Thiệt hại ở cánh máy bay khiến phi hành đoàn của Chuck phải ngưng hoạt động nguyên một ngày. Tình cờ thế nào, xưởng sửa chữa lại thiếu đúng các bộ phận cần thiết cho chiếc B-17, vậy nên họ đành phải đợi sang một hôm khác nữa. Jody trốn trong ký túc ngủ bù, Leo thì tới một ngôi làng gần đây, cơ mà ổng cũng không kể mình đi làm gì. Chuck lang thang trong căn cứ như một chú chó săn bị xích cổ và đang lo lắng có phải nó đã bỏ lỡ cơ hội để tợp mấy con gà lôi rồi chăng. Để giết thời gian, hắn quanh quẩn ở nhà chứa máy bay xem có giúp được gì không, như là nạp lại đạn HE, lau tháp pháo và lái xe chuyển thiết bị từ khu này sang khu khác của căn cứ.
Chạng vạng, ngay khi Chuck và Jody vừa đến quán bar, Leo đã trở lại, thở phì phò, mặt đỏ bừng, "Tao làm được rồi!" Tay hoa tiêu chỉ hét lên không đầu không đuôi như vậy, lao đến ôm hai thằng khiến họ suýt nữa thì đập đầu vào nhau, "Không thể tin được, tao vừa gửi bức điện tín cho mẹ!"
"Cái gì?" Chuck hỏi lớn, ngạc nhiên đến nỗi quên cả việc phải hất Leo ra.
"Cô ấy đồng ý rồi!"
"Ai? Đồng ý cái gì?"
Jody là người phản ứng nhanh nhất, hét vào tai Chuck, ôm chặt cổ Leo, vỗ mạnh vào vai cả hai. Thế rồi Chuck nhận ra rằng "cô ấy" chỉ có thể là một người – Natalie – cô điều phối viên tóc xoăn.
"Natalie đã nhận lời cầu hôn của tao." Leo buông tay ra, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, trông như kiểu không thể đứng yên được nữa, "Có đứa nào biết tổ chức hôn lễ thế nào không? Tao cái gì cũng chịu chết, tao nên đợi mẹ gửi nhẫn đính hôn hay là mua cái mới? Nếu mua mới thì mua ở đâu giờ?"
Chuck cũng chịu chết. Cũng may là chuyện này đã lan ra khắp căn cứ chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày, từ Đại uý Milston tới ông bạn thợ máy bọn họ không hề quen biết, lại thêm cả lão thợ rèn làng bên, tất cả bọn họ đều muốn giúp một tay. Căn cứ Đồi Biggin vô cùng coi trọng hôn lễ đột ngột của hai người, như thể mọi người đều đặt hy vọng và khao khát nhỏ nhoi thầm kín trong lòng họ lên đôi uyên ương này. Các cô gái ở bộ phận truyền tin muốn cùng nhau may một chiếc váy cưới từ ga trải giường trắng, tuy nhiên do hiệu suất quá kém nên họ đành phải để Leo và Natalie mặc quân phục rồi dùng khăn trải bàn trà bằng ren làm khăn trùm đầu. Cũng bởi các đội máy bay tiêm kích hoạt động cả ngày lẫn đêm nên họ không có quá nhiều thời gian rảnh, tới chiếc khăn trùm đầu này cũng phải mất một tuần mới hoàn thành. Lão thợ rèn làng bên còn ngẫu hứng chế tạo một cặp nhẫn bằng đồng dùng khi cặp đôi trao lời thề ước trước khi mẹ của Leo gửi nhẫn đến. Cha mẹ của cô dâu cũng được gửi điện tín mời tới dự đám cưới, họ hiện đang ở Newhaven, cách đây khoảng ba mươi dặm.
Mọi người cứ giục Leo đưa vị hôn thê đến quán bar của phi công mãi, cuối cùng tay hoa tiêu cũng đã nhượng bộ, một buổi tối tháng tư mát trời nọ nắm tay Natalie bước vào quán bar, theo sau là bốn hay năm cô gái bên điều phối với vẻ mặt đầy tò mò, tất cả đã trở thành tâm điểm của đêm ấy. Có ai đó chơi dương cầm, thế là mấy tay phi công đẩy hết các bàn sát vào tường tạo ra khoảng trống nhỏ như một sàn nhảy tạm cho Leo và Natalie bước lên. Jody đứng thấp thỏm một hồi, sau khi được Chuck liên tục động viên "Mày làm được mà!" liền nốc cạn ly rượu trên tay, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm đi về phía các cô gái.
Chuck quan sát tay súng máy mặt đỏ bừng, bước vào sàn nhảy với một cô điều phối viên, hắn giơ ngón cái về phía Jody rồi lủi vào góc quán bar, dựa lưng vào tường và nhấp ngụm bia đen trong cốc của hắn. Có gã phi công nào đấy ôm lấy một cô nàng khá cao trong vòng tay, cùng nhau băng qua sàn nhảy hệt như một con linh dương, tiếng cười lớn của cả hai rất nhanh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khi ấy Chuck mới để ý tới Louis, cũng đang ngồi trong một góc tối ở bên kia quán bar xem đám đông náo nhiệt. Thiếu úy chăm chú nhìn theo các cặp đôi trên sàn nhảy với nụ cười nửa miệng nhàn nhạt, mấy phút sau mới phát hiện ra ánh mắt của Chuck, vậy là nụ cười ấy liền biến mất. Chuck hơi lo lắng vì cho rằng đối phương sẽ lại bỏ chạy, tuy nhiên Louis chỉ ngồi một chỗ không nhúc nhích, đối mặt với hắn như thể muốn xem xem hắn sẽ làm gì tiếp.
Thế nhưng Chuck chẳng làm gì ngoại trừ nắm chặt quai cốc. Louis gật đầu với hắn, liếc sang chỗ khác và lặng lẽ trả tiền sau khi bản nhạc khiêu vũ tiếp theo vang lên.
Chuck do dự một hồi, đặt cốc bia xuống, bước qua chiếc ghế bị lật úp, đi theo anh.
Chiếc xe xanh của Louis đậu trong ngõ nhỏ bên cạnh quán bar, hoàn toàn ẩn mình trong chiếc bóng đổ dài của tòa nhà. Cánh cửa gỗ đóng lại, tiếng nhạc nhỏ dần, tiếng giày lộp cộp trên sỏi trở nên rõ ràng hơn, Louis quay lại nhìn Chuck đang bước tới.
"Chào buổi tối, Trung sĩ."
"Chào buổi tối." Chuck đã quên sạch những lời muốn nói mà hắn vừa vạch ý sẵn trong đầu, "Chỉ muốn cho anh biết rằng, ừm, việc chuẩn bị cho đám cưới vẫn rất thuận lợi, chúng tôi, à, bọn họ, đã hẹn với bên nhà thờ, ở làng bên. Lúc đó anh sẽ tới chứ?"
"Chừng nào họ chọn được ngày thì tôi sẽ tới dự."
"Cũng khó đấy. Giá như chúng ta có thể khiến đám người Đức nghỉ một ngày."
Louis mỉm cười đầy lịch sự: "Nếu không còn chuyện gì khác-"
"Cảm ơn nhé, hôm đó đã cứu tụi này trên biển."
"Bổn phận mà thôi, Trung sĩ."
Louis mở cửa xe, rõ ràng là đang chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện. Chuck tiến lên một bước, định tóm lấy tay anh nhưng lại không dám, đành phải gọi tên anh lần nữa. Louis tựa vào cửa xe, nhìn Chuck, không tức giận nhưng cũng không vui vẻ gì.
"Anh không cần phải trốn."
"Tôi không trốn, tôi chỉ muốn tránh bị người khác hiểu lầm mà thôi." Louis muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại ngừng, không cho Chuck cơ hội hỏi câu cuối của anh có ý gì, "Chúc ngủ ngon, Charles."
Cửa xe đóng lại. Chuck nhìn chiếc xe xanh xóc nảy trên con đường rải sỏi và tiến vào đường đất xuyên qua miền hoang vu. Một trận cười vui vẻ vang lên giòn giã từ trong quán bar, đứng trên con phố vắng này nghe sao đều đều và yếu ớt.
Giờ đây, chỉ còn một thứ duy nhất chưa xác định là ngày hôn lễ diễn ra. Chiến tranh hệt như bánh răng cót két quay, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ ngừng lại chỉ vì một cặp đôi nào đó kết hôn. Tất cả mọi người đều đang mong ngóng một ngày mưa, đối với các phi công thì ngày mưa mới là ngày lành tháng tốt, mà tốt nhất là mưa giông gió giật, sấm sét đùng đùng, không một máy bay Đức nào có gan bay qua biển lớn dưới thời tiết này. Cho dù có thật đi chăng nữa, giông bão sẽ xử lý đám đó đầu tiên.
Ngày thứ ba cuối cùng của tháng tư, Chuck bị tiếng sấm vang trời nổ cho tỉnh ngủ, từng hạt mưa vỗ vào mái nhà và cửa sổ, đội nhân viên mặt đất đã kịp chất mấy bao cát ở cửa nhà chứa máy bay để ngăn nước tràn vào. Sau vài tạp âm rè rè, loa chung trong căn cứ phát thông báo rằng hôn lễ sẽ được bắt đầu ngay trong hôm nay.
Hệt như một cuộc diễn tập dùng súng đạn thật, trước hết, có hai phi công lái xe tới làng bên để thông báo cho linh mục và dàn hợp xướng tạm thời. Leo được dẫn đi thay quân phục chỉnh tề, tay ảnh run lên vì hồi hộp, đeo mãi không xong cài áo của mình. Chuck lái một chiếc xe tải quân đội đến trước cửa ký túc, chú rể và Jody ngồi ở cabin, sáu bảy phi công khác chen chúc trong thùng hàng phía sau với đống dây cáp dự phòng. Con đường nhỏ phía trước ngập bùn khiến xe tải cứ xóc lên từng đợt, bùn đất bắn tung tóe cao đến nửa đầu người, Chuck nheo mắt, cố nhìn con đường phía trước qua làn nước mưa ào ào trút xuống kính chắn gió mà giờ đây chẳng khác nào thác nước. Cuối cùng, khi xe tải dừng lại trước nhà thờ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mười hai hàng ghế dài hầu như chật kín người, có lẽ chỉ trừ các điều phối viên phải trực ban, còn đâu toàn bộ căn cứ Đồi Biggin đều ở đây, màu xanh của Không quân Hoàng gia Anh và màu nâu của Không lực Lục quân Hoa Kỳ xen lẫn vào nhau, tuy cùng dính nước tèm lem cả thôi nhưng mỗi người một kiểu, thậm chí có người còn ướt sũng. Cánh cửa chính mở ra, và khi cha của cô dâu cùng con gái Natalie bước vào, một làn gió cuốn theo suýt làm đổ mấy cây nến trên thánh đàn. Jody đóng vai "người hộ nhẫn"¹, mang tới nhẫn cưới đặt trên chiếc đệm² đã bạc màu. Tiếng sấm rền thi thoảng còn át cả tiếng linh mục, khiến nhiều người không nghe rõ cô dâu chú rể trao nhau lời thề, thế nhưng họ đều chứng kiến khoảnh khắc Leo và Natalie hôn nhau. Tất cả đều đứng dậy vỗ tay ầm ầm, có mấy tên còn hò hét như thể đang ở một buổi hòa nhạc đồng quê. Chuck nhân cơ hội này quan sát đám đông, phát hiện ra Louis đang đứng ở hàng ghế áp chót, bên cạnh là Đại úy Milston, cả hai đều mặc đồng phục Không quân Hoàng gia Anh.
Thường thì bữa tiệc sau đám cưới sẽ được tổ chức ở khu vườn phía sau nhà thờ, thế nhưng đám cưới này vốn không có mấy phần bình thường, cho nên ngay cả khi bữa tiệc được chuyển vào trong nhà thờ thì mọi người cũng đều hiểu được. Không có chiếc bánh cưới nào hết do thiếu thốn đường và bột, tuy nhiên nhà bếp của căn cứ vẫn nướng được một mẻ bánh nhỏ, dù không có các loại kem tươi hay trang trí gì ở trên nhưng vẫn là món được ưa chuộng. Trong khi đó, rượu thì có thừa do bạn học tại Westminster của Đại úy Milston là một đại lý, ông ấy đặt các nhà kho chứa đầy rượu vang và rượu whiskey ở dưới lòng đất, tại một khu vực khá xa Luân Đôn.
Chuck thì đang vắt óc chia con đường tiếp cận Louis thành ba đoạn, đầu tiên là từ từ lại gần vùng rìa đám đông, sau đó thì cẩn thận bước tới gần bàn dài đang để rượu, cuối cùng hắn sẽ giả bộ đi ra trước mặt Thiếu uý như bình thường.
"Nói với tôi, đây là đám cưới đỉnh nhất mà anh từng thấy." Chuck bắt chuyện, tay cầm một ly rượu lên.
"Tôi chưa có dịp tham dự nhiều hôn lễ," Louis nhìn hắn, không hề cười, Chuck cũng không mong anh làm thế, "Nhưng đây hẳn là hôn lễ ướt át nhất tôi từng tham dự."
"Chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Ở đây thì không." Louis hạ thấp giọng, "Ra hành lang đi, tôi trước, lát sau đến lượt anh."
Anh quay người đi, đẩy một cánh cửa hông hình vòm. Chuck liếc nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có ai để ý tới hành động nho nhỏ này của họ. Louis không nói rõ "lát sau" là bao lâu, nên hắn chỉ đợi tầm năm phút, đặt ly rượu xuống và bước ra theo cửa hông.
Bên kia cánh cửa là một hành lang ngắn dẫn thẳng đến khu vườn vừa bị mưa bão quét qua, nói là hành lang thì cũng không hẳn, đây chỉ là một sảnh trống của cổng tò vò được người ta cơi nới thêm. Hai chiếc dù bị quẳng xuống đất, từng đợt gió thổi cuốn theo những hạt mưa li ti vào bên trong khiến các ô gạch ướt sạch. Louis khoanh tay, nhìn màn mưa không rời mắt ngay cả khi Chuck đã lại gần.
"Tôi nghĩ là," Chuck hắng giọng, "Tôi hiểu "kỳ hạn" chúng ta đã thảo luận trước đây, chỉ là thấy không cần phải chơi trò trốn tìm với nhau mãi kiểu này. Thay vào đó vẫn có thể thỉnh thoảng cùng tới quán bar uống rượu hay gì đó, giống như bạn bè, không phải sao? Mọi người đều như vậy, này không có gì kỳ lạ cả."
"Giống như bạn bè." Louis lặp lại, nhìn Chuck.
"Tôi xin hứa sẽ không đột nhiên hôn anh."
"Ý kiến hay đấy."
"Đoạn bạn bè hay là đoạn hôn anh?"
Louis lắc đầu như thể đang thấy vô cùng tuyệt vọng. Anh vỗ nhẹ vào tay Chuck thay cho lời tạm biệt, và khi đang quay người trở lại sảnh từ phía cửa hông, Chuck đã gọi anh lại.
"Tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Louis cau mày đầy vẻ hoang mang, có lẽ là do quá đỗi ngạc nhiên nên không thể từ chối ngay lập tức. Chuck thận trọng tiến lên một bước, đưa tay về phía Louis theo cách mà Roger đã dạy, cảm thấy mình trông giống hệt như một thằng đần.
Louis liếc nhìn tay Chuck, "Sẽ bị người khác nhìn thấy."
"Ai? Cây à?"
"Charles, chuyện này không hề buồn cười chút nào."
"Đây là một đám cưới, mọi người đều có quyền khiêu vũ."
"Không phải đám cưới của anh."
"Nhưng vẫn có âm nhạc miễn phí mà? Hơn nữa, anh không định kiểm tra lại thành quả dạy học của Roger à?"
"Thật quá điên cuồng."
"Đồng thời cũng rất thú vị." Cuối cùng, Chuck nắm tay Louis, kéo anh lại gần, vòng tay quanh eo anh, "Nhảy với tôi nào, chỉ huy."
"Tay ở sai vị trí rồi."
"Xin lỗi, chỉ là dân nghiệp dư thôi."
Giữa hành lang, hai người thong thả xoay theo điệu nhạc xa xa vọng lại từ trong nhà thờ. Tai Louis đỏ dần, nhưng anh không nói gì nữa. Chuck vô tình giẫm phải chân anh, khẽ thủ thỉ "Xin lỗi", khiến cả hai cùng cười rộ lên. Họ coi như thành công xoay trọn một vòng, Chuck cúi đầu xuống, ghé sát gương mặt Louis. Trong vài phút, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, quên cả tiếng nhạc.
Louis nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trở lại với đám đông ồn ã trong nhà thờ. Chuck dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, xoa xoa sống mũi đầy mệt mỏi. Lại là một làn gió mang theo những giọt nước mưa nữa thổi tới, tạt vào gương mặt và cánh tay hắn, nhưng Chuck chỉ nheo mắt nhìn, mặc kệ nó.
–
Chú thích của người dịch (Translator's Note):
1. Gốc: 花童, tiếng Anh: page boy (or ring bearer), flower girl. Là những bé trai hay bé gái bước vào lễ đường theo cô dâu chú rể, thường thì bé trai có nhiệm vụ đưa nhẫn cho chú rể, bé gái có nhiệm vụ tung hoa phía sau cô dâu.
2. Gốc: 软垫上, dịch nghĩa: đặt trên đệm. Trong hôn lễ, người hộ nhẫn (ring bearer) khi mang nhẫn tới chỗ chú rể thì thường sẽ mang nguyên hộp đựng, nhưng cũng có vài nơi có truyền thống đặt nhẫn cưới lên chiếc gối được trang trí bằng nơ nhỏ cho người hộ nhẫn mang tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT