Đúng là đang có trào lưu mặc đầm công chúa nè.
Mới vừa vào thôi Doãn Đoả đã bắt gặp mấy cặp bạn thân mặc đầm, xung quanh còn có khá nhiều người vây quanh xem.
Đi theo Hoa Thứ Nhất một hồi lại gặp thêm mấy cặp tiếp nữa.
Ngoài cặp công chúa ra còn có hoàng tử.
Kì lạ ghê, hôm nay Doãn Đoả thấy rất giống là ngày hoá trang.
Nhưng đi lâu hơn một chút cô mới phát hiện ra, hình như cô rất giống tỳ nữ của công chúa.
"Công chúa này có tỳ nữ hầu hạ kìa mẹ!"
"Đúng rồi! Công chúa và tì nữ đều đẹp."
"Tại sao? Trong chuyện cổ tích chỉ có mỗi công chúa đẹp thôi mà!"
"Ôi con yêu, đây không phải cổ tích.
Con biết mà."
Doãn Đoả cười tươi nhìn đứa bé, xong lại theo chân Hoa Thứ Nhất đi dạo gần nửa cái toà trung tâm.
Không chỉ theo chân chạy từ chỗ này sang chỗ kia mà cô còn giúp Hoa Thứ Nhất cầm vài món đồ.
Đi dạo phố kiểu này lắm mệt thật.
"Cô nương, muốn gì không nè! Tớ mua cho."
Doãn Đoả định lắc đầu nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền cười bảo.
"Tớ có điều muốn nhờ cậu thôi! Bây giờ chúng ta cứ đi dạo trước đã."
"Ồ! Tớ cũng thấy chán rồi, cùng tớ sang bên kia mua một chai nước hoa xong tớ sẽ theo cậu đi làm điều đó."
Doãn Đoả ừm một tiếng rồi lại theo chân Hoa Thứ Nhất sang khu bán nước hoa.
Vừa tới nơi bao nhiêu hương thơm ngập vào mũi, tràn lan ra không gian.
Nước hoa chỗ này chỉ có mùa hương nhẹ, không nồng khiến người ta đau đầu.
Doãn Đoả phát hiện có một gian kính chứa nước hoa nam, bất giác cô nhớ về Nhiệm Quách, không biết anh ấy đang bị sốt làm việc có chú ý sức khoẻ không.
Lại nhớ về mấy chai nước hoa anh hay dùng, cô đi qua gian kính nước hoa đó.
Hoa Thứ Nhất cũng vui vẻ đi tìm loại nước hoa mà cô ta cần.
"2 công chúa ngã rồi kìa."
Hoa Thứ Nhất lắc nhẹ đầu, mới nãy ai đó đã va trúng đầu cô nên khá đau.
"Điên thật! Ai mà không cầm mắt ra ngoài thế hả?"
Âm thanh này khiến Hoa Thứ Nhất cứng người ra đó, cô nhìn lên! Đúng như suy nghĩ, cô chán ghét nhìn Tố Căm bên cạnh cũng đang mặc đầm váy bồng bềnh, mặt mày cau có thật là xấu xí.
Hoa Thứ Nhất không đếm xỉa hừ một cái rồi đứng dậy! Tố Căm thấy ngứa mắt cái thái độ kiêu kì này, nên liền đưa tay ra giật mạnh tà váy khiến Hoa Thứ Nhất không giữ được thăng bằng mà ngã ạt vào hàng nước hoa, lớp thủy tinh bị vỡ, vô số chai rơi ra có vỡ mà cũng không có vỡ.
Âm thanh vang khá to khiến mọi người chú ý.
Doãn Đoả ngay hàng nước hoa nam cũng chú ý tới, nhưng trước khi hóng chuyện cô muốn lựa một chai nước hoa tặng cho Nhiệm Quách.
Lúc này Tố Căm cười khẩy lại kiêu ngạo được Tố Đường Ly đỡ lên.
"Thứ Nhất tiểu thư, sao cô bất cẩn vậy? Đi đường không mang mắt, lớn rồi nhưng chân lại đi đứng không vững còn dám ra đường, hại sản phẩm của người ta hư hỏng nhiều chưa kìa."
Nói rồi cô ta còn cười thân thiện vươn tay ra muốn đỡ, nhưng lại bị Hoa Thứ Nhất đẩy ra rồi ngã xuống.
"Mẹ kiếp."
Cô ta bắt đầu ăn vạ hét lên.
"Tớ chỉ muốn đỡ cậu thôi mà! Sao cậu lại đẩy mình mạnh như vậy chứ?" nói xong cô ta còn rơm rớm rơi nước mắt, tỏ vẻ đau đớn.
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người xôn xao lại gần hóng chuyện.
Tính Hoa Thứ Nhất rất dễ nổi nóng, cô đang tức điên cả người rồi.
Nhưng sau lưng bị thứ gì đó đâm vào rất đau khiến cô không thể chửi bới đồ điên Tố Căm kia.
"Mẹ khiếp, đau quá."
"Cậu làm sao vậy Thứ Nhất?"
Doãn Đoả thò đầu từ sau ra, từ góc độ của cô, cô thấy sau lưng Hoa Thứ Nhất có mảnh thủy tinh cắm vào.
Cô hốt hoảng chạy tới, đỡ người bạn lên lại chú ý quan sát Tố Căm được người khác quan tâm đỡ dậy.
Lúc này bảo vệ cũng vừa hay chạy vào, quản lý cũng tới.
"Cô gái này! Bạn cô chỉ muốn đỡ cô thôi, cô có cần tức tới mức đẩy người ta chật khớp tay như vậy không?"
"Người trẻ thờ nay hư hỏng vậy cơ à."
"Mọi người tránh ra, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?"
Doãn Đoả hoang mang hét lên.
"Gọi cấp cứu giúp tôi với! Bạn tôi bị mảnh kính thủy tinh đâm vào đang chảy máu khá nhiều."
Người quản lý kia nhận thấy gương mặt hơi quen quen của Doãn Đoả liền cấp tốc rút điện thoại ra gọi cấp cứu giúp.
Tố Căm không vui nhìn vào họ.
"Này, làm vỡ nhiều đồ của người ta như vậy! Thứ Nhất tiểu thư không phải định dùng cách ăn vạ đó để tránh nợ chứ?"
"Chỉ là bị thủy tinh đâm chút thôi! Có cần nghiêm trọng gọi hẳn cấp cứu như vậy không?"
Có vài bà cô đứng về phía Tố Căm, giúp cô ta vạch ra mấy lời không hay.
Doãn Đoả cau mày nhìn lên.
"Mấy người là bác sĩ à? Nếu là bác sĩ thì xem lưng của cậu ấy bị bao nhiêu thủy tinh đâm vào này, chữa cho cậu ấy xong tôi liền trả tiền đống này."
Khi nghe lời Doãn Đoả nói xong mọi người cũng chú ý tới biểu cảm trên gương mặt của Hoa Thứ Nhất, gương mặt có hơi khô khốc, biểu cảm khó chịu.
"Doãn tiểu thư, xe cấp cứu sắp tới rồi."
Vị quản lý lên tiếng.
Nghe vậy Doãn Đoả liền nhờ vị quản lý đó giúp mình đỡ Hoa Thứ Nhất lên.
Mọi người cũng chú ý tới tấm lưng đầy máu của Hoa Thứ Nhất, còn có một mảnh thủy tinh đâm vào khá dài, trông khá ghê rợn.
Lúc này họ mới bàng hoàng kinh hãi, đến Tố Căm cũng kinh ngạc.
Chỉ là kéo váy chút thôi mà đã gây thương tích kinh hoàng như vậy sao?
Khi nãy Doãn Đoả chỉ nghĩ có mỗi mảnh thủy tinh đâm vào lưng thôi chứ! Ngồi trong xe cấp cứu bây giờ cô mới thấy tấm lưng của bạn mình rướm đầy máu, không chỉ có một mảnh, mà còn có hai ba bốn mảnh nhỏ.
Nếu phần lưng này có vải che đi liệu Hoa Thứ Nhất có bị thủy tinh đâm nhiều như vậy không?
Doãn Đoả lo sợ run hết cả người.
Chờ tới bệnh viện, lại chờ trong phòng bệnh, từ bên ngoài nhìn vào cô thấy mấy bác sĩ đang lấy mấy mảnh thủy tinh.
Sau vài phút một bác sĩ mới bước ra.
"Người thân bệnh nhân đúng không?"
"Tôi là bạn cô ấy."
"Vậy phiền cô thông báo cho người nhà bệnh nhân tới bệnh viện một chuyến, tôi phát hiện bên trong lưng bệnh nhân còn có thủy tinh xuyên vào.
Chúng tôi cần chụp x quang xác định vị trí rồi sau đó còn tiến hành phẫu thuật, mong cô kêu người nhà bệnh nhân tới ngay."
Doãn Đoả kinh hãi khi nghe xong mấy lời này, cô liền vội vàng lục tung danh bạ trong điện thoại, nhờ bố Doãn gọi người nhà của Hoa Thứ Nhất..