[9] MANG THAI

Mọi người đều biết vừa rồi Cố Thanh Dật bị yêu nữ gài bẫy. Bởi chỉ với một câu nói, chẳng lẽ có thể nói ra được bí ẩn của Huyền Thiên quyết?

Nhưng chẳng ai có thể trách Cố Thanh Dật, ngoài yêu nữ đó ra, còn ai có đầy đủ Huyền Thiên quyết nữa?

“Ả đã trúng độc của ta, công lực sẽ yếu đi, bây giờ là cơ hội tốt nhất để bắt được ả.” Đúng lúc này, Lưu Quang Ảnh đột ngột hét lên.

Một số người lanh lợi lập tức có phản ứng, nếu bắt được yêu nữ đó trước rồi bắt ả giao Huyền Thiên quyết ra thì…

Mọi người đều đỏ mắt, không chỉ Huyền Thiên quyết, chiêu kiếm mà yêu nữ đó sử dụng vừa nãy còn có khả năng sát thương mạnh hơn. Nếu cũng có thể đoạt được nó thì môn phái chắc chắn sẽ vượt lên trên môn phái khác, gia tộc cũng sẽ vì thế mà nổi trội hơn.

Từng người một lập tức hành động.

Cố Thanh Dật mau chóng hồi hồn, cũng bắt đầu đi tìm người.

Mạnh Dật Thành và Đới Mộng Tình đương nhiên cũng muốn đi giúp. Yêu nữ đó lừa họ thê thảm như thế, lại còn là giáo chủ của Âm Nguyệt giáo, họ đương nhiên không thể nhịn được cơn tức này.

Đới Mộng Tình kéo lấy Mạnh Dật Thành. “Rốt cuộc ả đã nói gì với Cố đại ca mà khi ấy Cố đại ca lại biến sắc?”

“Ta cũng không biết.” Mạnh Dật Thành ra chiều suy tư nhìn Đới Mộng Tình.

Đới Mộng Tình hơi bất đắc dĩ. “Thiếp chỉ tò mò thôi. Rốt cuộc ả có thứ gì có thể uy hiếp được Cố đại ca.”

“Ta thật sự không biết.” Mạnh Dật Thành lắc đầu. Chàng thấy rõ vẻ hoang mang và kinh ngạc của Cố Thanh Dật vừa rồi, Cố Thanh Dật như vậy chàng chưa từng thấy bao giờ, cho dù hồi xưa khi biết được thân phận thật sự của Bạch Y Y, chàng nghĩ Cố Thanh Dật cũng không có biểu cảm như thế.

“Thôi, tìm người đi!”







Cố Thanh Dật nhìn nhóm người đã lục soát ngọn núi. “Lục soát cả rồi à?”

“Lục soát rồi, nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.” Nửa đêm nửa hôm còn bận rộn công cốc, dù là ai thì cũng sẽ nổi đóa.

Cố Thanh Dật gật đầu.

Nàng sẽ nấp ở đâu?

Nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất. Chàng đến thẳng nơi mà người khác đã lục soát. Với tính cách của nàng, hẳn là nàng sẽ chọn con đường như vậy.

Rừng núi nguy hiểm.

Bên trong có một đầm lầy, bởi thế không ai dám xông vào. Chàng nghĩ, mấy người vừa rồi chắc chắn đã đến đây rồi từ bỏ vì phía trước quá hung hiểm.

Cố Thanh Dật đi vào.

Chàng đứng bên rìa rừng, nhắm mắt lại, một lúc sau, chàng đi về một hướng.

“Bạch Y Y, ra đây.”

Phía trước không có ai, nếu có người nghe thấy chàng nói như vậy thì có lẽ sẽ tưởng là gặp ma, vì rõ ràng là chẳng có ai ở đây cả.

“Cô không ra, ta sẽ cắt đứt chỗ cỏ này.”

Một lúc sau, Bạch Y Y quả nhiên chui ra khỏi đầm lầy. Nàng bò ra từ bên trong nhờ vào sức mạnh của cỏ. Đầm lầy này quả thực rất nguy hiểm, nhưng cũng là một nơi tuyệt vời để ẩn nấp.

Trên cỏ có kiếm khí mà nàng ngưng tụ, nàng có thể nương nhờ nó mà đi ra.

Cả người nàng nhếch nhác, cơ thể trông vô cùng yếu ớt, lúc này nàng đang nhìn chàng vẻ cảnh giác. “Huynh tìm được ta rồi, huynh muốn làm gì?”

Cố Thanh Dật im lặng, song lại nhìn vào bụng nàng.

Bạch Y Y thấy ánh mắt của chàng thì cười phì. “Cố Thanh Dật, huynh có đần không vậy? Ai có thể mang thai ba năm chứ? Chuyện nực cười thế này mà huynh cũng tin. Ta chỉ lừa huynh, nhân lúc huynh không chú ý mà trốn khỏi đó thôi. Huynh đúng là buồn cười muốn chết, chuyện nực cười thế này mà huynh cũng tin.”

Bạch Y Y vừa nói vừa cười, như thể chàng là một kẻ cực kỳ ngốc nghếch vậy.

Cố Thanh Dật toan nói gì đó thì nghe thấy có người đến.

Cố Thanh Dật xoay người thì trông thấy Lưu Quang Ảnh dẫn một nhóm người đi tới.

Lưu Quang Ảnh nhìn Cố Thanh Dật. “Đây là ân oán giữa bọn ta, cậu đi đi!”

Cố Thanh Dật nghe vậy thì lại chắn phía trước Bạch Y Y.

Lưu Quang Ảnh nhìn Cố Thanh Dật vẻ khó tin. “Cậu đang làm gì đấy? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu biết ả là ai không, giáo chủ của Âm Nguyệt giáo, đại ma đầu giết người không chớp mắt đấy.”

Cố Thanh Dật không nói gì, nhưng quyết tâm ngăn cản rất mãnh liệt.

Lưu Quang Ảnh thấy chàng im lặng thì lập tức ngộ ra. “Cậu muốn Huyền Thiên quyết trong tay ả à? Thứ cho ta nói thẳng, nhà họ Cố các cậu đã có Minh Tâm quyết, việc gì phải tham lam muốn có tất cả nữa?”

Lúc này, cuối cùng Cố Thanh Dật mới nói: “Tiền bối Ảnh, có vài chuyện đã trôi qua rồi, sao ngài phải canh cánh mãi trong lòng? Tiền bối Vân đã buông bỏ rồi…”

Sắc mặt Lưu Quang Ảnh lập tức trở nên khó coi, ông nheo mắt. “Hôm nay cậu nhất quyết phải bảo vệ con yêu nữ này?”

Cố Thanh Dật không lên tiếng, nhưng tư thế của chàng thể hiện ý định đó.

“Hay cho một Cố Thanh Dật, đây chính là gia phong nhà họ Cố các cậu đấy à? Cậu làm thế này thì sao xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Cố các cậu…”

Cố Thanh Dật nghe vậy thì cơ thể hơi nghiêng đi, nhưng cuối cùng chàng không di dịch cơ thể.

“Được được được, nếu cậu đã khăng khăng thế này, ta sẽ giúp cậu toại nguyện.” Lưu Quang Ảnh lùi lại, tỏ ý bảo những người phía sau ra tay với Cố Thanh Dật.

Những người đó đều là người từng nhận được lợi ích từ tộc Lưu Quang nên cũng muốn báo đáp, Lưu Quang Ảnh đã dặn dò như thế, họ đương nhiên không thoái thác.

Đám người quây lại, Cố Thanh Dật ứng phó khá vất vả, chàng lĩnh hội chưa đúng chỗ, phản phệ từ chiêu cuối cùng vẫn còn, hơn nữa người khác đánh hết mình, còn chàng lại không muốn làm hại đến tính mạng của đối phương.



Bạch Y Y đứng đó, cực kỳ chật vật, lúc này nàng kinh ngạc nhìn về phía Cố Thanh Dật, đột nhiên rất lấy làm khó hiểu, tại sao chuyện đến nước này rồi mà chàng còn muốn bảo vệ nàng.

Rõ ràng nàng đã nói với chàng là chàng bị lừa rồi mà.

Họ chia tách hơn ba năm, nàng đi đâu để mang thai con của chàng?

Nhưng chính vì lời nói dối đó, chàng tha cho nàng, bây giờ còn bảo vệ nàng, che chở nàng.

Lưu Quang Ảnh thấy nhiều người như thế mà vẫn không phải đối thủ của Cố Thanh Dật thì cũng sốt ruột, gọi người quay lại, ông tự xông lên.

Với Lưu Quang Ảnh, Cố Thanh Dật chỉ chống cự, quyết không chủ động tấn công.

Lưu Quang Ảnh lại không thủ hạ lưu tình, chiêu nào cũng hiểm, Cố Thanh Dật vẫn không chủ động tấn công.

“Còn không tránh ra?” Lưu Quang Ảnh nhìn Cố Thanh Dật.

Cố Thanh Dật im lặng, nhưng nét mặt lại vô cùng bướng bỉnh.

Lưu Quang Ảnh tức mà không giải tỏa được. Có lẽ chỉ cần bản thân Cố Thanh Dật không bằng lòng tránh ra, trừ phi khiến chàng chết, nếu không chàng tuyệt đối không để người khác dẫn Bạch Y Y đi.

Lưu Quang Ảnh đánh một chưởng lên người Cố Thanh Dật. “Ta thấy các người đều trúng tà rồi.”

Nhưng sau cơn tức, Lưu Quang Ảnh nhìn xoáy vào Bạch Y Y, rồi vẫn dẫn người rời đi.

Lúc này, Cố Thanh Dật mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể như không thể chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống.

Chàng vốn bị thương, lại còn đánh nhau với một đám người, bây giờ chẳng có một chút thể lực nào nữa.

Bạch Y Y đi đến trước mặt chàng, ngồi xổm bên cạnh chàng, như thể không quen biết chàng, chăm chú quan sát chàng từ trong ra ngoài một lượt, rồi nàng hỏi chàng: “Tại sao vậy?”

Tại sao đến lúc này rồi, chàng còn muốn bảo vệ nàng?

Cố Thanh Dật không nói gì, song lại túm lấy tay nàng đặt trong tay mình. Ngón tay chàng bắt mạch tay phải của nàng.

Tim Bạch Y Y nảy lên một nhịp, chàng thật sự để tâm đến câu nói của nàng.

Nàng bỗng cười, muốn nhìn nét mặt của chàng lúc này, là thất vọng, hay là nhẹ nhõm?

Tay Cố Thanh Dật ấn ở chỗ cổ tay nàng rất lâu rồi mới buông ra.

“Ta nói rồi, ta lừa huynh đấy.” Vì bị thương nên cả cơ thể Bạch Y Y mỏi nhừ mệt lử. “Rốt cuộc sao huynh lại tin lời nói dối nực cười đó vậy?”

Cố Thanh Dật ngước mắt nhìn nàng. “Lời nói dối vụng về như thế, tại sao cô phải nói?”

Bạch Y Y sững sờ, ngẫm nghĩ. “Bởi vì khi nghe thấy hai chữ ‘mang thai’, cho dù huynh chỉ ngây ngẩn một thoáng thì ta cũng có cơ hội chạy trốn.”

Cố Thanh Dật khẽ thở hắt, nhắm mắt lại. “Ba năm trước, cô giả vờ không có võ công đến bên cạnh bọn ta.”

“Phải đó! Ba năm trước bị lừa, ba năm sau vẫn bị lừa, chẳng tiến bộ tí gì cả.”

“Ta và Dật Thành đều không phát hiện cô có võ công.” Cố Thanh Dật nhìn nàng. “Ngay cả nơi mà Lăng lão tiền bối bố trí để chọn người hữu duyên, ông ấy cũng không thể chứng tỏ cô có võ công.”

Chàng nhớ lại, khoảnh khắc ấy, nàng không cần lĩnh hội kiếm quyết đã có thể rời khỏi căn phòng đó, chỉ có một mình nàng không trúng ảo trận, chàng thật sự tưởng là nàng không có võ công, còn từng thấy áy náy vì mối nghi ngờ của mình.

Bạch Y Y cười, không ai phát hiện nhỉ!

Cố Thanh Dật vẫn nhìn nàng. “Cô dùng cách gì để giấu võ công?”

Ngay cả cao thủ như Lăng Huyền Thiên cũng không phát hiện, ngay cả Lưu Quang Ảnh khi ấy bắt mạch cho nàng cũng chỉ thấy được rằng mạch hơi kỳ lạ, song lại không trực tiếp đưa ra được kết luận.

Bạch Y Y toan nói thì chợt hiểu ra điều gì, nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Dật.

Cố Thanh Dật: “Ngay cả mạch cũng có thể lừa người ta.”

Bạch Y Y nghiêng đầu nhìn chàng. “Cho nên vì chuyện này mà huynh tin rằng ta đã mang thai? Dùng cách ẩn giấu hồi đó để ẩn giấu đứa trẻ này? Mang thai cần mười tháng, rốt cuộc huynh có biết không vậy?”

Cố Thanh Dật im lặng nhìn nàng.

Khi ấy chàng muốn không tin vào trực giác của mình một lần, cho dù cảm thấy nàng nguy hiểm thì vẫn thử, sự thực chứng minh trực giác của chàng không hề sai.

Còn lần này.

Sau khi nàng nói ra câu đó, cho dù suy nghĩ từ góc độ hiện thực thì hoàn toàn là chuyện không thể, nhưng trực giác lại nói với chàng rằng chuyện đó là thật.

Nàng không nói dối.

Bây giờ chàng phân tích từ tính cách của nàng thì thấy thực ra có khả năng đó.

Nàng giữ lại đứa bé chưa hẳn là vì yêu, mà là coi nó thành một tấm bùa hộ mệnh, chẳng hạn như khi gặp tình huống bây giờ.

Nếu võ công của chàng không thể khôi phục nữa, có lẽ đứa trẻ này cũng sẽ không tồn tại. Nhưng bắt đầu từ lúc chàng có thể cầm kiếm một lần nữa, nàng đã chuẩn bị sẵn cho tương lai của nàng rồi.

Bạch Y Y hơi mệt mỏi. “Nếu huynh đã nghĩ thế thì cứ nghĩ vậy đi.”

Trông nàng không có vấn đề gì cả.

Cố Thanh Dật nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi sau khi cuối cùng cũng nghỉ ngơi xong, chàng đứng dậy, đỡ nàng rời đi.

Còn Bạch Y Y lúc này, vốn chẳng thể rời khỏi chàng.

Nàng trúng chất độc đó không nặng, chỉ là nó khiến nàng không thể dùng võ công mà thôi. Không phải Lưu Quang Ảnh quá thiện lương, mà chỉ vì nếu là chất độc khác thì nàng chắc chắn sẽ phát hiện, bởi dù gì đi chăng nữa thì nàng cũng là đồ đệ của Lưu Quang Vân.

Hai người đi loạng choạng, đi đi dừng dừng.

Bạch Y Y sờ thấy thứ gì ươn ướt, nàng đưa tay cảm nhận, đặt lên mũi ngửi, mùi máu.

Chàng bị thương rồi.

Cũng phải, nếu không phải vì chàng bị thương nặng thì Lưu Quang Ảnh sẽ không rời đi. Lưu Quang Ảnh rất căm hận nàng, cho rằng sự tồn tại của nàng là nét bút hỏng trong cuộc đời Lưu Quang Vân, chỉ khi nàng chết thì Lưu Quang Vân mới có thể đường đường chính chính làm người của tộc Lưu Quang.

Bạch Y Y im lặng.

Chàng bị thương, liên quan gì đến nàng chứ?

Chẳng mấy chốc, trời đổ mưa.

Cố Thanh Dật kéo Bạch Y Y đi tìm một hang động có thể trú mưa rồi tiến vào bên trong.

“Huynh vẫn ổn chứ?” Nàng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của chàng.

Nàng bây giờ còn ổn hơn chàng, tuy không thể dùng võ công nhưng lại không khác người bình thường là bao. Về phần chàng, còn chẳng bằng một người bình thường.

Cố Thanh Dật không lên tiếng.

Bạch Y Y cũng mặc kệ chàng, nàng mò mẫm trong hang động. Xem ra đây không phải hang động hình thành tự nhiên mà có dấu vết con người tạo ra, hẳn là nơi ở của thợ săn lúc vào núi, tuy đơn sơ nhưng lại có mấy thứ như củi lửa.

Nàng tìm một lúc, tìm được đá lửa thì dùng nó để châm một đống lửa.

Ánh lửa sáng lên trong hang động, ngay cả nước mưa ngoài hang động cũng có hình dạng, tựa như sợi băng nện xuống đất.

Nhờ ánh lửa, nàng trông thấy sắc mặt Cố Thanh Dật trắng bệch đến đáng sợ.

Nàng đi qua, sờ trán chàng, sốt rồi ư?

“Cố Thanh Dật. Ta biết huynh nghe thấy, ta nói cho huynh biết, chuyện mang thai là lừa huynh đấy, huynh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, chuyện là vậy thôi. Huynh tha cho ta, ta cảm kích, lần sau gặp lại, ta cũng tha cho huynh một lần. Bây giờ ta không giậu đổ bìm leo, chúng ta không ai nợ ai. Ta đi đây, huynh tự bảo trọng.”

Trước khi rời đi, nàng đẩy đống lửa đến gần chàng hơn.

Nàng tự đội mưa, ra khỏi hang động.

Khi nàng đi ra khỏi hang động, Cố Thanh Dật mở mắt, cứ thế nhìn về phía cửa hang, không biết đang nghĩ điều gì. Thực ra chàng chẳng nghĩ gì cả, đầu óc chàng mơ màng, không nghĩ nổi, nhưng ngay cả bản thân chàng cũng không biết tại sao mình lại cố chấp như thế.

Bạch Y Y đội mưa rời đi.

Nàng không biết nên đối diện với Cố Thanh Dật lúc này thế nào. Chàng tha cho nàng, còn bảo vệ nàng trước mặt Lưu Quang Ảnh như thế, nếu không nhờ chàng thì hôm nay nàng phải chết hai lần rồi.

Sau đó thì sao?

Sự thực rằng nàng là giáo chủ Âm Nguyệt giáo sẽ không thay đổi, sự thực rằng chàng là thiếu chủ Cố gia sơn trang cũng sẽ không thay đổi, họ đều gánh vác trách nhiệm của riêng mình.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống lộp bộp, tiếng sấm và tiếng mưa hòa thành âm thanh quen thuộc mà xa lạ, chớp rạch bầu trời, tô điểm cho nước mưa thành những sợi băng trong suốt, phối hợp với màn đêm từ xa đến gần vẫn tối đen như mực tạo ra một vẻ đẹp kỳ lạ.

Vào một khoảnh khắc, cả mặt đất trở nên rõ nét, sau khi ánh chớp rời khỏi, mặt đất lại khôi phục sắc đêm của nó.

Bạch Y Y không ngừng đi xuống qua những lùm cỏ.

Ánh sáng xẹt qua, ánh mắt nàng rơi vào một gốc thảo dược. Nàng chớp mắt, lau hết nước mưa trên mắt đi, sau đó kiên quyết rời khỏi.

Lại đi được một đoạn, mũi lại ngửi thấy mùi thảo dược quen thuộc.

Loại cỏ trước trị nội thương, loại này là thuốc hạ sốt.

Nàng cắn môi, tiếp tục đi về phía trước. Nước mưa rơi lộp bộp lên người nàng, khuôn mặt, mái tóc và y phục của nàng đã ướt sũng, lúc này nước nhỏ tong tỏng, nàng còn nghi ngờ tốc độ nhỏ nước của chúng đã sắp bằng trận mưa này rồi.

Trong tâm trí nàng xuất hiện hình ảnh chàng chắn trước người nàng, không chịu giao nàng cho Lưu Quang Ảnh. Rõ ràng chàng đã bị thương song vẫn kiên quyết không chịu làm Lưu Quang Ảnh bị thương, cũng không chịu di dịch cơ thể mình.

Kiên quyết như thế, tựa như một tảng đá chẳng ai có thể dao động được.

Trước đây nàng ghét người như chàng. Chàng khiến nàng phải e dè cẩn thận, không dám để lộ chút xíu sơ hở nào, thậm chí nàng còn nghi ngờ rằng nàng vốn không thể được chàng tin tưởng, cho dù cuối cùng miễn cưỡng thành công thì cũng vẫn phải dùng âm mưu kế sách, phải trả một cái giá nặng nề.

Bây giờ nhớ lại nội tâm kiên định và tác phong hành sự quả quyết đó, nàng lại trào dâng thứ kích động khó tỏ. Đó là thứ cảm giác an toàn mà nàng chưa bao giờ thấy, là cảm giác an toàn mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được.

Rất nhiều nữ tử Âm Nguyệt giáo đều là cô gái đáng thương bị người thân gây thương tổn, họ bị cha xem thường, bị chồng tổn hại. Trước nhiều ví dụ như thế, đàn ông trở thành một bản thể đáng ghê tởm.

Nhưng chung quy nàng chẳng thể quên được bóng dáng trong tâm trí mình, chàng đứng trước mặt nàng chính là thành trì kiên cố nhất.

Bạch Y Y cứ mơ màng nghĩ, chân giẫm hụt, cả người ngã oạch xuống đất.

Nàng không lập tức bò dậy mà lau mặt mình, cắn môi, túm cỏ đứng lên, xoay người lại đi lên núi, dựa vào ký ức vừa rồi và mùi thảo dược phả ra để ngắt chỗ cỏ đó.

Khoảnh khắc này, trái tim nàng cuối cùng cũng lắng lại, nỗi hoang mang và sự thiếu chắc chắn vừa rồi đều biến mất.

Nàng cầm cỏ, vừa ngắt rễ đi, vừa tận dụng nước mưa để rửa sạch thảo dược, rồi mới đi ngược lại con đường xuống núi.

Lúc nàng trở lại, ánh lửa vẫn còn, Cố Thanh Dật mở mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào ánh lửa, như thể đã bị ai đó điểm huyệt nên chẳng thể nhúc nhích.

Bạch Y Y hoảng hồn, thấy chàng nhìn về phía mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Dật nhìn nàng một lúc rồi mới chống đất đứng dậy, vừa đi vừa giơ tay phải lên che miệng mà ho.

Bạch Y Y toan hỏi chàng muốn làm gì thì đã thấy chàng đi qua, ôm củi còn thừa trong hang động tới, đùn vào đống lửa cho lửa cháy đượm hơn, sau đó lại dùng những cành cây dài làm thành một cái giá đơn giản. Xong xuôi, chàng cởi áo ngoài của mình xuống mắc lên giá, trở lại chỗ mình vừa ngồi, nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi.

Bạch Y Y im lặng nhìn chàng một lúc, đặt thảo dược xuống, cởi y phục của mình, vắt kiệt nước, mắc lên giá, sau đó mặc áo ngoài mà chàng đã cởi ra.

Y phục của chàng khoác lên người nàng thì rộng thùng thình, trên đó dường như vẫn còn lưu lại mùi của chàng, khiến nàng không hề bài xích.

Bạch Y Y mặc xong áo ngoài của chàng thì mới tháo tóc ra, vắt khô nước. Sau khi làm xong những việc này, nàng mới bắt đầu xử lý chỗ thuốc đó, miễn cưỡng bẻ nó bằng tay rồi cầm thuốc đến trước mặt chàng.

Theo bước chân đến gần của nàng, Cố Thanh Dật lại một lần nữa mở mắt ra.

“Uống thuốc.” Bạch Y Y đưa bát cho chàng, muốn nói với chàng rằng bây giờ đừng đòi hỏi nữa, có thể tìm được chiếc bát đựng thuốc đã là tốt lắm rồi.

Nhưng chàng cứ thế nhận bát, uống một mạch.

Uống thuốc chưa đun như vậy khó chịu đến mức nào, nàng biết rõ hơn ai hết, nhưng chàng cũng chẳng nhíu mày lấy một cái.

Sau khi chàng uống thuốc xong, nàng lấy lại bát, cầm đến cửa hang, rửa sạch bằng nước mưa rồi lại hứng một bát nước, bưng đến bên chàng rồi đưa cho chàng.

Miệng đắng ngắt, có thể súc miệng bằng nước.

Ánh mắt Cố Thanh Dật vẫn lạnh lùng như thế, tựa như bị mưa gió ẩm ướt chui vào vậy.

Giằng co một lúc, chàng lại nhận bát.

Hai người họ không ai nói gì, nàng cứ thế quay lại trước đống lửa, thi thoảng cho thêm chút củi, có lẽ vì đã thực sự quá muộn nên nàng nhoài người trên tảng đá bên cạnh, chầm chậm thiếp đi.

Khi lửa sắp tắt, Cố Thanh Dật lại một lần nữa mở mắt. Chàng nhìn về phía Bạch Y Y, đứng dậy, đi tới chỗ nàng. Trước khi đến gần nàng, chàng ôm chút củi, để lửa sắp tắt cháy trở lại, song nàng vẫn không có phản ứng gì.

Chàng ngồi xổm xuống, vươn tay ra, lại một lần nữa cầm tay phải của nàng lên.

Một tay chàng ấn vào tay nàng, một tay đặt vào mạch của nàng, cảm nhận kĩ càng.

Mắt chàng bỗng co lại, như sợ mình cảm nhận sai, muốn cảm nhận cẩn thận hơn.

Đúng lúc này Bạch Y Y cảm nhận được điều gì, mơ màng mở mắt, bất giác muốn thu tay về song lại bị một luồng sức mạnh khác ngăn cản. Nàng lập tức lấy lại tinh thần, cả người đều phòng bị, nhìn đối phương vẻ cảnh giác, thế là hoàn toàn chạm phải ánh mắt của Cố Thanh Dật.

Tay chàng, vẫn cầm lấy tay nàng.

Bạch Y Y đối đầu với chàng một lúc, rồi dứt khoát mặc kệ, để chàng bắt mạch mình.

Qua một lúc, chàng đặt tay nàng lại trên đầu gối nàng. “Cô là đại phu, cô tự bắt mạch đi.”

Bạch Y Y khó hiểu, chàng đang châm chọc à? Để nàng tự bắt mạch xem rốt cuộc mình có mang thai hay không, sau đó tự vả vào mặt mình vì những lời mình nói trước đó?

Nhưng biểu hiện và biểu cảm của chàng lại không giống thế.

“Tuy ta không phải đại phu nhưng cũng biết thai nhi sinh trưởng trong cơ thể mẹ, mười tháng mang thai, dưa chín cuống rụng. Cô dùng cách đặc biệt khiến con ngừng sinh trưởng trong bụng cô, hơn nữa thời gian đã là ba năm, chuyện này rốt cuộc có hại với con hay không?”

Bạch Y Y ngẩn người, có vẻ hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, nàng thật sự tự bắt mạch mình. “Con vẫn rất ổn mà.”

Cố Thanh Dật thở phào một hơi, vô thức vươn tay, sờ vào bụng nàng. Bạch Y Y đờ người, bất giác muốn tránh đi, nhưng trông thấy ánh mắt của chàng, chẳng hiểu sao nàng lại mềm lòng.

Bụng nàng thực ra rất bằng phẳng, nếu không phải vì chàng biết rõ trong đó có một sinh mệnh thì chàng chắc chắn sẽ không ngờ nàng đã sắp làm mẹ rồi.

Chàng như thật sự cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đó, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cũng chuyển thành dịu dàng.

Chàng thu tay lại, dứt khoát ngồi bên cạnh nàng. “Ngưng Mạch quyết?”

Bạch Y Y nhướng mày.

“Lần đầu tiên khi chúng ta giao chiến, cô có thực lực mạnh, dùng Ngưng Mạch quyết và Vô Ảnh quyết, phối hợp chúng một cách hoàn hảo. Vô Ảnh quyết tấn công, Ngưng Mạch quyết phòng ngự. Lần này chúng ta giao chiến, thực lực của cô mạnh hơn, các chiêu số càng sắc bén, nhưng lại như đánh mất căn cơ, sắc bén có thừa, phòng ngự không đủ. Khi ấy cô đã có thể sử dụng Vô Hình kiếm, ngưng tụ kiếm khí làm kiếm, bây giờ lại cần dùng Thiên Triền đại làm vũ khí.” Cố Thanh Dật nói ra phân tích của mình. “Ngưng Mạch quyết bị nhân sĩ giang hồ xem thường, tưởng là một loại công pháp cải thiện dung mạo con gái, là một phương thức mà kẻ có thực lực yếu dùng khi muốn đi đường tắt. Một loại công pháp có thể cải thiện cơ thể từ trong ra ngoài ắt rất mạnh, nếu chỉ có thể cải thiện dung mạo thì hẳn là do chưa tu đến tầng cao, một khi tu đến tầng cao thì hẳn sẽ có tác dụng bảo vệ cơ thể, tuy ta không rõ nó có tác dụng cụ thể gì.”

Cố Thanh Dật lại một lần nữa nhìn sang bụng nàng, rất rõ ràng, nàng dùng Ngưng Mạch quyết bảo vệ đứa bé này, còn khiến nó ngừng sinh trưởng bình thường, rơi vào giấc ngủ sâu.

Bạch Y Y bặm môi, tâm trạng thực sự phức tạp.

Loại công pháp Ngưng Mạch quyết này, cả thế giới bên ngoài và nội bộ Âm Nguyệt giáo đều chỉ coi nó là một loại công pháp cải thiện dung mạo mà thôi, không có ai dồn tâm sức tu luyện nó, vì dẫu sao sau tầng thứ tư cũng rất khó tiếp tục thăng cấp, mà sau tầng thứ ba đã có thể cải thiện cơ thể, khiến dung mạo được lên hương.

Nhưng nàng không tin một võ công tuyệt học của Âm Nguyệt giáo lại vô dụng như thế. Nàng không tin, thế nên đã tu luyện đến mức tối đa, cuối cùng nàng đã hiểu cách dùng thực sự của Ngưng Mạch quyết này.

Tục ngữ nói, nhu có thể khắc cương, vậy thì kiếm thuật lợi hại nhất khắc thế nào?

Nàng coi đứa con của mình là điểm yếu, đồng thời cũng là chiêu hiểm của nàng.

Cố Thanh Dật thấy nàng không lên tiếng thì lại hỏi: “Tại sao?”

Tại sao giữ đứa bé này lại bằng cách đó?

Bạch Y Y nheo mắt nhìn chàng. “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Cố Thanh Dật im lặng.

Bạch Y Y cười khẽ nói: “Nói dối là ta yêu huynh đó, cho nên muốn sinh con cho huynh.”

Cố Thanh Dật nhìn nàng, vẫn im lặng.

Bạch Y Y bĩu môi. “Biết ta phát hiện mình mang thai vào lúc nào không?”

“Lúc nào?”

“Chính là lúc chúng ta đánh nhau một trận sống mái, khi ấy ta đã muốn giết huynh rồi giải quyết đứa bé này. Ai mà biết huynh lại phúc lớn mạng lớn như thế, giây phút cuối cùng Mạnh Dật Thành lại đến, làm ta không thể không thay đổi kế hoạch. Người như huynh, chỉ cần còn sống thì sẽ là uy hiếp với ta. Ta bèn nghĩ, giữ lại đứa bé này có lẽ có thể đổi lấy một lần huynh tha cho ta. Huynh xem, ta cược thắng rồi.”

Cố Thanh Dật thu ánh mắt về, nét mặt không phẫn nộ hay buồn phiền vì lời nàng nói, chuyện này không khác lắm với tưởng tượng của chàng.

Bạch Y Y nhìn chàng thì lại thấy kỳ lạ. “Cố Thanh Dật, rốt cuộc huynh nghĩ thế nào vậy? Khi ấy ta vắt óc tìm kế diễn kịch thì mới có thể tiếp cận huynh, thậm chí cũng không thể được huynh tin tưởng hoàn toàn. Giữa ta và bạn của huynh, huynh chắc chắn sẽ chọn bạn huynh. Bây giờ biết được sự thật rồi, huynh không bày tỏ gì à?”

“Bày tỏ gì?”

“Bắt ta rồi giết luôn, mang thi thể của ta về. Huynh đã chính tay giải quyết giáo chủ Âm Nguyệt giáo, minh chủ tân nhiệm là huynh rất uy phong, còn ai không phục huynh nữa? Đồng thời cũng có thể giết ta để diệt khẩu, chẳng ai biết mấy chuyện vớ vẩn giữa ta và huynh cả.”

“Cũng là ý hay đấy. Cô có muốn thử không?”



Có thể sống, ai lại thật sự muốn chết chứ?

Bạch Y Y nhìn chàng, không nhắc đến chuyện này nữa.

Ngày hôm sau khi trời sáng, mưa bên ngoài cũng đã tạnh, Bạch Y Y mặc lại đồ của mình rồi lập tức bị Cố Thanh Dật kéo đi, cùng rời khỏi đây.

Hôm qua mưa to gió lớn, những người đó có lẽ sẽ tạm dừng tìm kiếm, nhưng hôm nay thời tiết đẹp lên, họ chắc chắn sẽ lại tìm kiếm nàng. Những nơi đã bị lục soát thế này cũng không an toàn.

“Chúng ta đi đâu?” Bạch Y Y theo chàng.

Cố Thanh Dật im lặng, thái độ này khiến Bạch Y Y thậm chí nghi ngờ chàng thật sự dẫn nàng về để giành công.

Họ dừng lại bên một vách đá.

Bạch Y Y nhìn chàng.

Cố Thanh Dật dùng đai lưng buộc nàng và mình lại.

Khóe miệng Bạch Y Y nhướng lên. “Nếu huynh cứ xuống thế này thì thuốc hôm qua uống công cốc đấy.”

Cố Thanh Dật không dừng động tác lại.

Bạch Y Y nói tiếp: “Ta có thể tự xuống.”

Bấy giờ Cố Thanh Dật mới nhìn nàng. “Dùng Ngưng Mạch quyết bảo vệ con.”

Bạch Y Y ngẩn ra, nếu nàng tiếp tục dùng Ngưng Mạch quyết vào đứa bé này thì cơ thể nàng sẽ phục hồi chậm hơn rất nhiều, song có lợi ở chỗ đứa trẻ không bị ảnh hưởng gì, cũng có thể không cần cố kỵ gì khi chữa trị.

Khi nàng thất thần, Cố Thanh Dật đã dẫn nàng đi xuống men theo những dây leo trên vách núi. Chàng không ngừng đổi dây leo, khi ở độ cao cách mặt đất chừng mấy chục thước thì không có dây leo nữa, chàng mới men theo vách đá bay thẳng xuống đất.

Lúc này, sắc mặt chàng càng tái.

Đáy vách núi có một căn nhà gỗ, trước căn nhà gỗ còn có một đầm nước bốc hơi nóng. Hơi nóng mờ mịt nơi đáy vách núi không rộng này khiến cả đáy vách đều chờn vờn sương khói, tràn đầy tiên khí, làm người ta có cảm tưởng như đã đến một chốn xa rời trần thế, sợ sẽ quấy nhiễu nơi này.

Bạch Y Y cởi đai trên người ra, đi về phía căn nhà gỗ đó. Căn nhà này rõ ràng chỉ có thể nhìn từ xa, bởi khi đến gần sẽ nhận ra nó cực kỳ thô sơ, bên trong bài trí sơ sài, bụi bặm mù mịt, đoán chừng đã lâu không ai ở.

Chỗ cách căn nhà không xa lại có một vách núi bằng phẳng, trên đó có vô số vết kiếm.

Bạch Y Y ngoảnh đầu nhìn chàng. “Chỗ huynh luyện tập trước đây à?”

Cố Thanh Dật gật đầu.

Con cháu nhà họ Cố, sau khi tròn tám tuổi sẽ phải tự bắt đầu lĩnh hội Minh Tâm quyết, nếu lúc mười tuổi mà vẫn chưa thấm nhuần được thì cả đời này sẽ vô duyên với việc trở thành cao thủ tuyệt thế.

“Hồi mười hai tuổi ta tìm được nơi này, cho đến khi mười tám tuổi, ta đều luyện tập ở đây. Vách núi này vốn giống như vách đối diện.”

Chàng đã đẽo gọt phẳng một mặt vách núi bằng kiếm.

Thì ra con cháu của gia tộc lớn cũng không sống thoải mái như mọi người tưởng.

Cố Thanh Dật nói, rồi lại khẽ ho mấy tiếng.

“Huynh đưa ta đến đây làm gì?”

“Cô muốn ra ngoài để bị người ta truy sát à?”

“Trốn qua khoảng thời gian này rồi sao?” Bạch Y Y nhìn chàng, chẳng lẽ trốn qua khoảng thời gian này là xong ư?

“Âm Nguyệt giáo đã bị tiêu diệt gần hết rồi. Vả lại qua chuyện này, ta nghĩ hẳn cô cũng hiểu, rất nhiều giáo chúng của bọn cô không tự nguyện gia nhập, mà chỉ là không dám phản kháng Âm Nguyệt giáo thôi. Rất nhiều cô gái vẫn khát khao kết hôn và sinh con. Một vài cô gái được bọn cô giết hại chồng hộ, sau khi hồi hồn thì không cảm kích, mà là oán hận các cô.”

“Rốt cuộc huynh muốn nói gì?”

“Cô cảm thấy cô còn có thể quay về được à?”



Cố Thanh Dật tự đi về phía căn nhà gỗ kia, bắt đầu quét dọn bụi bặm, trông thì có vẻ chàng định dưỡng thương ở đây.

Bạch Y Y đi theo chàng, trông thấy động tác của chàng, cảnh tượng này khiến nàng hơi ngẩn ngơ. Kiếm hiệp cầm kiếm lại đang làm những chuyện mà người bình thường làm.

Song lại khiến người ta vô cùng an tâm.

Nàng sờ bụng mình, chàng bảo nàng tiếp tục dùng Ngưng Mạch quyết bảo vệ đứa bé này là ý mà nàng nghĩ ư?



Sau khi Cố Thanh Dật thu dọn căn nhà gỗ sạch sẽ, họ cùng tiến vào khu rừng ở dưới vách đá.

Cố Thanh Dật đi săn, còn Bạch Y Y hái thuốc, nhân tiện hái mấy thứ có thể làm gia vị như tiêu, hành dại…

Sau khi xong việc, Cố Thanh Dật đến hạ du đầm nước, xử lý động vật hoang dã ở chỗ nước chảy. Cố Thanh Dật bố trí nàng đi lấy muối, trước tiên phải lọc các loại cặn bùn cát, sau đó cho nước muối đã lọc nhiều lần vào đun, đến khi nước bốc hơi hết thì có được muối.

Bạch Y Y cứ bận rộn như thế, vì chút thức ăn mà quả thực không biết đã tốn bao nhiêu công sức. Nhưng trong quá trình này, nàng lại cảm nhận được thứ mà nàng chưa từng cảm nhận.

Họ đều đang nỗ lực vì một bữa tối, giây khắc này, chàng không phải đại hiệp chính đạo, nàng cũng chẳng phải yêu nữ ma giáo, họ chỉ là hai người bình thường cố gắng vì một bữa cơm tối mà thôi.

Sau khi Cố Thanh Dật xử lý xong con dê, hai người ngồi trước căn nhà gỗ, bắt đầu nướng thịt dê để ăn.

Cố Thanh Dật cầm con dê không ngừng quay, còn Bạch Y Y không ngừng phết tất cả các loại gia vị lên.

Một con dê bị nàng làm thành hai mùi vị.

Một loại cay mặn với hành và tỏi, một loại cay ngọt với mật ong và ớt.

Khi thịt dê dần chín, mùi gia vị cũng xộc tới, Bạch Y Y nuốt nước bọt. “Chắc chắn sẽ ngon lắm cho xem. Sao khuynh không bắt thỏ hả, nếu có thỏ thì nướng nhanh hơn rồi.”

“Phụ nữ có thai ăn thỏ không tốt.”

Bạch Y Y liếc chàng. “Nếu ta không mang thai, huynh sẽ thật sự giết ta, đúng không?”

Cố Thanh Dật thậm chí chẳng buồn suy nghĩ. “Ba năm trước cô đã muốn ta chết.”

Bạch Y Y cứ thế nghẹn họng, không nói gì nữa.

Thịt dê được nướng chín, chàng xắt thành vô số miếng bằng kiếm rồi đặt lên lá cây đã được rửa sạch.

Bạch Y Y bĩu miệng. “Kiếm này cũng không biết đã dính máu của bao nhiêu người, đây là thịt dê máu người hả?”

Cố Thanh Dật khựng động tác, thế rồi khoảnh khắc tiếp theo, chàng trông thấy nàng tự cầm thịt dê lên, ăn thỏa mãn đến độ híp mắt lại. Thấy Cố Thanh Dật nhìn mình, nàng không khỏi lên tiếng: “Yêu nữ ma giáo, sợ máu người chắc?”

Cố Thanh Dật lại một lần nữa câm nín.

Hai người cứ ăn thịt dê như thế, ăn xong cũng không cần lo bị ngấy, còn phải uống thuốc kia kìa, may mà họ đã tìm được chút mật ong, uống thuốc xong thì nhấp chút mật ong sẽ lập tức dìm được vị đắng trong miệng xuống.

Ăn dê nướng xong, Cố Thanh Dật ngồi thiền để khôi phục sức khỏe, còn Bạch Y Y đi thẳng đến bên đầm nước trước căn nhà. Trước tiên nàng thử nhiệt độ bên trong, sau đó cười hí hửng, quả nhiên là nước ấm, mà bùn ở trong nước ẩm lâu ngày biến thành thứ keo trơn, giẫm lên hoàn toàn không dính dớp và cũng chẳng có cảm giác của bùn cát.

Nàng quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn ngồi trước căn nhà gỗ, hẳn là chàng trông thấy mình, nhưng chàng không nói gì, có nghĩa là nước này vô hại với cơ thể.

Nàng cởi giày, tất và y phục, đi vào trong nước. Càng đến giữa đầm, nước lại càng nóng.

Vì “keo bùn cát” dưới đáy đầm nước không ghê tởm hay bẩn thỉu nên nàng dứt khoát ngồi trong nước, cũng ngồi thiền theo Cố Thanh Dật, vậy thì sẽ giúp cho việc bình phục vết thương của nàng.

Cố Thanh Dật ngước mắt, nhìn về phía người phụ nữ trong nước, hơi sương vấn vít, thực ra không nhìn rõ cho lắm, song chàng lại biết nàng ở đó.

Trong lòng lởn vởn thứ cảm xúc trọn vẹn và thỏa mãn, nhưng cái giá đắt để có được thứ cảm xúc này khiến chàng chợt mơ hồ.

Có đáng không? Chàng cũng không biết.

Nếu chỉ một mình chàng đánh đổi như thế, ắt chàng sẽ chẳng hề băn khoăn, nhưng chuyện này lại liên quan đến cả nhà họ Cố.

Qua rất lâu, Cố Thanh Dật đứng dậy, bay đến đầm nước, một tay kéo nàng lên khỏi nước, một tay làm y phục của nàng tự động bay đến, đúng khoảnh khắc này, chàng lập tức quấn nàng lại trong y phục của nàng.

Bạch Y Y mở mắt, vừa rồi nàng thực sự quá thoải mái, đến độ buông lỏng cảnh giác rồi ngủ thiếp đi trong đầm nước.

Nàng vươn cánh tay trắng như tuyết ra, hai tay vòng qua cổ chàng, mặc mái tóc ướt sũng của mình nhỏ nước trên y phục của chàng, tựa như một thứ dấu vết khó mà mô tả nào đó. “Huynh thế này, có giống đại hiệp chính đạo bị mê hoặc đến nỗi từ bỏ đạo của mình không?”

Cố Thanh Dật cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng nàng vương nụ cười như có như không, trên khuôn mặt có dấu vết đã phủ hơi sương, khuôn mặt lại càng mềm mịn trắng nõn, khiến đôi mắt nàng đen láy sáng ngời.

Chàng đương nhiên không trả lời, bế nàng đi vào trong nhà, đặt nàng lên giường.

Bạch Y Y thấy chàng muốn đi thì vươn tay kéo chàng, õng ẹo nói: “Tóc người ta vẫn còn ướt đây này, thế này không tốt cho sức khỏe.”

Cố Thanh Dật nhíu mày, ngược lại không đi nữa.

Chàng ngồi bên giường, Bạch Y Y cứ thế tựa sang, dùng hai chân chàng làm gối, tóc nàng thì bị chàng cầm trong tay rồi dùng chân khí đẩy nước ra.

Sắc mặt chàng vẫn như bình thường, động tác cũng theo khuôn phép, khiến Bạch Y Y nhìn mà thấy hơi chán. “Cố Thanh Dật, huynh nói không đúng.”

“Hả?”

“Chỉ cần cơ thể ta phục hồi một nửa, ta có thể hành tẩu bên ngoài, cho dù nhân sĩ chính đạo bọn huynh phát hiện ra ta thì sao? Ta có thể bảo đảm mình thoát thân an toàn.” Nói đến đây, Bạch Y Y lườm chàng cháy mắt, nếu không phải vì chàng thì trên thế gian này không thể nào có ai là đối thủ của mình.

Nàng thông tuệ biết mấy, có thiên phú xuất sắc biết mấy, bản thân nàng có thể tìm được đường cho mình, không cần lĩnh hội tuyệt học khác mà tự tạo ra Vô Ảnh quyết, còn có thể phát huy Ngưng Mạch quyết đến hiệu quả viên mãn nhất, thậm chí ngay cả Huyền Thiên quyết của Lăng Huyền Thiên nàng cũng dám sửa đổi.

Người như nàng, không nên vô địch ư?

Song nàng lại gặp phải Cố Thanh Dật.

Có lẽ vì mối nguy hiểm mà trực giác mách bảo nên nàng luôn có tâm trạng rất phức tạp với người này, khát khao giết chàng cũng rất mãnh liệt, chiến đấu một trận trên đài tỉ võ cũng là tâm nguyện đời này của nàng.

“Rồi sao?”

“Huynh làm minh chủ võ lâm của huynh, ta tiếp tục làm giáo chủ Âm Nguyệt giáo của ta. Vào lần tiếp theo gặp lại nhau thì tha cho ta một lần nhé, nếu ta ở vị trí có lợi thì cũng sẽ tha cho huynh một lần.”

“Không được.” Cố Thanh Dật nói thẳng.

Bạch Y Y trừng chàng.

Cố Thanh Dật nắm mái tóc đã khô của nàng. “Nếu hai chúng ta không ai thuyết phục được ai thì ba tháng sau, khi chúng ta hoàn toàn bình phục thì lại đấu một trận, ai thắng thì nghe theo người đó.”

“Được.”

Đề xuất này khiến Bạch Y Y rất hài lòng.

Nàng không tin mình không thắng được Cố Thanh Dật. Còn chuyện trên võ đài hoàn toàn là ngoài ý muốn, là vì nàng trúng độc của Lưu Quang Ảnh, bị người ta gài bẫy, nếu không ai thắng ai còn chưa chắc đâu!

oOo

Vì lời hẹn tỉ võ này, Bạch Y Y càng cố gắng hái thuốc. Cũng may nàng đã dùng Ngưng Mạch quyết để bảo vệ đứa bé trong bụng, tương đương với việc bỏ lại đứa trẻ ngoài cơ thể, thuốc nàng uống hoàn toàn không ảnh hưởng đến đứa bé, nàng có thể bình phục sức khỏe của mình mà hoàn toàn không cần cố kị gì.

Thi thoảng, nàng cũng sẽ trêu ghẹo Cố Thanh Dật, bảo chàng cũng đến đầm nước ngâm cơ thể, mười lần thì chín lần Cố Thanh Dật không đoái hoài đến nàng.

Nhưng lần chàng đoái hoài lại khiến Bạch Y Y giật nảy mình. Cho đến khi chàng thật sự đi vào đầm nước, Bạch Y Y mới hồi hồn, song nàng vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu sao chàng thật sự dám cởi đồ mà vào nước với mình.

Sau đó nàng nghĩ, đó chắc chắn là kế sách của Cố Thanh Dật, chàng chỉ làm một lần như thế đã thành công khiến nàng không còn dám trêu ghẹo chàng trong nước nữa, người này quá nham hiểm, nàng chắc chắn phải đánh bại chàng để đả kích thói kiêu căng phách lối của chàng.



Một tháng sau, cơ thể Cố Thanh Dật đã khôi phục một nửa, chàng bắt đầu cầm kiếm, tiếp tục luyện tập trên vách núi. Vết kiếm mới của chàng che lấp lên vết kiếm cũ, đồng thời lại không tạo thành áp lực gì cho vách núi. So với nhiều năm trước, chàng không chỉ mạnh gấp mấy lần, nhiều năm trước chàng theo đuổi mãnh liệt và mạnh mẽ, bây giờ lại có thể khống chế lực của mình theo mong muốn.

Bạch Y Y cũng không ngừng lại, cũng luyện tập mà chẳng mảy may cố kị gì.

Lại qua hai tháng, sức khỏe Cố Thanh Dật và Bạch Y Y hoàn toàn bình phục.

Mỗi người họ đứng ở một bên đầm nước, Cố Thanh Dật cầm kiếm, còn Bạch Y Y cầm Thiên Triền đai.

Bạch Y Y dùng Thiên Triền đai múa giữa không trung, nước trong đầm lập tức nổ thành vô số cột nước rồi phun thẳng lên. Cố Thanh Dật lập tức rút kiếm, nước rơi xuống đáy đầm, điều kỳ lạ là mặt nước chẳng hề gợn sóng, phẳng lặng đến độ giống một mặt gương chứ không phải một đầm nước.

Bạch Y Y lại một lần nữa múa Thiên Triền đai, toàn bộ nước trong đầm đều rời khỏi đầm, tựa như giường băng, đổ ập về phía Cố Thanh Dật. Cố Thanh Dật mau chóng lùi lại, nhanh nhẹn vung kiếm, bóng kiếm tung bay, giường băng bị chém biến thành vô số vụn băng, sau đó tập hợp lại một cách kỳ diệu, lại rơi vào trong đầm nước, biến thành dáng vẻ đầm nước ban đầu, hơi sương trong đầm mù mịt, như thể chưa xảy ra chuyện gì.

Bạch Y Y nheo mắt, bắt đầu dùng Vô Ảnh kiếm, Huyền Thiên quyết, Huyền Ảnh quyết…

Động tác của nàng nhanh thoăn thoắt, chiêu thức đa biến đa hóa, khiến người ta chẳng thể nắm bắt được chiêu thức tiếp theo của nàng. Còn Cố Thanh Dật từ đầu chí cuối đều dùng Minh Tâm quyết, có lẽ chàng biết dùng kiếm thức đơn giản nhất chẳng thể chống được nàng nên dùng những chiêu chồng chéo, kết hợp thức thứ tư và thứ năm, kết hợp hai tầng, chỉ cần tốc độ có thể nhanh thì một chiêu có thể sử dụng hai lần, sẽ tăng gấp đôi uy lực của chiêu kiếm…

Đây là lấy bất biến ứng phó vạn biến ư?

Khóe miệng Bạch Y Y cong lên, thật sự làm nàng thu hoạch được thêm nhận thức mới rồi, nếu chàng đã có thể tăng gấp đôi uy lực của chiêu kiếm thì không lý nào mình không làm được.

Nhà gỗ vỡ vụn, vách núi đá đụng đất bay, cả đáy vách núi như đón một đợt tuyệt chủng bất ngờ, bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi.

Kiếm thức của Bạch Y Y gay gắt uy mãnh, hoàn toàn dùng phương thức có độ sát thương cao, bức Cố Thanh Dật lùi từng bước một.

Bạch Y Y vung kiếm, cây cối bị thương bởi kiếm khí nên đổ gãy hơn nửa. Khoảnh khắc Cố Thanh Dật bay giữa các thân cây, nàng lại vung kiếm.

Lại không làm nàng bị thương?

Tuy kiếm khí của nàng mạnh mẽ hơn chàng, song nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút kh/oái cảm nào khi vượt qua chàng, thứ cảm giác này khiến nàng thấy chán nản, như thể nàng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực nhưng chàng chỉ dùng một cục bông đã nhẹ nhàng dập tắt sức lực của nàng.

Bạch Y Y nheo mắt, vậy thì không trách nàng được.

Nếu chàng đã không phối hợp như thế thì để nàng bức ra vũ khí sát thủ của chàng là được.

Bạch Y Y bỗng thay đổi chiêu, sử dụng chiêu kiếm có uy lực mạnh hơn, chồng chéo ba tầng lại. Cố Thanh Dật không trốn kịp, cuối cùng đã bị thương. Khi tránh né và đối đầu, ánh mắt chàng hờ hững nhìn nàng.

Bạch Y Y nhếch khóe miệng.

Tiếp tục…

Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng lúc càng nhanh, cả đáy vách núi như sắp bị nàng đập vụn hoàn toàn. Cỏ cây lượn vòng giữa không trung, bùn đất bay lên, đáy vách núi biến thành một thế giới nhỏ ồn ã, hình dáng vốn có đã bị phá hủy từ lâu, bây giờ chỉ còn lại vẻ tiêu điều của sinh linh đồ thán.

Còn Cố Thanh Dật bị nàng bức lùi từng bước một.

Nàng vẫn muốn biết, nếu khi ấy nàng không trúng độc thì trong cuộc đấu giữa họ, phần thắng sẽ về tay ai.

Bạch Y Y lại một lần nữa ra tay, nhưng nghĩ đến điều gì, cuối cùng nàng không hoàn toàn nhẫn tâm được. Nói thế nào đây, chàng cũng là cha của đứa bé trong bụng nàng, vả lại, nàng từng hứa vào lúc nguy hiểm nhất nàng sẽ tha cho chàng một lần.

Sau lần này, hai người họ không ai nợ ai.

Nàng quả quyết ra tay, còn Cố Thanh Dật cũng chống cự…

Sau khi kiếm khí hủy trời diệt đất bắn ra mạnh mẽ, đáy vách núi không bị khuấy đảo đến mức trời long đất lở, mà là cây cỏ bùn đất lơ lửng hồi lâu giữa không trung đều rơi rào rào xuống đất, có thể thấy bằng mắt thường là bụi đất trong không khí biến mất tăm, sau đó chỉ còn lại Bạch Y Y và Cố Thanh Dật.

Bạch Y Y bị thương bởi kiếm khí mạnh mẽ nên rơi xuống đất, sắp đập vào cỏ cây bụi đất xốp mềm. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Dật, không tin đây là sự thật, nàng thua ư?

Tại sao chứ?

Khi nàng sắp rơi xuống đất, Cố Thanh Dật bay đến, đỡ lấy cơ thể nàng.

“Nàng thua rồi.” Chàng nói. “Bây giờ tất cả đều nghe ta.”

Bạch Y Y phun ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như đã di dịch, nhưng thương thế và cơn đau đó hoàn toàn không thể khiến nàng chấp nhận được hiện trạng. Nàng túm chặt lấy y phục của chàng. “Tại sao lại thế?”

Cố Thanh Dật cúi đầu, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh không cam tâm của nàng. “Học theo nàng đấy.”

“Gì cơ?”

“Nàng dám từ bỏ không dùng Ngưng Mạch quyết, chẳng phải là vì cảm thấy cách phòng ngự mạnh nhất chính là tấn công hay sao?”

Bạch Y Y im lặng.

Vô Ảnh quyết và Huyền Thiên quyết, nếu lại thêm Ngưng Mạch quyết thì thực ra cưỡng chế dùng ba loại tuyệt học này với nhau chưa chắc là tốt, rất có thể uy lực sẽ giảm xuống. Bởi thế nàng mới quả quyết từ bỏ Ngưng Mạch quyết, hoàn toàn tập trung tu luyện Vô Ảnh quyết và Huyền Thiên quyết.

Cố Thanh Dật nói tiếp: “Nếu cách phòng ngự mạnh nhất là tấn công, vậy thì cách tấn công mạnh nhất có phải cũng là phòng ngự?”

Thoạt tiên Bạch Y Y ngẩn người, sau đó cũng ngộ ra.

Chàng chỉ cố hết khả năng để phòng ngự, chiêu cuối cùng, chiêu kiếm nàng sử dụng uy mãnh thế nào thì sức mạnh đó sẽ hoàn toàn phản phệ lại người nàng, cho nên thực ra nàng bị thương là bởi Thiên Triền đai của mình.

Sự thực này khiến lòng Bạch Y Y nghẹn lại, nàng lại phun ra một búng máu, máu hoàn toàn làm ướt phần y sam trước ngực chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play