cô ấy vuốt tóc lòa xòa trước trán tôi, nhẹ giọng bảo:
"Cậu bình tĩnh đi, từ từ nói."
Tôi nhớ lại:
"Thời gian trước, ở buổi tiệc sinh nhật của cậu, anh ấy đột nhiên có biểu hiện lạ, sau đó hay quên mất rất nhiều chuyện một cách vô lý. Cắt bỏ bản báo cáo quan trọng vừa mới soạn xong, không nhìn rõ vật muốn tìm dù nó nằm ngay trước mắt. Nửa đêm đau dạ dày nhưng lại đi lục lọi thuốc giảm đau."
Thời Mộng ngẫm nghĩ, kéo tôi trở vào phòng khách:
"Hình như lúc chạm mặt ở khách sạn Quang Minh, quả thật tớ có thấy Tịch Đông hơi kỳ lạ. Khoảng cách giữa hai người khi đó không quá xa, vậy mà anh ta phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra cậu. Tớ cứ tưởng là do anh ta say chứ."
Tôi ôm mặt, dằn vặt:
"Là tại tớ, tại tớ không chịu để ý nhiều hơn."
"Nhưng cậu cũng đâu có muốn anh ta bị như vậy."
Thời Mộng khoanh tay đứng dựa hông vào thành sô pha, bầu không khí xung quanh lắng xuống.
Tôi bắt đầu bồn chồn, cảm xúc hỗn loạn làm tôi chẳng thể suy nghĩ:
"Không được, tớ phải đi xem Tịch Đông đã."
Thời Mộng giữ và nhấn vai tôi ngồi lại ghế:
"Phù Vân, tớ biết cậu cảm thấy đau lòng, dù gì Tịch Đông cũng là ba của đứa bé. Nhưng chuyện của anh ta bây giờ ắt hẳn đã có người nhà họ Tịch và Đường Hi Nhiễm lo liệu, cậu nên nghĩ cho bản thân mình sẽ tốt hơn."
"Nhưng Thời Mộng, dù thế nào tớ vẫn muốn biết tình hình bây giờ của anh ấy, mới có thể an tâm."
Chưa nói dứt câu, chuông cửa "ding dong" vang lên, đoán là Lệ Phong đến tìm, tôi lau vội nước mắt ra mở cửa.
Ngay sau đó sự xuất hiện của một người khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Đường Hi Nhiễm đứng trước nhà tôi, chỉ một thời gian không gặp, cô ta trông gầy đi nhiều, dáng vẻ đờ đẫn, tiều tụy khác lạ.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi không còn mang ý thanh cao, kiêu ngạo. Trên khuôn mặt xinh đẹp như đóa Diên Vỹ, giăng kín màu u ám khó diễn tả bằng lời.
Thời Mộng bước nhanh ra cửa, hùng hổ chặn lại:
"Hay lắm, bà đây chưa kịp tìm tính sổ, cô còn dám đến đây?"
Sắc mặt Đường Hi Nhiễm vô cùng tệ, mắt cô ta ươn ướt nhìn tôi, giọng thì thào mang theo ý van vỉ:
"Phù Vân, cô có thể đến thăm Tịch Đông một lần không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT