Nghe nói có người đang theo đuổi quản lý Bùi.

14:30 chiều, ngày 16 tháng 7, R.A (Trung Quốc), phòng họp ở tầng 6. Phòng kiểm soát tài vụ dẫn theo phòng kỹ thuật công trình, tổ chức một cuộc họp liên tịch khẩn cấp với chủ đề "Người thông minh không nghe lời đồn – Xin hãy trả lại cho Tiểu Nhiễm một công đạo."

Người chủ trì cuộc họp – Nhiễm Vũ Đồng trước tiên phát biểu về hoàn cảnh vô tội của mình; Tiếp theo là phó quản lý phòng công trình – Thẩm Du Ninh kiểm điểm lại lỗi sai của mình khi chưa tìm hiểu rõ thực hư đã đi qua đây phê bình anh Nhiễm Vũ Đồng; Sau đó là quản lý phòng tài vụ – Bùi Thư Ngôn bày tỏ mình không nên nghe trộm người khác nói chuyện, càng không nên ở trong phòng riêng đóng kín cửa với cậu nhân viên xinh đẹp trẻ tuổi tới tận 7 giờ tối; Cuối cùng là nhóm ba người "nghe một nói mười" lần lượt bày tỏ thái độ, tải app trung tâm phản đối bịa đặt ở trước mặt tất cả mọi người.

"Xảy ra chuyện thế này đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, tôi tin chắc là tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều không muốn nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng như thế. Tôi thân là cấp trên trực tiếp thật sự khó mà tránh được tội, cũng mong mọi người tự kiểm điểm lại bản thân, vì một môi trường ngôn luận lành mạnh ở R.A, dù không thể chung tay góp sức cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa."

Bùi Thư Ngôn cẩn thận quan sát phản ứng của Nhiễm Vũ Đồng, sau khi thấy đối phương khẽ gật đầu thì mới dám lấy can đảm phát biểu lời kết của cuộc họp này một cách viên mãn.

"Cứ như vậy đi, tan họp."

Lời kết trong cuộc họp vừa mới vang lên, Thẩm Du Ninh đột nhiên cong cong mắt, Trần Tuấn Hào thì có ép không cho môi mình cong lên, Triệu Lâm Lâm thì cúi đầu bả vai run run, Triệu Cường thì nhéo đùi mình thật mạnh, cảnh cáo bản thân mình im lặng là vàng.

Chỉ có Bùi Thư Ngôn là vẫn bình chân như vại, cười thật khẽ một tiếng.

"Anh còn cười nữa!" Nhiễm Vũ Đồng liếc anh một cái, ngón tay nắm lấy cánh tay đối phương ra sức bấm một cái.

Bùi Thư Ngôn cũng không tránh mà còn đưa ngược tay lại cho cậu muốn làm gì thì làm.

"Vốn dĩ bên tổ kiểm tra đã xác định họp lúc 3 giờ rồi, nhưng anh lại nói là trùng với cuộc họp khác nên phải dời lại nửa tiếng. Lát nữa lỡ mà người ta hỏi anh là họp gì thì anh phải nói sao đây?"

Nhiễm Vũ Đồng không dám bấm nữa, thuận thế duỗi ngón tay ra xoa xoa cho người ta. Trông cậu có vẻ nịnh nọt vậy thôi chứ thật ra là đang uy hiếp: "Thế quản lý Bùi phải nói cho đàng hoàng đó, anh biết mà, chuyện này, tuyệt đối không được truyền ra khỏi tầng sáu."

-

Cũng không biết là tất cả thành viên của tầng sáu đã thật sự thành tâm hối cải hay là khuất phục dưới uy "râm" của Nhiễm Vũ Đồng, mà vở hài kịch lần này đã bị bóp chết ngay từ trong trứng. Nhóm nhỏ ăn trưa ai ăn thì lo ăn, ai nói thì lo nói, chuyện xấu che chuyện tốt khoe, nhưng mà những chủ đề nhiều chuyện khác thì vẫn không thể thiếu được.

Còn chả thế thì sao, Nhiễm Vũ Đồng mới lấy cái muỗng gỗ ra thôi là Triệu Cường đã thần thần bí bí đem về một tin nóng hổi trong giờ nghỉ trưa hôm nay.

"Quý vị ơi, có ai đã gặp được quản lý mới của tổ kiểm tra vừa vào công ty chúng ta hay chưa?"

Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào vùi đầu ăn cơm, bày tỏ rất quan ngại với chất lượng của tin tức nhiều chuyện mà Triệu Cường cung cấp.

"Em gặp rồi." Nhiễm Vũ Đồng tốt bụng tiếp lời: "Quản lý Lâm – Lâm Nghiên, là một chị gái xinh lắm."

"Em cũng thấy xinh phải không!" Triệu Cường hưng phấn tới mặt đỏ bừng, quàng lấy vai của Nhiễm Vũ Đồng như vừa mới tìm thấy được tri kỷ: "Hôm nay anh mới gặp lần đầu tiên... Trong phòng giải khát ấy, cô ấy đẹp tới mức anh muốn nín thở luôn!"

Ánh mắt của Nhiễm Vũ Đồng vẫn nhìn vào cái trứng lòng đào trong bát của mình nói: "Thế anh có thể thường xuyên qua tìm em, quản lý Lâm thường hay xuất hiện ở phòng tại vụ lắm."

Lúc nói lời này thì Nhiễm Vũ Đồng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. So với quản lý trước thì số lần Lâm Nghiên đến phòng tài vụ của bọn họ nhiều hơn rõ ràng, thế nhưng dù sao cũng là quản lý trẻ tuổi mới nhậm chức mà, thái độ tận tâm với chức trách của mình cũng có thể hiểu được.

Nếu như thật sự phải bới lông tìm vết thì thứ duy nhất khiến cậu hơi chú ý đó là quản lý Lâm sẽ không nói chuyện trước mặt bọn họ, mà vừa tới là vào thẳng luôn phòng riêng của Bùi Thư Ngôn, đóng cửa lại, nói chuyện riêng với người đàn ông trong phòng.

Nhưng mà cái suy nghĩ này cũng không thể lấy ra mà nói được. Bởi vì lúc quản lý Hoàng vẫn còn nhậm chức thì cũng có rất nhiều bí mật doanh nghiệp cần phải thương nghị riêng với Bùi Thư Ngôn. Nhiễm Vũ Đồng khuyên bảo bản thân, không nên chỉ vì đối phương là một cô gái xinh đẹp mà lại nảy sinh khúc mắc với thái độ làm việc bình thường của người ta, đây chẳng khác gì là thành kiến chốn công sở đâu.

Nhiễm Vũ Đồng chân trước còn vừa mới tự khai thông tâm lý cho mình xong thì chân sau đó cảm thấy cổ họng mình nghẹn chặt.

Cánh tay của Triệu Cường vốn dĩ còn đang đặt trên vai trái của cậu thì đột nhiên giơ cao lên siết chặt lấy cổ cậu.

"Vãi chưởng... Bé Nhiễm, kia có phải là cô ấy hay không?" Triệu Cường từ xa đã bắt được bóng dáng của nữ thần, kích động tới siết chặt cơ thịt lại gào thét: "Cô ấy đến rồi!"

Nhiễm Vũ Đồng điên cuồng đánh vào cánh tay của tên đần này, bị sặc tới ho khù khụ.

"Cô ấy đến rồi, cô ấy càng đến càng gần rồi! Vãi chưởng sao anh lại có cảm giác cô ấy đang đi về phía anh vậy? Hôm nay trông anh ổn không vậy? Tụi anh chưa từng nói chuyện với nhau lần nào, câu đầu tiên anh nên nói gì đây, anh..."

Giọng nói của Triệu Cường ngưng bặt, Nhiễm Vũ Đồng bình tĩnh lại lau nước mắt ứa ra vì ho sặc. Khung cảnh vừa đúng lúc đập vào mắt cậu lúc này là Lâm Nghiên tao nhã cầm một khay cơm, ngồi vào vị trí mà cậu vô cùng quen thuộc.

Bùi Thư Ngôn ngồi xoay lưng về phía cậu, nửa bên mặt hiện lên ý cười, chắc là đang chào hỏi Lâm Nghiên ngồi bên cạnh.

Định luật Murphy* lúc nào cũng rất linh nghiệm trong những chuyện xấu thế này, tâm lý vững chắc Nhiễm Vũ Đồng vừa mới củng cố lại cho mình không lâu đã bị một cái ngồi này của Lâm Nghiên làm cho vỡ vụn một góc nhỏ.

*Định luật Murphy: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra vào thời điểm tệ nhất.

Nếu là vì lý do công việc thì cậu còn có thể lấp liếm cho Bùi Thư Ngôn vài lý do, thế nhưng trong giờ ăn trưa riêng tư, cô nam quả nữ kề vai dùng bữa, nói là không có chuyện gì thì chẳng khác nào là đang tự lừa mình dối người.

Gương mặt thanh tú của Nhiễm Vũ Đồng căng ra, Triệu Cường đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết bên cạnh cậu rồi.

"Huhuhuhuhuhu, cô ấy kh-không phải là vì anh... Trái tim của cô ấy đã thuộc về nơi khác rồi, cô ấy đã bật đèn xanh cho khách mời nam khác rồi!"

Trần Tuấn Hào nghe thấy thế thì xoay đầu lại xem thử, lén đá chân của Triệu Cường dưới bàn để cậu ta đừng nói linh tinh nữa.

Chuyện này giống như có một hạt nhựa rớt vào trong giày thể thao vậy, không nghĩ đến thì cũng chả thấy có gì, nhưng mà vừa mới vô tình để ý thôi thì lại khó chịu tới mức hận không thể tháo cả chân ra luôn.

Cũng may là mấy ngày sau đó cũng không có hạt nhựa nào mới rớt vào trong giày, nguyên nhân chủ yếu là vì Bùi Thư Ngôn hoàn toàn không đến nhà ăn ăn cơm, lần nữa bị tổ kiểm tra đè ép quay về trạng thái tăng ca đau khổ.

Phòng tài vụ lúc 4 giờ chiều ngập tràn ánh nắng, nhiệt độ vừa phải. Mấy nhân viên đắc lực vừa hoàn thành xong công việc của mình, nhân lúc Bùi Thư Ngôn bị Lâm Nghiên gọi đi mất thì vô cùng thoải mái, tự tin chuẩn bị lén lười biếng một chút.

Bóng dáng có đôi có cặp của hai vị quản lý từ từ biến mất khỏi hành lang. Phàn Thi Nhã giống như là có cảm ứng rada vậy, tiếng chuông thang máy vừa vang lên một cái là cô lập tức ngả người lên ghế, duỗi lưng một cái.

"Suỵt suỵt." Phàn Thi Nhã phát tín hiệu về hướng Triệu Lâm Lâm, Triệu Lâm Lâm nhanh chóng get được, bày ra dáng vẻ chuẩn bị rửa tai lắng nghe.

"Nghe người ta nói là lai lịch của quản lý Lâm không nhỏ đâu."

Lời mở màn cũ rích như bao lời đồn truyền nhau trên đường, nếu như là bình thường thì Nhiễm Vũ Đồng cũng không hứng thú gì lắm với mấy câu chuyện đồn đại chốn công sở này. Thế nhưng vì đặc thù thân phận của người trong cuộc nên không hiểu sao cậu lại bắt đầu cảm thấy hạt nhựa dưới chân mình lại đang bắt đầu điên cuồng phát ra cảm giác tồn tại của nó rồi.

"Nghe nói là được bên tổng bộ điều đến đó, năm nay mới 26 tuổi thôi mà đã được làm quản lý hạng mục rồi. Mẹ của người ta hình như còn là đối tác của PWC nữa, ba thì nghe nói còn ghê gớm hơn, làm việc mà cần phải bảo mật ấy. Dù sao thì nghe nói là cũng lấn vào sâu lắm, có người còn từng thấy lúc quản lý Lâm đi làm, tan làm đều có vệ sĩ hộ tống đưa đón hết."

Phàn Thi Nhã mở một gói hạt dưa ra, vừa hâm mộ vừa cảm thán: "Chị gái học siêu giỏi, độc thân, đúng là một cảnh hay ý đẹp mà."

"Xã hội hiện đại bây giờ, tuổi trẻ tài cao cũng đâu phải như cá đầy đường đâu." Triệu Lâm Lâm trông cũng không có gì ngạc nhiên lắm, so sánh gần: "Thế thì quản lý Bùi của chúng ta cũng là anh đẹp trai độc thân học siêu giỏi mà, là gương mặt đại diện cho R.A cũng đâu có gì là khoa trương."

Khi hai cái tên này xuất hiện liền kề nhau, sự ăn ý theo bản năng của phụ nữ lập tức bắt sóng được nhau ngay.

"Là ảo giác của em phải không?" Phàn Thi Nhã hơi mất tự nhiên đè thấp giọng: "Hay là..."

"Không phải." Triệu Lâm Lâm nhanh chóng tiếp lời: "Chị cũng đã thấy vậy từ lâu rồi."

Nhiễm Vũ Đồng trông như là không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh thế nhưng trong lòng đã chua lè rồi. Cậu không muốn thừa nhận nên giả ngốc quay lại hỏi một câu: "Thấy cái gì?"

Phàn Thi Nhã ngượng ngùng cả buổi, mới đầu còn không muốn nói rõ ra. Thế nhưng nói sao thì Tiểu Nhiễm cũng là người trong nhà mình nên mới đành ấp úng nói.

"Trời ui, thì là... Chị Lâm Nghiên hình như đang theo đuổi quản lý Bùi đó."

***

Bán Nguyệt Bán Tiêu:

Hai người cũng được quá ha, ghen mà cũng có qua có lại nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play