Chỉ bởi sai lầm của Phạm Văn Đăng mà toàn quân đã thua thảm ngay từ những thời khắc đầu tiên bước lên đất giặc. Hoàng phó tướng nói hơn 30 năm không dẫn quân Nam chinh, không phải vì thiên hạ thái bình, mà bởi vì thực lực vốn có của quốc gia đã suy yếu trầm trọng. Tại sao ư?
- Hoàng Tả phó tướng, ông trả lời đi, tại sao binh lính khi ra chiến trường lại là những tên gà mờ chỉ biết chạy?
Đức Hạo trải tờ thú tội của Đăng ra bàn, nhìn Đạt đứng đối diện hỏi. Đạt trầm mặc trả lời:
- Bẩm Đại tướng quân, thiên hạ thái bình đã lâu, binh lính cũng trở nên nhàn rỗi, do đó khi lâm trận liền mắc sai lầm, thuộc hạ thiết nghĩ chỉ cần vài lần là...
Nghe câu trả lời của Hoàng Tả phó tướng, Hạo có chút bất mãn, liền dùng ống bút đập xuống bàn cắt ngang câu trả lời của Đạt mà vặn hỏi:
- Ông nói thiên hạ thái bình? Thái bình mà năm nào kinh thành cũng bị đốt, bách tính bỏ quê hương chạy trốn khắp nơi?
Hoàng Kiến Đạt đối với câu hỏi này quả thực không biết trả lời thế nào, đành cúi đầu im lặng. Thấy Đạt cúi đầu lặng im, Hạo cũng không bắt bẻ nữa, phẩy tay nói:
- Tập hợp binh sĩ, tối nay hành quân, bảy ngày nữa ta hẹn gặp lại ở vương đô Phật Thệ.
- Bảy ngày nữa ư? Chẳng lẽ người đã có kế sách gì rồi sao?
Đạt nghe bảy ngày nữa sẽ lấy được kinh đô thì có chút kinh ngạc hỏi lại. Đức Hạo nhìn khuôn mặt háo hức khi hỏi kế sách của Tả phó tướng, khẽ cười gật đầu:
- Tất nhiên là có rồi, nhưng giờ không phải lúc để tiết lộ, phiền Tả phó tướng đợi đến tối nay. Còn Phạm phó tướng, vẫn là mong ông đừng chống cự, lính, trói Phạm phó tướng vào gốc cây, đám lính còn lại kia chuyển sang phía Hoàng phó tướng.
- Vâng, Đại tướng quân!
Phạm vùng ra khỏi đám lính:
- Ngươi dám trói ta? Ngươi có biết chủ của ta là ai không?
Hạo đen mặt, khinh bỉ nhìn Đăng:
- Ta biết!
Đăng đắc ý cười:
- Ngươi biết mà còn đòi trói ta? Ngươi mà dám trói ta, ta cam đoan ngươi sẽ sống không bằng chết!
Tả phó tướng nãy giờ vẫn để ý sắc mặt của Hạo, bây giờ trông chẳng khác nào ông Ác hộ pháp.
- Ồ vậy sao? - Hạo dùng ngón út ngoáy tai - Ta là thập tứ hoàng tử, ta chỉ dưới một người trên vạn người, sao lại không thể trói ngươi? Nếu không thể trói vậy thì, lính, lôi tên nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ này ra đánh 100 hèo cho ta!
Trái tim của những kẻ làm thái giám rất mỏng manh. Cũng như họ, Phạm Văn Đăng rất tự ti về thân phận đặc biệt của mình, nên khi bị cà khịa thì tựa như có vết dao đâm, càng khiến hắn trở nên đau lòng mà tức tối la lên:
- Ngươi! Ngươi!
Đức Hạo cúi đầu, vờ như dỏng tai nghe:
- Ngươi vừa gọi ta là gì? Hình như xúc phạm ta thì phải? Lính, xúc phạm Đại tướng quân, đánh bao nhiêu hèo?
Câu cuối trực tiếp doạ Hữu phó tướng Đăng trở nên hoảng loạn, một trăm hèo đã quá nhiều rồi, hắn không muốn phải chịu thêm hèo nào nữa nên rối rít cầu xin:
- Xin Đại tướng quân tha cho nô tài! Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám thế nữa!
