Một ngày sau, tôi gọi cho Hà Uy. Nói với anh ta tôi đồng ý dùng tám trăm triệu để đổi lấy yên ổn.

Như suy đoán, thái độ của anh ta trong điện thoại rất ngông nghênh, cho rằng tôi không chịu nổi sự uy hiếp, nên ngoan ngoãn làm theo lời anh ta.

Hà Uy hẹn gặp tôi ở khu chung cư Mới, trên đường Hoa Lạc, nằm tại phía nam thành phố A. Còn hết sức đề phòng, dặn dò tôi chỉ được đến một mình.

Đi theo địa chỉ anh ta nói, rất nhanh tôi và Trịnh Yên Chi đã có mặt trước khu chung cư Mới.

Hà Uy bảo tôi lên tầng, tìm căn hộ số 203. Trịnh Yên Chi không vào cùng tôi mà lánh mặt đi một lúc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa anh ta bước ra xem xét, cẩn thận nhìn qua mắt mèo để xác nhận tôi thật sự đến một mình, rồi mới yên tâm mở cửa.

Anh ta nhìn tôi cười, chống một cánh tay lên tường, ánh mắt hàm chứa mỉa mai:

"Cô cũng rất biết giữ lời."

Tôi liếc Hà Uy một cái, bao nhiêu chán ghét đều hiện hết trên mặt.

Hận nụ cười từng khiến tôi hạnh phúc, nay trở nên sắc nhọn như lưỡi gươm, cũng hận bản thân đã chọn lầm người.

Giọng điệu tôi không vui:

"Thôi ngay cái nụ cười kinh tởm đó đi, trông thật giả tạo."

Đối phương vẫn cứ dửng dưng, khóe môi càng cong sâu hơn như cố tình khiêu khích.

Mặc anh ta có cho phép hay không, tôi cũng gạt tay Hà Uy xuống, rồi thản nhiên bước vào nhà, để anh ta không có thời gian quan sát bên ngoài, tránh phát hiện ra nhóm người của Trịnh Yên Chi đang đứng gần đó.

Trong căn hộ mọi thứ hết sức trống trải, vẻn vẹn một bộ sô pha màu da bò, vài ba lon nước và hộp thức ăn nhanh vứt đầy trên bàn, gian bếp không có dụng cụ nấu nướng, chẳng giống nơi có thể ở lâu dài.

"Tiền đâu?"

Hà Uy đi theo phía sau tôi, sốt ruột tới mức không nhịn được nữa mà trực tiếp mở miệng hỏi.

Tôi quay lại nhìn anh ta, trả lời cộc lốc:

"Tôi đâu có bị điên, mang theo tám trăm triệu tiền mặt đi khắp nơi."

Tìm một chỗ sạch sẽ nhất trên sô pha, tôi ngồi xuống, thản nhiên quan sát dáng vẻ thất vọng của anh ta:

"Yên tâm đi, sẽ đưa cho anh ngay khi lấy được thứ tôi cần.

Hà Uy dường như mất kiên nhẫn, trợn mắt nhăn mày khó chịu với tôi:

"Vậy cô tới đây làm gì?"

Tôi ngước lên, phóng ánh nhìn lạnh như băng hướng tới đối phương:

"Anh nôn nóng cái gì? Lừa gạt tôi tận nửa năm trời cũng đâu thấy anh gấp gáp như vậy, rất kiên trì diễn kịch nữa là đằng khác. Sao hôm nay chỉ đợi thêm một chút đã sốt ruột rồi?"

Giọng tôi bình tĩnh, có chút châm chọc.

Hà Uy hỏi:

"Bây giờ cô muốn thế nào?"

Không cần vòng vo, tôi trực tiếp đề nghị:

"Như anh đã hứa, anh phải tự quay một đoạn video, thừa nhận bản thân vì mâu thuẫn cá nhân, nên cố ý vu khống tôi có quan hệ quen biết với Giám Đốc công ty Thiên Phúc, và những tấm ảnh kia là giả."

Nỗi ấm ức từ sâu bên trong ồ ạt dâng lên, suýt nữa thì tôi không giữ được thái độ bình tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp thời kiềm chế.

Anh ta ngồi xuống, lạnh nhạt "hừ" một tiếng, có vẻ nghi ngờ:

"Tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Cầm được bằng chứng có lợi cho mình rồi, cô sẽ ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi chắc?"

Biết anh ta chẳng dễ đối phó, nếu không nhìn thấy tiền nhất định không chịu thỏa hiệp:

"Anh bất hợp tác như vậy thì tôi cũng hết cách."

Hà Uy đương nhiên nghe không ra ẩn ý trong lời tôi, anh ta nhăn mày:

"Cô có ý gì?"

Tôi hướng mặt ra cửa, điều chỉnh giọng nói vừa phải:

"Chị Trịnh, xem ra phải phiền tới chị rồi."

Người phụ nữ mặc váy body công sở màu xanh nước biển xuất hiện, tóc buộc thấp gọn gàng, cánh môi son đỏ nhạt tôn lên làn da trắng ngần xinh đẹp.

Cho đến giờ phút này tôi vẫn không sao hiểu nổi, một người khí chất và thành công như Trịnh Yên Chi mà Hà Uy lại ngu ngốc bỏ qua. Có lẽ là vì anh ta có mắt như mù, hay tại lòng tham con người là vô đáy?

Vài suy nghĩ kỳ quặc lóe lên rồi tan mất trong đầu tôi, nếu anh ta không lừa gạt Trịnh Yên Chi, chịu an phận bên cạnh người phụ nữ này, biết đâu bây giờ Hà Uy đã có cuộc sống sung sướng, hạnh phúc cùng chị ta. Sẽ không gặp tôi, không gieo đau khổ và thất vọng.

Vừa nhìn thấy Trịnh Yên Chi bước vào, sắc mặt anh ta liền trắng bệch, mở to hai mắt sững sờ một lúc mới lấy lại được ý thức, đứng bật dậy.

"Trịnh...Trịnh..."

Thấy Hà Uy lắp bắp nói chẳng ra chữ, Trịnh Yên Chi cười hỏi:

"Sao thế? Lâu quá không gặp, anh quên mất họ tên tôi luôn rồi ư?"

Giọng chị ta vẫn cứ từ tốn như lần đầu đến tìm tôi, nhưng ẩn chứa uy lực rất lớn, khiến đối phương phải e dè.

Hai người đàn ông đi cùng Trịnh Yên Chi có thân hình cao lớn, ánh mắt sắc như dao, lúc nào cũng chỉ lộ một vẻ mặt lạnh lùng, trông có hơi đáng sợ.

Một người đưa ghế đến chỗ Trịnh Yên Chi, kính cẩn mời chị ta ngồi. Còn họ lui về, đứng nghiêm chỉnh ở phía sau.

Chị ta ngồi xuống ghế, dịu dàng vén tóc mái đang che mất tầm nhìn:

"Gặp được anh khó quá, tôi đành phải đến làm phiền cô Vu đây."

Nhận ra mình bị lừa, Hà Uy trừng sang tôi như bất ngờ, như tức giận.

"Đừng dùng hành động đó dọa nạt phụ nữ, không đáng mặt đàn ông."

Trịnh Yên Chi cảnh cáo anh ta, đôi mắt đanh lại như sắp bổ đối phương ra thành nhiều mảnh.

Hà Uy không nhìn tôi nữa, quay đầu về hướng chị ta, dịu giọng gọi:

"Yên Chi."

Tôi có cảm giác ở trước mặt Trịnh Yên Chi, anh ta phải chịu áp lực gì đó rất lớn, khiến con báo hoang bỗng chốc biến thành mèo nhà yếu đuối, rụt rè. Ngay cả khi nịnh nọt lấy lòng tôi cũng chưa từng có dáng vẻ này.

"Sao em lại tới đây?"

Trịnh Yên Chi lạnh nhạt nói:

"Tôi không tới đây có thể gặp được anh sao? Trốn cũng giỏi thật."

"Anh không có, chỉ là..."

Hà Uy định tìm bừa một lý do để bao biện, cứu vãn tình hình, ngay sau đó đã bị chị ta ngắt lời:

"Im miệng. Với anh tôi chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa."

Anh ta định bước tới chỗ Trịnh Yên Chi để giở trò, nhưng hai người đàn ông to khỏe chán ngang ngăn lại:

"Yên Chi, chuyện chúng ta có thể từ từ nói không?"

Trịnh Yên Chi lắc đầu ngán ngẩm, tôi nhìn thấy rõ sự vụn vỡ trong đôi đồng tử xám nhạt của chị ta.

"Cho tôi biết món nợ tám trăm triệu đó khi nào thì anh trả lại?"

Giọng Trịnh Yên Chi cứng rắn hơn. Tôi không nhìn ra được người phụ kia là đang tức giận hay bình tĩnh.

Hà Uy trông có vẻ ngạc nhiên, cố cong môi lên cười gượng gạo:

"Không phải số tiền đó là em giúp anh có vốn làm ăn ư? Sao bây giờ thành nợ rồi?"

Trịnh Yên Chi nghiêm mặt nói:

"Lúc nhận tiền chẳng phải anh đã hứa nhất định sẽ trả lại sao?"

Hà Uy ấp úng, giống như đang cố né tránh điều gì đó:

"Nhưng...nhưng chuyện góp vốn đang gặp chút vấn đề. Tạm thời anh..."

Trịnh Yên Chi bỗng nhiên lớn tiếng, tôi hiểu chị ta muốn gây áp lực cho Hà Uy:

"Ý anh là sao? Muốn nuốt lời ư?"

"Không phải. Chỉ là anh thấy như vậy không hợp lý lắm."

Trịnh Yên Chi cau mày, ngồi chéo chân:

"Chỗ nào không hợp lý?"

Hà Uy lúng túng, bấy giờ tôi mới phát hiện ra người như anh ta có lúc cũng biết ngượng miệng:

"Rõ ràng số tiền đó là em tự nguyện cho anh, tự nguyện giúp đỡ anh. Dù anh có hứa sẽ trả lại nhưng giữa chúng ta đâu cần phải tuyệt tình tới mức này."

"Tự nguyện?"

Chị ta ngước mắt nhìn Hà Uy, cười châm biếm.

Sau đó Trịnh Yên Chi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một tờ giấy đưa cho Hà Uy.

Vừa xem xong mặt anh ta tối sầm, trông còn kém hơn lúc Trịnh Yên Chi xuất hiện, hai chân như hóa đá:

"Cái này...cái này...?"

Tay Hà Uy run run làm rơi tờ giấy xuống chân tôi, rồi đứng bất động một lúc lâu, nhìn chằm chằm Trịnh Yên Chi mà không nói được lời nào.

Tiện tay nhặt nó lên xem thử, đọc dòng chữ in đậm to rõ trên trang giấy, tôi mới hiểu vì sao anh ta có biểu hiện như thế: "Hợp đồng vay tài sản."

Phía dưới có ghi bên cho vay: "Trịnh Yên Chi", bên vay: "Hà Uy". Bao gồm các quyền và nghĩa vụ của đôi bên, thời hạn trả tài sản được nêu cụ thể trong hợp đồng.

Khi hồn phách của anh ta vẫn chưa kịp về lại thân xác, Trịnh Yên Chi đã lên tiếng nhắc nhở:

"Thời gian lâu quá nên anh quên rồi sao? Lúc nhận tiền của tôi, anh đã đồng ý ký vào bản hợp đồng này, đêm đó anh cố ý dùng rượu để dỗ dành tôi, nhưng không ngờ người mắc bẫy lại trở thành mình."

Giọng Trịnh Yên Chi không nhanh không chậm:

"Trong lúc tôi ngà ngà say, anh đã ôm tôi vào lòng, nài nỉ tha thiết mong tôi giúp anh nắm bắt cơ hội làm ăn. Quả thật khi đó tôi đã có chút xiêu lòng, nhưng không vì vậy mà có thể tin người vô điều kiện. Cho nên tôi đã đưa ra một yêu cầu, muốn anh ký vào bản hợp đồng vay tài sản."

Qua lời kể của chị ta, Hà Uy dường như đã nhớ ra chuyện gì, ngã ngồi trên sô pha, mặt không còn chút huyết sắc, vẫn giữ im lặng do quá bàng hoàng.

Trịnh Yên Chi lại tiếp tục:

"Là anh quá tự tin về bản thân mình, cho rằng đủ bản lĩnh khiến tôi u mê như điếu đổ, sẽ không sinh nghi ngờ. Vì vậy anh đã chẳng do dự trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng, cả nội dung cũng không thèm xem lại."

Sau một lúc dần bình tĩnh, anh ta đứng dậy, đến ngồi xổm dưới chân Trịnh Yên Chi, van nài:

"Yên Chi, em không thể niệm tình hai chúng ta từng có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, mà bỏ qua cho anh sao?"

Trịnh Yên Chi "hừ" lạnh:

"Bỏ qua? Trước khi bằng lòng đưa tám trăm triệu cho anh, tôi đã vô tình phát hiện mình bị anh lừa gạt, cũng từng thử cho anh thêm một cơ hội quay đầu. Nhưng đến cuối cùng tôi nhận lại được gì?"

Hà Uy cúi mặt, ánh mắt hoảng hốt như người mắc kẹt giữa đầm lầy.

Lòng tin bị tổn thương, Trịnh Yên Chi cũng chẳng còn tha thiết:

"Hà Uy, camera trong phòng ghi lại lúc anh đặt bút ký vào vẫn đang ở trạng thái tỉnh táo, là anh tự nguyện, giấy trắng mực đen rõ ràng. Đến nay đã quá thời hạn trả tài sản trong hợp đồng, tôi hoàn toàn có thể kiện anh."

Biết chẳng thể lay động được chị ta, Hà Uy bất ngờ nhớ tới tôi cũng đang có mặt ở đây, vậy là anh ta chuyển hướng sang tôi:

"Phù Vân, em làm ơn giúp anh có được không? Đưa anh tám trăm triệu, anh đồng ý đứng ra minh oan cho em."

Tôi dứt khoát đứng dậy, né bàn tay anh ta đang chìa tới:

"Hà Uy, tại sao tôi phải đưa số tiền đó cho anh? Tôi không mắc nợ anh."

"Vậy...vậy em cho anh mượn cũng được, nhất định sẽ kiếm cách trả lại cho em, xem như giúp anh lần này. Anh không muốn ngồi tù."

Tôi thở dài, những kỳ vọng và thất vọng cùng lúc đổ sập trước mắt. Không phải thương xót cho anh ta, mà là thương xót cho bản thân mình.

Tự hỏi trước kia đã chịu thiếu thốn tình cảm tới mức nào, lại đi nhìn nhầm sói hoang thành mèo nhỏ.

Tôi lạnh lùng nói với anh ta:

"Hà Uy, chuyện minh oan cho tôi là điều anh phải làm, vì anh là người đã gây ra hiểu lầm và bôi nhọ danh dự của tôi. Còn số tiền tám trăm triệu đó tôi không liên can tới."

Mắt Hà Uy đỏ hoe, không ngừng van xin, nài nỉ tôi.

Trịnh Yên Chi vỗ vai tôi, dịu giọng bảo:

"Cô có thể ra ngoài một chút không? Ở đây giao lại cho tôi."

Nghe lời chị ta, tôi lánh mặt đi một lúc. Đứng chờ ở hành lang tầng hai, đầu óc trống rỗng đến chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ biết lồng ngực nặng nề vô cùng.

Một tiếng sau, Trịnh Yên Chi bước ra, đưa cho tôi một chiếc USB và phong bì:

"Đây là đoạn video anh ta thừa nhận tội vu khống, trong phong bì là những tấm ảnh gốc bị anh ta chỉnh sửa cho giống với diện mạo của cô."

Tôi cười và cảm ơn chị ta. Trịnh Yên Chi không trả lời ngay, thả ánh mắt vào khoảng không vài phút, rồi bảo tôi:

"Cô đừng cảm ơn tôi, người cô nên cảm ơn là anh chàng tên Tịch Đông."

Tôi kinh ngạc nhìn Trịnh Yên Chi:

"Tịch Đông?"

Chị ta gật đầu, thủng thẳng kể lại:

"Tôi có một con mèo nhỏ tên là Lucy, trong lúc đi dạo đã vô ý để nó lạc mất. Tôi quanh quẩn tìm ở khu vực đó rất lâu, đến gần tối vẫn không tìm được. May mà gặp được Tịch Đông, anh ấy giúp tôi tìm mèo, kết quả phát hiện Lucy đang ở trên một cái cây.

Tôi bị chứng sợ độ cao, mặc dù không nặng nhưng trèo cây cũng là vấn đề rất lớn với tôi, là Tịch Đông bằng lòng trèo lên mang Lucy xuống an toàn."

Ngừng một chút, chị ta tiếp tục nói:

"Sau đó tôi rất cảm kích anh ấy, đề nghị trả ơn nhưng Tịch Đông một mực từ chối. Cho tới lúc tạm biệt ra về, tôi vô tình làm rơi hình chụp cùng với Hà Uy. Tịch Đông nhặt nó và tỏ ra rất quan tâm với người đàn ông trong ảnh. Trò chuyện một lúc mọi chuyện mới vỡ lẽ.

Đến khi về nhà, tối muộn anh ấy đột nhiên gọi vào số điện thoại tôi để lại trên danh thiếp, nói muốn tôi giúp cô, thay cho việc trả ơn đã tìm Lucy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play