Lần đầu tiên Thẩm Ngôn không biết nên nói gì, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Vì cùng cậu khiêu vũ, lòng tự trọng và sự cao ngạo của Alpha cũng có thể bỏ qua sao?
Huống chi hắn còn là Alpha xuất sắc nhất, là thiên chi kiêu tử không thể bàn cãi.
“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải bắt đầu rồi.” Hạ Lăng rũ mắt, ở bên tai cậu thấp giọng nhắc nhở.
Giọng của hắn rất thấp, mang theo một hương vị nhàn nhạt, nhẹ như lông chim phất qua, có một loại mê hoặc khó tả
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, Thẩm Ngôn dường như có thể cảm nhận được hô hấp cực nóng của đối phương, mềm nhẹ mà lâu dài.
Một sợi tóc màu bạc rơi xuống bên tai alpha, làm khuôn mặt lập thể mà anh tuấn thêm vài phần thoải mái, sự lạnh lẽo xung quanh dường như cũng hoàn toàn biến mất
Ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn đặt ở sườn eo săn chắc của Hạ lăng, cơ bắp nơi đó vô cùng săn chắc, dường như còn hơi căng cứng.
Nhiệt độ cơ thể nhẹ nhàng xuyên qua bộ lễ phục mỏng manh, dường như đến cả đầu ngón tay cũng cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Mà tay khác của cậu đặt lòng bàn tay ấm áp của hắn, hai bàn tay chồng lên nhau lại có một loại cảm giác vô cùng thân mật.
Âm nhạc du dương vang lên, Omega phong cách quý tộc Anh quốc và Alpha mặc lễ phục màu đen đứng ở trung tâm sàn nhảy, theo tiếng nhạc mang đến khúc dạo đầu cho buổi tiệc giao lưu.
Họ bước những bước nhảy tiêu chuẩn nhất, nhưng từng cử chỉ đều không làm mất đi vẻ đẹp mạnh mẽ của động tác.
Khác với khuôn mẫu cố định trước đây, Alpha thiên về sức mạnh, Omega theo hình tượng mềm mại, họ lại thể hiện vũ điệu này một phong cách hoàn toàn mới.
Thật ra thiết kế ban đầu của ‘tanscoa’ không phải giới hạn chỉ dành do AO, nó phù hợp với tất cả mọi người, A với A, A với B, B với O hay O với O đều có thể nhảy vũ điệu này.
Nhưng bởi vì A và O mới là phổ biến ở thế giới, vì vậy theo đà phát triển, động tác cải tiến càng ngày càng có khuynh hướng dành cho A và O, dần dà hình thành thẩm mỹ cố định hiện nay.
Mà hiện tại, hai người họ đang diễn tả đầy đủ cảm giác cân bằng giữa A và A, sự tồn tại song song giữa vẻ đẹp và sức mạnh, có thể gọi là ‘Thời kỳ phục hưng của Tanscoa’
Thẩm Ngôn và Hạ Lăng đều có ngoại hình vô cùng xuất chúng, chiều cao cũng xứng đôi tuyệt đối, vì vậy cho dù thay đổi vị trí cũng không có tí cảm giác khó nhìn nào.
Mà khí chất lạnh lùng của Hạ Lăng càng làm hòa tan loại cảm giác này, trừ từ hoàn mỹ ra, không còn từ nào khác có thể hình dung được.
Hai đôi chân dài lướt trong sàn nhảy, vừa nhảy vừa xoay tròn theo nhịp điệu, phối hợp vô cùng ăn ý.
Ánh đèn mờ ảo chiếu trên sườn mặt hai người, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như lạc vào trong mộng cảnh đầy màu sắc.
Tất cả mọi người bất giác chìm đắm trong điệu nhảy này, không còn cảm giác hoài nghi không thể tin được ban đầu, ngược lại cảm thấy hai người vô cùng xứng đôi xứng đôi.
Đứng ở sân nhảy, Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm thấy họ cách nhau thật sự quá gần rồi.
Hô hấp của hai người đan xen nhau theo tiết tấu mãnh liệt, mái tóc màu bạc của Alpha thỉnh thoảng rơi xuống vành tai thanh niên, nhẹ nhàng lướt qua, làm đôi tai trắng như ngọc kia hơi ngứa ngáy.
Mà đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng từ lúc bắt đầu liền chỉ nhìn vào mắt cậu, như hải dương sâu thẳm, một không cẩn thận sẽ lập tức chìm sâu trong đó.
Thẩm Ngôn theo bản năng tránh né, một lát lại nhìn trở về, chỉ vì điệu nhảy này tầm mắt nhất định phải đặt trên người bạn nhảy. Nghĩ như vậy….hình như cũng không có gì.
Có lẽ do cậu quá nhạy cảm.
Sau một cú xoay người, cậu kéo Alpha trở về trong lồng ngực, tay đặt ở bên hông dùng vài phần lực, sau đó cảm nhận được vô cùng rõ ràng alpha trong nháy mắt cơ bắp đều căng chặt, trơn bóng lại có lực.
Cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ bên tai, trầm thấp, xen lẫn một tia khàn khàn, gợi cảm dị thường.
Trong lòng Thẩm Ngôn có chút kinh ngạc.
Chỉ là nhảy một điệu mà thôi, thể lực Alpha tốt như vậy, ngày thường vác nặng chạy mấy chục cây số cũng không thành vấn đề, sao bây giờ lại thở gấp như vậy?
Mà lại còn……
Tóm lại, cảm giác vô cùng quái dị.
Ngay sau đó, âm nhạc chậm dần, nghĩa là điệu nhảy này sắp kết thúc.
Ngay lúc này, Thẩm Ngôn đột nhiên ngửi được một mùi như gỗ tùng nhàn nhạt, cổ xưa mà tao nhã, đồng thời xen lẫn hơi thở băng tuyết lạnh lẽo, trong sự mát lạnh lại hiện ra mùi hương thoang thoảng, khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Mùi hương rất nhẹ, lại giống như sợi tơ vờn quanh cậu, quấn chặt lấy cậu, chỉ cần hít thở cũng có thể ngửi được mùi hương này.
Đây là….pheromone?
Thẩm Ngôn nhớ tới thông tin của Hạ Lăng trước đây cậu thấy trên diễn đàn.
Pheromone của Hạ Lăng là ‘gỗ mùa đông’, là pheromone cấp cao nhất - cấp 10, nghe nói khi ngửi được mùi hương này Alpha đều phải quỳ xuống, cho nên ——
Đối phương đang tuyên chiến với cậu?
Không đúng.
Cảm giác hương gỗ tùng thoang thoảng quấn quanh, cậu đột nhiên nhớ tới một cách vận dụng pheromone mà giảng viên từng dạy trên lớp: ‘Nếu gặp được người mình thích, Omega sẽ tiết một lượng pheromone cực nhỏ trong cơ thể ra, từ từ tới gần Alpha, bao quanh đối phương.’
Tương tự, Alpha cũng vậy.
Là ý mà….cậu đang nghĩ sao?
Nhưng tuyến thể của cậu hiện tại còn chưa phát dục hoàn toàn, không có pheromone, cũng không thích hợp với tình huống vận dụng.
Đúng lúc này, hệ thống hưng phấn thông báo ở trong đầu: “Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ lại tăng rồi! Độ hảo cảm của Hạ Lăng hiện tại là 20.”
Trên thực tế đã lên tới 50.
Điệu nhảy hôm nay trực tiếp +15 độ hảo cảm, ký chủ giỏi quá!
Nghe được hệ thống nhắc tới độ hảo cảm, Thẩm Ngôn lập tức gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Cách sử dụng pheromone rất đa dạng, không nhất thiết là thứ cậu vừa nghĩ đến.
Độ hảo cảm giữa hai người mới 20, chỉ được xem là tốt hơn bạn bè bình thường một chút. Nếu là vận dụng pheromone để thể hiện sự yêu thích, ít nhất độ hảo cảm phải đạt từ 60 trở lên mới đúng.
Vừa nghĩ vậy, Thẩm Ngôn lập tức thả lỏng rất nhiều.
Cậu và Hạ Lăng nghiên cứu thảo luận nhiều chiến thuật như vậy, đúng là bạn bè khá tốt, rất ít người có thể cùng cậu trò chuyện ăn ý như vậy.
Cậu phải thật trân trọng tình bạn này, nhất định không được dễ dàng thay đổi.
Bài hát kết thúc.
Thẩm Ngôn thu tay đặt ở bên hông Alpha về, Hạ Lăng cũng buông lỏng tay ra, trên đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác chạm vào làn da Omega, trơn bóng mịn màng như bạch ngọc, làm cho người ta không muốn buông ra.
Hai người mặt đối mặt kéo giãn chút khoảng cách, cùng nhau làm động tác kết, đánh dấu kết thúc cho bài khiêu vũ mở màn vũ hội hôm nay. .
Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô không dứt, cảm ơn hai người đã cống hiến một điệu "tanscoa" tuyệt vời như vậy.
Lần mở màn này tuyệt mỹ hơn bất kỳ một điệu nhảy nào bọn họ từng thấy, hơn nữa lại vô cùng ăn ý, hoàn toàn không giống như hai người lần đầu hợp tác.
Đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng nhìn Thẩm Ngôn, môi mỏng khẽ mím, dường như là đang chờ Omega trả lời.
Mà đối phương không hề phát hiện, âm nhạc kết thúc lập tức rời đi, để lại một mình hắn đứng ở trên sân khấu.
Rất nhanh, tất cả Omega đều chạy tới, đỏ mặt mời Hạ Lăng đến làm bạn nhảy của mình.
Đáng tiếc Alpha đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác phải cách xa vạn dặm, thậm chí còn xa cách hơn trước kia.
Hắn lạnh mặt đeo lại găng tay trắng, không nói một lời sải chân ra khỏi sàn nhảy, áo choàng ở phía sau cong lên mạnh mẽ khiến người ta có cảm giác ớn lạnh.
Hơi thở của băng tuyết vây quanh khiến người xung quanh sắc mặt trắng bệch, không ai dám tới gần hắn trong vòng ba mét.
“Sao lại có cảm giác Hạ Thần còn lạnh lùng hơn trước vậy?”
“Cậu nói xem, Alpha nào muốn nhảy bước nữ chứ, nhất định tâm trạng không tốt.”
“Vậy tại sao hắn lại đồng ý?”
“Cậu không biết sao, hiệu trưởng Học viện Quân sự đế quốc là chú của Hạ Lăng, nghe nói mỗi lần Hạ thần tham dự yến tiệc đều không phải tự nguyện.”
“Hả? Thì ra là như vậy......”
Sau đủ loại thảo luận, âm nhạc một lần nữa vang lên, từng đôi bạn nhảy bước vào sàn nhảy, bắt đầu một vòng khiêu vũ mới.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của hai người Thẩm Ngôn, vũ hội lần này còn có rất nhiều tổ hợp như AA, OO, AB, tuy rằng giữa chừng xảy ra không ít chuyện cười, nhưng chơi đến vô cùng vui vẻ.
Khi đám người Thường Hạo tìm kiếm Thẩm Ngôn, thanh niên đã dựa vào kỹ năng nhiều năm luyện tập lén lút rời khỏi đó, lúc này ngồi trên xích đu ở một góc hẻo lánh trong vườn hoa.
Nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành.
Độ hảo cảm của Hạ Lăng +10, đối với cậu mà nói đã đủ rồi.
Huống chi là khiêu vũ với Alpha, loại cảm giác quái dị này vẫn quanh quẩn trong lòng, tình trạng bây giờ có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Cũng không phải cậu không muốn tăng thêm độ hảo cảm, chỉ là lúc trước thảo luận chiến thuật nhiều như vậy mới tăng 10 độ hảo cảm, lần này nhảy một điệu đã có thể có được hiệu quả tương đương.
Đúng là bông hoa lạnh lùng, không dễ dàng chút nào. Vẫn là không nên quá gấp gáp.
Nhảy xong Thẩm Ngôn cảm thấy hơi mệt, sắc mặt trắng bệch.
Những bước nhảy của "tanscoa" đòi hỏi sức lực không nhỏ, là một thách thức không nhỏ đối với cơ thể rách nát này của cậu.
Cậu gối hai tay lười biếng nằm trên xích đu, đôi mắt tím xinh đẹp khép hờ, giống như một con mèo lười biếng.
Đôi chân dài một cái đặt lên tay vịn xích đu, một chân khác thuận thế trượt xuống, giày thấp đạp trên mặt đất, một bộ tư thế hết sức ung dung.
Xích đu lắc lư theo động tác đạp chân của cậu, ánh trăng mông lung rải đầy toàn thân, phủ lên da thịt không tì vết một tầng hào quang nhàn nhạt, phác họa ra một bức tranh tự nhiên mà xinh đẹp.
Thẩm Ngôn lần đầu tiên ngồi xích đu, cảm thấy rất thú vị, lắc lư rất thoải mái. Cậu vừa lắc lư vừa hỏi hệ thống: "Lần này thu thập độ hảo cảm rất thuận lợi, nhưng vì sao chỉ nhảy một điệu đã có thể tăng độ hảo cảm?"
Rõ ràng không dùng đến vũ lực.
Hệ thống nghiêm túc trả lời: “Ký chủ, tiếp xúc cơ thể rất có lợi cho việc xây dựng tình bạn. Ngôn ngữ cơ thể có thể truyền đạt cảm xúc và làm cho bạn bè hiểu mình hơn."
Sau khi bịa đặt một tràng, nó thử thăm dò: "Lúc ngài đặt tay lên thắt lưng Hạ Lăng, có cảm giác đặc biệt nào không?"
Cảm giác đặc biệt?
Thẩm Ngôn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, tùy tiện nói: "Không có cảm giác gì. Dáng người của hắn hẳn là rất tốt, chỉ là quá khẩn trương.”
Thắt lưng rất căng, ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được.
Hệ thống lại bắt đầu gợi ý: “Vậy thì đúng rồi! Dáng người Hạ Lăng thật sự siêu tốt, cơ bụng tám múi rõ ràng, còn có tuyến nhân ngư hoàn mỹ, ký chủ có muốn sờ thử hay không? Cảm giác nhất định rất tốt.”
Cơn buồn ngủ dần kéo tới, Thẩm Ngôn thuận miệng đáp một tiếng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi Hạ Lăng vô tình đi tới nơi này, liếc mắt một cái liền thấy Omega đang nằm trên xích đu.
Đối phương gối lên hai tay ngủ say, lông mi thon dài nhẹ nhàng rơi trên mí mắt, vừa dài vừa dày. Làn da dưới ánh trăng trắng như đang phát sáng, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, chiếu rọi gương mặt tuyệt đẹp đang ngủ say.
Hai chân đặt lên tay vịn xích đu, bởi vì người quá dài mà cuộn tròn đến khó chịu, khiến Omega nhẹ nhàng cau mày.
Áo khoác của cậu theo tư thế nằm mà mở rộng, lộ ra áo sơ mi thuần trắng bên trong.
Chỗ cổ áo bởi vì thiết kế không có nút, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm phấn nhạt như ẩn như hiện, dưới sự hỗ trợ của viền ren tựa như hai nụ hoa nho nhỏ.
Hạ Lăng lịch sự dời tầm mắt, cúi người định nâng đối phương dậy.
Hắn vừa tới gần Thẩm Ngôn liền nhận ra, đôi mắt tím mỹ lệ kia phút chốc mở ra, đưa tay muốn bóp cổ đối phương, Hạ Lăng theo phản xạ giữ chặt cổ tay cậu, đè mạnh xuống.
Tránh thoát, lại bị áp chế, khi Thẩm Ngôn thở hồng hộc dừng lại, cả hai đều ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn bị người khác khống chế.
Dù sao bây giờ cậu vẫn trong trạng thái chưa hồi phục sau trận chiến, kiệt sức và lại vừa mới tỉnh dậy, chắc chắn không phải đối thủ của Alpha cấp cao.
Nhưng khi phát hiện đối phương là Hạ Lăng, cậu lập tức yên tâm, dừng động tác lại.
Trong tiềm thức, Thẩm Ngôn cho rằng đối phương tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu, chuyện này dường như không hề có nguyên do.
Mà Hạ Lăng thì lại là vì động tác của hai người.
Omega ngay phía dưới của hắn, đôi mắt màu tím kia bởi vì kinh ngạc mà hơi mở to, càng thêm xinh đẹp, giống như ngàn vạn tinh tú phản chiếu trong đó, đẹp không sao tả xiết.
Cổ tay hơi mảnh khảnh bị hắn nắm chặt, tạo thành tư thế bị người khác khống chế. Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi khẽ chớp và đôi môi hơi tái nhợt của đối phương, khiến hắn muốn - hôn nhẹ lên.
Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài trong nháy mắt, Hạ Lăng liền buông cậu ra, thuận thế giúp Omega kéo chặt áo khoác.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Hắn thấp giọng nhắc nhở.
Thật ra là vì che giấu nhịp tim không thể khống chế của mình và sự kích động đột nhiên xông lên khó có thể khắc chế.
Thẩm Ngôn nhanh chóng ngồi dậy, sửa sang lại áo khoác.
Tóc cậu hơi lộn xộn, có mấy sợi hơi vểnh lên, khiến cậu có thêm vài phần ngây thơ đáng yêu. Trên người mặc quần áo phong cách Anh quốc, như là thiếu gia quý tộc không cẩn thận đi nhầm vào vườn hoa.
Lúc sửa sang lại cổ áo, Alpha nhìn thấy cổ tay thanh niên bị bóp đỏ lên, lập tức siết chặt quai hàm: "Xin lỗi, vừa rồi tôi--"
“Không sao, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, tôi cũng vậy.” Thẩm Ngôn không thèm để ý, bị thương trong chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.
Hơn nữa vì thể chất của cậu, chỉ là trông có chút dọa người thôi, thật ra cũng không đau.
"Có muốn qua đây ngồi không?" Omega vỗ vỗ chiếc xích đu cũ kỹ, hào phóng chào hỏi hắn.
Đôi mắt tím cong lên hình vòng cung, khiến người ta không thể cự tuyệt.
“... Được.” Hạ Lăng liếc mắt nhìn lướt qua sợi dây thừng còn dính chút bụi, cố gắng kiềm chế ý muốn lau sạch nó, sau khi xây dựng tâm lý xong mới đi qua, ngồi ở bên kia xích đu.
Khoảng cách giữa hai người chỉ nửa mét, hai đôi chân dài đặt song song bên ngoài xích đu, không gian có vẻ hơi nhỏ hẹp.
Thẩm Ngôn dùng sức đạp xuống mặt đất, xích đu lắc lư phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong vườn hoa yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Nghe tiếng động như vậy, cậu hơi lo xích đu chứa hai người đàn ông trưởng thành sẽ đứt, liền ngừng lại.
Hai người cứ ngồi song song như vậy, không khí tốt đẹp mà yên tĩnh.
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xích đu, đồ vật lâu đời như vậy, bây giờ lại còn có thể nhìn thấy." Thẩm Ngôn vuốt ve tay vịn hơi tróc sơn, trước đây cậu chỉ nhìn thấy trên sách vở.
“Trang viên này được xây dựng từ rất lâu, còn giữ lại một ít đồ cổ. Cậu... rất thích những thứ này?” Hạ Lăng hỏi.
“Cũng không thể nói là thích.” Thẩm Ngôn hạ mắt suy nghĩ.
Ngoại trừ cơ giáp ra, cậu tiếp xúc với rất ít thứ, không thể phán đoán đây có phải là thích hay không.
Đối với cậu mà nói, thích một thứ là chuyện phải được tính bằng năm tháng, chứ không phải đơn giản là hứng thú nhất thời.
Cảm xúc cũng vậy.
Cậu không thể lý giải vì sao có người gặp mặt một lần là có thể nói thích, trong mắt cậu đều là biểu hiện giả dối, bọn họ thậm chí còn không phải bạn bè, căn bản không quen biết.
Những loại thích đó chỉ là một loại sùng bái vũ lực, một loại hướng tới cái đẹp, không phải là thích chân chính.
“Trong nhà tôi có một số thứ cổ điển, cậu có hứng thú có thể tới xem.” Alpha mở lời đề nghị.
“Thật sao?” Thẩm Ngôn tất nhiên thấy rất hứng thú, nghiêng đầu nhìn hắn: “Có thể giới thiệu một chút không?”
"Ừm. Phần lớn là đồ chơi lắp ráp tương đối đơn giản, ô tô, máy bay mô hình, còn có đồ sứ cổ, tranh chữ các loại..." Hạ Lăng nhớ lại, đều là đồ gia tộc truyền giữ lại.
Những thứ này cũng chỉ có những gia tộc cổ xưa mới có.
“Quyết định vậy đi, có thời gian tôi nhất định phải đi xem.” Khóe môi Thẩm Ngôn khẽ nhếch lên.
Chờ cậu thu thập được độ hảo cảm thật cao, đạt tới mức bạn tốt thì đến thăm nhà hẳn là sẽ không đột ngột, cậu rất chờ mong ngày đó đến.
Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, Hạ Lăng đột nhiên cảm giác trên vai hơi nặng, hắn nín thở nghiêng đầu nhìn lại, Omega đã ngủ rồi.
Thẩm Ngôn nhảy một điệu nhảy tốn hao thể lực, vừa rồi lại đột ngột tỉnh dậy, đấu với Alpha cấp cao, lúc này thể lực hoàn toàn cạn kiệt, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là không dễ.
Thường ngày nếu gặp phải tình huống như vậy, cậu đã sớm nằm vào khoang trị liệu.
Hạ Lăng cố gắng thả lỏng cơ thể, cố gắng để đối phương dựa vào thoải mái hơn một chút.
Hắn rũ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Thẩm Ngôn, nghĩ thầm, cậu yên tâm với tôi như vậy sao?
Thật ra, người cậu không nên yên tâm nhất chính là tôi.
Một Omega không hề phòng bị ngủ trước mặt Alpha, cho dù đối phương không có ý kia cũng rất nguy hiểm, huống chi -- hắn có.
Nghĩ đến lần đầu tiên mình thể hiện hảo cảm, đã bị cậu từ chối không chút lưu tình, khóe môi Hạ Lăng nhếch lên.
Lúc này, Omega trên vai không thoải mái mà cử động, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, mang theo hơi thở đặc thù của đối phương.
Trong nháy mắt đó, thần kinh Hạ Lăng như bị một ngón tay kích thích, cả người đều căng thẳng.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, cẩn thận dùng tay đỡ sau đầu Thẩm Ngôn, chậm rãi đặt trên đùi mình, đồng thời cởi áo khoác khoác khoác lên người đối phương.
Lúc không khí đang hài hoà, lại có một vị khách không mời mà đến.
Tầm mắt Thường Hạo vẫn không rời khỏi Thẩm Ngôn, khi thấy đối phương rời đi cũng đi theo, tìm kiếm bóng dáng cậu khắp nơi.
Tuy rằng trên đường bởi vì năng lực che giấu cao siêu của thanh niên mà mất dấu, nhưng tốn một chút thời gian vẫn có thể tìm thấy nơi này
Khi nhìn thấy Omega nằm ngủ say trên đùi Hạ Lăng, lửa giận tràn đầy cũng không đủ để biểu đạt tâm tình của hắn ta lúc này.
Lúc này trong lòng Thường Hạo chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải đoạt lấy đối phương!
Hắn ta không quan tâm cái gì Alpha cấp cao, top 1 Học viện Quân sự, Thẩm Ngôn là của hắn ta, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi --
Alpha nắm chặt vòng cổ trong tay, vừa định tiến lên một bước, ánh mắt Hạ Lăng lạnh lẽo như sương lạnh ngàn năm, nhanh chóng mở lớp cách âm trên cổ tay ra, pheromone cấp 10 nhanh chóng vòng qua Omega trong lòng, mạnh mẽ xâm chiếm.
Pheromone cấp cao giống như núi cao không thể vượt qua, bão tuyết xen lẫn hương gỗ tùng lạnh lẽo gào thét ầm ầm ập xuống.
Cả người Thường Hạo như bị băng sương bao phủ, áp lực mạnh mẽ làm cho hắn ta không thể phản kháng quỳ trên mặt đất, lồng ngực phập phồng, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt xông tới, giống như sẽ phải sẽ ngã xuống đất ngay lập tức.
Đó là pheromone cấp 10, cảm giác áp bức mà alpha cấp cao nhất mang lại, không thể chống cự.
Thường Hạo lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc sự chênh lệch giữa hắn ra và Hạ Lăng.
Vòng cổ trong tay rơi xuống đất, dưới ánh trăng khúc xạ ra ánh sáng màu tím nhạt.
Đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng chuyển sang món quà khiến hắn không thể bỏ qua này, trong nháy mắt đặc biệt muốn đối phương biến mất.
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong nháy mắt, rất nhanh hắn đã thu hồi pheromone.
Thường Hạo chật vật đứng lên, há to miệng hít thở, mái tóc đỏ nổi bật dường như mất đi màu sắc, trở nên có chút ảm đạm.- Đọc truyện miễn phí tại TᎽT
Lần này là hắn ta thua.
Không thể để Thẩm Ngôn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn ta.
*
Chờ thanh niên tỉnh lại thì đã gần 12 giờ đêm.
Trong thời gian hơn ba giờ này, vì lo lắng đối phương sẽ tỉnh lại, Hạ Lăng vẫn duy trì cùng một tư thế không nhúc nhích.
Cũng may là học viên top 1 Học viện Quân sự, nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã sớm thân thể cứng ngắc khó mà chịu được.
Thẩm Ngôn rất nhanh ngồi dậy, trên mặt hiếm khi tỏ vẻ khó hiểu.
Cậu không mình lại có thể ngủ lâu như vậy, hơn nữa còn ở bên cạnh người khác.
Điều này đối với người luôn cảnh giác như cậu mà nói gần như là không thể nào.
Có phải vì cơ thể quá yếu?
Trên áo khoác có mùi hương nhàn nhạt alpha, mùi thơm ngát của gỗ tùng trộn lẫn với băng tuyết lạnh lẽo, lúc ngủ thật sự là vô cùng an tâm.
Chỉ là lúc tỉnh lại thấy mình gối lên đùi đối phương, luôn cảm giác có chút là lạ - -
“Tỉnh rồi? Để tôi đưa cậu về.”
Biểu cảm của Alpha không có chút bất thường nào làm giảm bớt sự ngại ngùng giữa hai người rất nhiều.
“Không cần.” Thẩm Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tôi tự về là được, cám ơn áo khoác của anh”
“Không có gì.” Hạ Lăng đưa tay nhận lấy, nhìn bóng đối phương đi xa, ôm chặt áo khoác vào trong ngực, dường như còn lưu lại hơi ấm của Omega.
Đợi sau khi trở về, Thẩm Ngôn mới phát hiện vết đỏ trên cổ tay mình đã sớm không thấy nữa.
Dưới tình huống bình thường sẽ không biến mất nhanh như vậy, xem ra là lúc ngủ, Hạ Lăng đã giúp cậu trị liệu.
Kỳ quái, cậu lại không hề phát hiện.
Thẩm Ngôn âm thầm cảnh giác trong lòng, xem ra trong khoảng thời gian này bởi vì nguyên nhân sức khoẻ mà lơ là huấn luyện, khiến cho tính cảnh giác giảm xuống không ít.
May là Hạ Lăng, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Sau này ngàn vạn lần không thể như vậy.