Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dịch liền đến quân doanh.
Kỷ Nhiên cũng dậy từ sáng sớm, đầu tiên để quản gia đưa anh ta về nhà, bảo dưỡng cơ giáp trước đó dùng để huấn luyện, sau đó lái chiếc xe huyền phù bản giới hạn ngầu lòi trở về lại Thẩm gia.
Khi anh ta đến nơi, Thẩm gia vừa mới dọn bữa sáng.
Mẹ Thẩm đầy mặt ý cười tiếp đón đối phương, Kỷ Nhiên lễ phép gọi một tiếng ‘bác gái’, tiếp theo không hề khách sáo mà ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Thẩm Ngôn.
Sắc mặt mẹ Thẩm lập tức cứng đờ.
Bà vốn định để Alpha ngồi cạnh Thẩm An, thậm chí còn đặc biệt để dành một chỗ. Cũng không biết đối phương thật sự không thấy hay là giả ngu, hoàn toàn mặc kệ ý của bà ta, cứ khăng khăng ngồi gần Thẩm Ngôn khiến bà ta cảm thấy hơi tức ngực.
Nhưng bà ta không thể tỏ ra bất mãn, thay vào đó vẫn phải mỉm cười, dù sao thì xếp hạng của Kỷ gia ở tinh cầu Thủ Đô cao hơn Thẩm gia nhiều.
Còn Thẩm An vẫn luôn cúi đầu xử lý thức ăn trong đĩa, không ngẩng đầu nhìn họ.
Chỉ là ngón tay cầm dao nĩa của cậu ta đã trắng bệch, vừa nhìn đã biết cậu ta đã dùng rất nhiều lực, cho thấy trong lòng cậu ta không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Kỷ Nhiên chưa từng nghĩ là có người chỉ ăn thôi mà cũng đẹp mắt như vậy.
Ngón tay thon dài của Omega cầm dao ăn, hàng mi rủ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ dưới đáy mắt, ánh nắng ban mai phản chiếu trên làn da trắng nõn như ngọc của cậu tạo ra một màu sắc nhu hòa. Ánh sáng và bóng tối đan xen tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Dao và đĩa ăn va chạm tạo ra âm thanh giòn giã, thức ăn được cắt thành từng phần có kích thước bằng nhau, mỗi một tấc đều như được máy móc đo đạc cẩn thận, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Alpha cứ nhìn như vậy, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau bữa ăn, đĩa của Thẩm Ngôn sạch sẽ, nhưng Kỷ Nhiên không ăn mấy miếng, chỉ ngồi nhìn người ta.
Khụ.
Lúc người hầu đến thu dọn chén đĩa, anh ta thấp giọng ho khan một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Hành vi như vậy thật ra rất bất lịch sự, nhìn chằm chằm lúc đối phương dùng cơm gì gì đó thật sự là quá thô lỗ đối với một quý tộc từ nhỏ đã học lễ nghi.
Tuy là Kỷ Nhiên da mặt dày, nhưng trong lòng vẫn hơi ngượng ngùng.
Trước đây anh ta chưa từng như vậy, sắc đẹp hại người.
Lúc này hệ thống đang ở trong đầu Thẩm Ngôn tức giận gầm gừ: “Ký chủ, tên Alpha này quá không biết xấu hổ! Anh ta nhìn ngài suốt, đếm nước miếng cũng sắp chảy ra!
Lát nữa đối kháng cơ giáp, ngài nhất định phải thu phục anh ta, đánh anh ta răng rơi đầy đất!!”
Thẩm Ngôn không quan tâm.
Từ nhỏ cậu đã bị người ta chú ý, cũng đã sớm quen với việc bị người khác nhìn, chuyện này không ảnh hưởng gì đến cậu lắm.
Khi người hầu còn đang thu dọn, Kỷ Nhiên lấy một chiếc hộp nhỏ hình vuông như đang lấy bảo bối ra.
Sau khi mở ra, bên trong có hai chiếc nút không gian hình tròn cỡ đồng xu, được xâu bằng dây đeo để làm mặt dây chuyền, một đỏ một xanh.
Kỷ Nhiên: “Đây là cơ giáp anh dùng để huấn luyện, cơ giáp màu đỏ là cấp năm, cơ giáp màu xanh là cấp ba. Em lấy cái màu đỏ đi, anh sẽ dùng cái còn lại biểu diễn cho em xem."
Cơ giáp hiện được chia thành các cấp 1-10. Các cấp 1-3, 3-5 và 6-7 tương ứng với các cấp thấp, trung bình và cao.
Cấp 8 trở lên được gọi chung là cấp R, là một mô hình thiết kế cao cấp tuỳ theo độ hiếm của vật liệu mà không có giới hạn. Chi phí cơ bản của một cơ giáp cấp R là hơn một tỷ tinh tệ, còn cần phải có tinh thần lực mạnh mẽ hỗ trợ, vì vậy người bình thường rất khó kiểm soát.
“Cảm ơn.” Thẩm Ngôn chân thành nói cảm ơn, nhận lấy mặt dây chuyền màu đỏ đeo trên cổ.
Cha Thẩm nhìn vào dây chuyền trên cổ, ngay lập tức chân mày cau thành hình chữ xuyên.
*Chữ Xuyên: 川
Thân là một Omega quý tộc, sao lại hành động khác người như vậy? Không cư xử đúng mực gì cả!
Chỉ là vì có Kỷ Nhiên làm khách nên ông ta cũng không muốn nhiều lời, chỉ đợi đối phương đi rồi mới quở trách đứa con trai không biết nghe lời này.
“Đúng rồi, trong nhà có sân huấn luyện cơ giáp không? Quản gia dẫn tôi tới đó đi.” Thẩm Ngôn vuốt ve cơ giáp không dễ mới có được, hận không thể đi huấn luyện ngay lập tức.
Lời vừa nói ra, đám người hầu lập tức hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cha mẹ Thẩm lại càng khó coi.
Sao họ có thể có sân huấn luyện cơ giáp?! Chỉ có những gia tộc thượng lưu mới có cái đó thôi.
Không chỉ cần có diện tích sân khổng lồ, mà còn cần được trang bị các phương tiện công nghệ cao khác nhau, tài sản của hai mươi Thẩm gia cộng lại cũng không đủ!
Thằng nhóc này có ý gì, không phải cố ý giễu cợt bọn họ sao?
Cha Thẩm tức giận tới mặt tái mét, ho dữ dội, gần như không thể thở được.
Ngày thường ông ta rất chú ý đến thể diện, những lời này giống như vô số cái tát giáng vào mặt ông ta, khiến ông ta như bị làm nhục ở chốn đông người. Thẩm Ngôn, sao nó dám?!
Thẩm An cũng sợ ngây người.
Cậu ta, sao cậu ta lại chọc cha bằng cách này.
Đây hoàn toàn là bước vào bãi mìn, không, đây nhất định là điên cuồng nhảy múa trên bãi mìn của cha Thẩm.
Quản gia đổ đầy mồ hôi lạnh, há miệng không biết nên nói gì.
Lúc này hắn nói gì cũng sai, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.
Nhưng Thẩm Ngôn lười quan tâm đến cảm xúc của họ, nhìn vẻ mặt của họ, cậu lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng nói: “Ồ, thì ra là không có, vậy thôi bỏ đi.”
Vậy thì bỏ đi, bỏ đi…
Những lời này vang vọng bên tai mọi người, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, họ lại nghe ra cảm giác ghét bỏ từ trong lời nói của Omega?!!!
Đám người hầu không còn dám nhìn mặt người của Thẩm gia, ai nấy cúi đầu như chim cút, đến thở cũng không dám.
Nếu không phải trong hoàn cảnh này, Kỷ Nhiên thật sự muốn cười ra tiếng.
Anh ta là bạn tốt của Thẩm Dịch, cũng có chút hiểu biết với diễn xuất Thẩm gia, nhưng với tư cách là khách, dù anh ta không thích cũng không thể nói gì.
Không ngờ Thẩm Ngôn lại có thể chọc tức họ chỉ bằng một câu nói.
Sao có thể có một Omega thú vị như vậy? Thật sự quá đáng yêu.
“... Đi thôi, chúng ta đến sân huấn luyện thực tế ảo.” Kỷ Nhiên lắc lắc tay để kiềm chế ý cười trên khóe môi, dẫn Thẩm Ngôn chạy nhanh nhất có thể.
Nếu không, nhìn sắc mặt khó coi của cha Thẩm, chắc là không bao lâu nữa sẽ bùng nổ.
Quả nhiên, sau khi anh ta rời đi, phòng khách lập tức trở thành một mớ lộn xộn.
Tất cả dụng cụ ăn đều bị ném xuống sàn, phản chiếu khuôn mặt tức muốn hộc máu của cha Thẩm.
*
Hai người đến phòng huấn luyện dành riêng cho Thẩm Dịch, dùng quang não đăng nhập vào Tinh võng và vào chế độ chiếu ba chiều, tiến vào chế độ hình chiếu ba chiều của cơ giáp.
Một tia sáng tự động quét toàn bộ cơ thể, ngay sau đó các thông số cơ bản về cơ thể họ và dữ liệu của cơ giáp được hiển thị trên màn hình.
Sau khi bấm xác nhận, Thẩm Ngôn cảm thấy mình đã đi tới một không gian rộng lớn, hoàn toàn giống với sân tập thật.
Chuyện này đối với cậu hơi mới lạ, dù sao thì trước đó cậu chỉ huấn luyện ngoài thực địa.
“Đây là sân huấn luyện mô phỏng ở Tinh võng, rất tiện lợi. Tuy rằng mô phỏng cảm giác rất thật, nhưng vẫn sự khác biệt với sân tập thực tế. Nếu cần thiết, em nên đến câu lạc bộ cơ giáp chuyên nghiệp.”
Kỷ Nhiên giải thích sơ qua, sau đó ấn vào nút không gian trên cổ mình.
Thẩm Ngôn cũng phóng cơ giáp ra.
Ngay lập tức hai chiếc cơ giáp dài khoảng chừng mười sáu mét xuất hiện trước mặt họ.
Vật liệu của cơ giáp màu đỏ rõ ràng là tốt hơn. Thân máy thon dài hình giọt nước, vỏ ngoài bóng loáng như gương, toàn bộ cơ giáp trông giống như một ngọn lửa đang cháy, uy nghiêm hùng vĩ.
“Nó tên ‘Viêm’, nó đã ở bên anh ba năm rồi.” Trong mắt Kỷ Nhiên hiện lên vẻ hoài niệm: “Nhớ năm đó anh còn dùng nó lấy giải nhất của một cuộc thi cơ giáp Internet......”
Thẩm Ngôn hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Cậu luôn có một sự nhiệt tình lạ thường với cơ giáp.
Khi nói chuyện, Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn biểu cảm của Omega. Thấy cậu nghiêm túc lắng nghe, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm, nhất thời trong lòng đã hạ quyết tâm.
Thao thao bất tuyệt mãi mới nói xong, Alpha liếm liếm đôi môi khô khốc, cố gắng tìm kiếm một tia ngưỡng mộ hoặc là kinh ngạc từ đôi mắt màu tím xinh đẹp đó, nhưng lại không tìm được, anh ta không khỏi cảm thấy hơi khó hiểu.
Không nên như vậy chứ.
Bình thường khi anh ta kể những chiến công hiển hách này với các Omega, họ đều sẽ ngưỡng mộ, thậm chí nhìn anh ta bằng ánh mắt sùng bái. Sao Thẩm Ngôn lại không có chút phản ứng nào?
Nhưng nghĩ đến chuyện đối phương không phải một Omega bình thường, anh ta lại thấy thoải mái trở lại.
Hai người tiến vào khoang điều khiển của cơ giáp ‘Viêm’.
Bảng điều khiển chính được chia thành hai khu thao tác cảm ứng trái phải với các phím bấm dày đặc, ngoài ra còn có một cặp tay cầm vận hành có thể di chuyển 360 độ.
“Cơ giáp ‘Viêm’ là cơ giáp trung cấp, độ khó vận hành của nó trên mức trung bình, lúc mới bắt đầu sẽ tương đối khó.” Kỷ Nhiên giới thiệu nói: “Nhưng không sao, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với 24 thao tác cơ bản, đây là thao tác thống nhất của tất cả các cơ giáp. Còn 36 kỹ năng kết hợp và các kỹ năng đặc biệt khác chúng ta sẽ tìm hiểu sau.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỷ Nhiên trong lòng hiểu rõ cái 'tìm hiểu sau' còn rất xa.
Lúc anh ta bắt đầu học cơ giáp, riêng thao tác cơ bản cũng phải tập trong nửa năm, mỗi ngày luyện tập hơn 8 giờ. Mặc dù vậy, anh ta vẫn không thể chắc chắn rằng mình có có thể sử dụng thành thạo kỹ năng trong chiến đấu.
Mà Thẩm Ngôn lại là một Omega mảnh mai, thể chất và tinh lực không bằng Alpha, có thể kiên trì hay không cũng là vấn đề. Rất có thể sẽ phát sốt trong ba phút, giống như những Omega trước đó quấn lấy anh ta thử cơ giáp, chưa tới hai ngày đều từ bỏ.- Mầm Nhỏ XinhXinhTᎽT
“Ừm.” Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua khu vực hoạt động, gần như ghi nhớ hết tất cả các phím trong nháy mắt, trong đầu so sánh với cơ giáp của mình.
Về cơ bản cũng giống nhau một ít. Về những thứ khác còn cần phải xác nhận, dù sao thì hệ điều hành của cơ giáp này tương đối đơn giản, tính tham khảo cũng không cao lắm.
Đầu ngón tay của Thẩm Ngôn lướt qua màn hình, một vài đoạn hồi ức đột nhiên hiện lên trước mắt cậu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cậu nhớ chiếc cơ giáp đầu tiên mình sở hữu là cấp R, có 156 phím thao tác, thiết kế phức tạp như vậy đối với một đứa bé năm sáu tuổi mà nói quả thật là vô cùng khó.
Nhưng nguyên soái nói cậu không phải người bình thường, cậu là thiên tài duy nhất đạt mức tinh thần lực cấp 3S, cần phải kích thích tiềm lực của cậu từ nhỏ.
Sau đó thì…
Thẩm Ngôn không có ký ức.
Tóm lại, sự thật chứng minh nguyên soái đã đúng.
Khi cậu mười hai tuổi đã có thể điều khiển một cơ giáp cấp R một cách điêu luyện chiến đấu, ngay cả khi đấu với các sĩ quan cấp cao cũng không rơi xuống thế hạ phong, trong ba năm tiếp theo lại càng có ít đối thủ.
Từ mười hai tuổi trở đi, cứ hai năm cậu lại tăng cấp cơ giáp, từ 156 phím thao tác ban đầu cuối cùng tăng lên 218 phím, nhiều hơn gấp ba lần cơ giáp bình thường.
“Em trai Tiểu Ngôn, anh biểu diễn các thao tác cơ bản trước nhé, em ngồi ở ghế phụ bên cạnh, nhớ tự bảo vệ mình, giữa chừng sẽ hơi kích thích đó.”
Kỷ Nhiên cười xán lạn với Thẩm Ngôn, đây là cơ hội để anh ta thể hiện mình, nhất định không thể bỏ qua.
Một tay Alpha đặt ở bảng điều khiển, các đường nét trên cánh tay của anh ta lộ ra những đường cong rõ ràng do tác động lực, đôi chân dài bước nhẹ vào vị trí lái, động tác của anh ta vừa rất sang trọng nhưng cũng rất gọn gàng.
Ngồi vào ghế lái, anh ta thay đổi vẻ mặt bất cần trước đó, trở nên nghiêm túc. Lưng thẳng tắp, quai hàm hơi thu lại, ánh mắt sắc bén, từ góc độ của Thẩm Ngôn có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn tú kiên nghị của anh ta.
Phong thái điềm tĩnh hoàn toàn khác với thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, Alpha đặc biệt hấp dẫn người khác, đủ để khiến tất cả các Omega phải hét lên.
Ngón tay Kỷ Nhiên không ngừng di chuyển trên màn hình điều khiển, khoảng cách mỗi lần di chuyển đều được tính toán không chút dư thừa.
Tốc độ anh ta điều khiển cơ giáp không nhanh không chậm, theo một loạt mệnh lệnh, cơ giáp màu đỏ vừa nhảy, vừa lăn, vừa di chuyển như một cụm lửa. Rõ ràng là một cơ giáp hạng nặng cao hơn mười mét. nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng linh động của nó trong từng chuyển động.
Đối với người ở bên ngoài thưởng thức thì đây là những thao tác tiêu chuẩn, nhưng đối với người bên trong, khoang điều khiển cũng chuyển động theo cơ giáp, cùng cơ giáp nhảy lên, di chuyển, đặc biệt là lộn mèo, đôi khi sẽ có cảm giác quay cuồng do mất cân bằng, vô cùng kích thích.
Đối với Omega lần đầu tiên trực tiếp trải qua loại cảnh tượng này mà nói, không thể không kích động, kích động đến gào thét là chuyện bình thường.
Đáng tiếc Thẩm Ngôn đã có thói quen từ sớm, biểu cảm của cậu không chút thay đổi, thậm chí còn cảm thấy... hơi nhàm chán.
Hai mươi tư động tác cơ bản, Kỷ Nhiên biểu diễn hai lần.
Lần thứ hai tốc độ nhanh hơn, chuyển động của các đầu ngón tay giống như những nốt nhạc đang nhảy múa.
Cuối cùng lúc kết thúc anh ta làm một tổ hợp có độ khó cao.
Cơ giáp màu đỏ bay vút lên trời, dịch chuyển tốc độ cao hình chữ Z. Nơi cơ giáp đi qua chỉ còn lại một chút tàn ảnh, phản chiếu bên trong đôi mắt trong veo của Omega, giống như những đám mây đang rực cháy giữa bầu trời.
Trong ánh lửa huy hoàng, một cơ giáp lao xuống, tiếp đất vững vàng sau hai cú lộn nhào đẹp mắt, mang đến một sự chấn động thầm lặng.
Đối với những người ngồi trong khoang điều khiển mà nói, mấy giây vừa rồi giống như một trò chơi sinh tử, còn kích thích hơn đua xe gấp trăm lần, cảnh tượng khó mà hình dung được, khiến màng nhĩ và trái tim như muốn đồng loạt nổ tung, khiến người ta rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.
Cảm giác hồi hộp và phấn khích như vậy đủ khiến người ta ghi nhớ suốt đời.
Hai tay Kỷ Nhiên rời khỏi bàn điều khiển, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngôn.
Anh ta rất hài lòng với 'màn biểu diễn' này của mình, ngay cả nụ cười cũng sáng lên mấy phần, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Tiểu Ngôn, biểu hiện của anh vừa rồi thế nào?"
Nhìn biểu hiện xuất sắc của anh ta, Omega dù có lạnh lùng cỡ nào cũng nên động lòng chứ.
“... Khá tốt.” Thẩm Ngôn dừng một chút, sau đó hơi dời tầm mắt đi: “Có thể cho tôi thử không?”
“Hả?” Kỷ Nhiên sửng sốt.
Cái này khác với suy nghĩ của anh ta, không phải cậu nên đặc biệt ngưỡng mộ anh ta sao??
Sau đó anh ta mới phát hiện đối phương chưa từng chạm qua cơ giáp, vì vậy đối với cơ giáp rất tò mò, nói: "Tất nhiên có thể, anh sẽ ở bên cạnh quan sát em, không cần lo lắng nguy hiểm."
Vì thế hai người đổi chỗ ngồi.
Kỷ Nhiên nhìn khuôn mặt tinh xảo của Omega, thầm nghĩ như vậy cũng được. Vừa rồi anh ta chỉ biểu diễn một lần, Omega lại ở trạng thái căng thẳng, không chừng cậu cũng không nhớ rõ động tác nào.
Nếu đối phương có bất kỳ câu hỏi nào, anh ta chỉ cần nhân cơ hội này để đến gần cậu, giúp đỡ cậu để thu hút sự yêu thích là được.
Thẩm Ngôn ngồi thẳng lưng trên ghế lái, toàn thân giống như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra.
Mấy đầu ngón tay trắng như ngọc đặt ở giữa màn hình thao tác, còn trắng hơn nút bấm nửa trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể thấy các đầu ngón tay của cậu được bao phủ bởi một lớp chai mỏng, độ dài ngón tay cũng vừa vặn với phạm vi của khu vực thao tác.
Một đôi tay lý tưởng để điều khiển cơ giáp.
Thẩm Ngôn nghĩ đến việc thân phận này chưa từng luyện qua cơ giáp, vì vậy trước tiên cậu luyện các thao tác cơ bản hai lần, sau đó mới tiến hành đối chiến cơ giáp.
Mặc dù vậy, Kỷ Nhiên vẫn kinh ngạc nhìn Omega xinh đẹp này, thao tác luyện 24 động tác cơ bản có thể so sánh với sách giáo khoa, động tác so với sĩ quan bốn sao như anh ta còn chuẩn hơn nhiều.
Chết tiệt, cái này, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy chứ?!