Vừa khóc, vừa dập đầu van xin, khó ai mà biết được đó lại là một trong bảy tên thái giám uy quyền trong triều. Hắn ta lúc này bộc lộ rõ bản chất của một kẻ nhút nhát, ham sống sợ chết.
"Có nhu có cương, thể hiện rõ bản thân không phải quả hồng mềm có thể tùy ý bắt nạt", lão Hoàng đứng phía sau nhìn, nghĩ thầm.
Canh 2 giờ Hợi, Đức Hạo cho nấu cháo loãng khao quân, còn bản thân cùng với hai phó tướng trong trướng bàn kế hoạch tác chiến.
- Hữu phó tướng dẫn 2000 quân theo đường ven biển chiếm thành Tái Dã. Chiếm xong thì rút quân ra ngoài thành dựng trại.
- Tại sao chiếm được rồi lại còn rút ra ngoài? Ở nguyên trong thành chẳng phải tốt hơn sao?
Đăng nhìn vị trí toà thành trên sa bàn, trong lòng dấy lên sự khó hiểu hỏi.
- Hữu phó tướng, ông nhìn coi. Toà thành này ở vào thế dễ công khó thủ. Nếu ông ở trong thành, chẳng may quân giặc kéo đến bao vây, chẳng phải sẽ là đảo ngược tình thế sao?
Đăng im lặng, không nói gì, trong lòng hắn lúc này đang có suy tính khác. Hạo cũng chẳng để ý, chỉ tiếp vào ba thành nói:
- Nơi này địa hình hiểm trở, khó công dễ thủ, một lão tướng như Tả phó tướng đây ắt sẽ có cách hạ thành, vậy nên ta giao cho ông dẫn 4000 quân.
- Tuân mệnh Đại tướng quân!
- Còn hai thành trên thượng nguồn sẽ do ta tiến đánh. Việc bàn đã xong, giờ thì xuất phát thôi!
Dễ lấy nhất là thành Tái Dã. Thành này bốn mặt đều là sông nhỏ, lại nằm ở nơi hoang vu nên chẳng khó khăn gì mà Đăng đã dẫn quân hạ được thành.
- Bẩm Hữu phó tướng, thành chủ A Mân đầu hàng, hiện đã bị trói lại rồi ạ.
- Ta giao đám đó cho các ngươi, tùy ý vui đùa, chúng ta vào thành nào!
Đăng nghênh ngang đi vào, phát hiện thành này nên gọi là làng thì đúng hơn. Khuôn mặt rạng rỡ biến mất, thay vào đó là sự buồn rầu, khuôn mặt đó chỉ biến mất khi đám lính thông báo tìm thấy kho vàng của quân giặc.
Đăng chiếm kho vàng, chia đều cho quân lính, rồi nổi lửa ăn mừng chiến thắng.
Một tên ăn mặc kì dị, nói tiếng Ô Lạp nhìn trời rồi hô:
- Trời xanh nổi gió! Đốt thành!
Thành Tái Dã sau đêm đó đã đi vào dĩ vãng.
Lão Hoàng chia nhỏ quân, ẩn nấp trong rừng, chặn đường tiến lui của mấy thành được giao tiến đánh.
- Báo, thành Thuận Hải chiếm được rồi!
- Báo, đã chiếm được thành Bà La!
"Còn Bảo Thành nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ! Đến mình cũng không ngờ lại dễ dàng công thành đến thế!"
Buổi tối ngày thứ năm, lão Hoàng đích thân cùng quân lính lội sông đi vào trong sơn cốc. Đến khoảng nửa đêm thì áp sát Bảo Thành, lão Hoàng liền cho quân nổi đuốc khua chiêng gióng trống, tựa như có thiên binh vạn mã đang tiến đánh.
Phủ thành chủ Bảo Thành, tên thành chủ râu quai nón, mũ tròn xanh, áo trắng, mắt chột đang nghe quân lính bẩm báo, sắc mặt càng lúc càng tệ đi!
- Thành chủ, quân giặc đến rồi!
- Có bao nhiêu!
- Thuộc hạ không rõ. Chỉ thấy chúng đốt đuốc sáng một vùng trời, đang gióng trống khua chiêng ầm ĩ ở ngoài cửa thành!
- Mẹ kiếp! Truyền lệnh ta, liều chết xông ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT