Suy nghĩ này khiến bản thân Tô Thanh Dật cũng cảm thấy hai phần mông lung và ba phần kinh ngạc, sau đó anh cười tự giễu.

Anh tự quay về nơi ở, lúc nhìn khu đất canh tác của nhà họ Chu thì thoáng thất thần.

Lần này đi xử lý chuyện của nhà họ Chu, anh và Mạnh Hữu Lương ở chung nửa tháng nên anh càng hiểu rõ đó là người thế nào.

Trước tiên Mạnh Hữu Lương dẫn Tô Thanh Dật đến nhà họ Diệp, cũng chính là nhà mà Mạnh Hữu Lương từng cứu mạng. Diệp Chí Quân không có nhà, là Diệp Thành Huy tiếp đón họ.

Chuyện Mạnh Hữu Lương cứu Diệp Chí Quân đã mấy chục năm rồi, Diệp Chí Quân ghi nhớ trong lòng không có nghĩa là cả nhà họ Diệp đều thế, con trai của Diệp Chí Quân là Diệp Thành Huy không hề có thái độ thân thiết với họ, thậm chí rất khinh thường Mạnh Hữu Lương, coi Mạnh Hữu Lương thành loại người cậy ân đòi báo.

Mạnh Hữu Lương sống không hề thoải mái ở nhà họ Diệp.

Khi ấy Tô Thanh Dật đã cảm thấy hơi bất ngờ. Nếu đã như thế thì tại sao Mạnh Hữu Lương còn dẫn anh đến nhà họ Diệp? Chẳng lẽ tới bây giờ nhà họ Diệp mới tỏ thái độ không thân thiện với Mạnh Hữu Lương? Nếu không cho dù Mạnh Hữu Lương có ngu ngốc hơn nữa thì cũng sẽ không để anh thấy cảnh tượng đó. Bởi dẫu sao nó vừa xấu hổ vừa mất mặt, nghiêm trọng hơn là còn khiến người ta cảm thấy Mạnh Hữu Lương đã mất đi hậu thuẫn, sẽ không còn kính trọng ông như trước nữa.

Diệp Thành Huy không khách sáo với Mạnh Hữu Lương, nhưng Mạnh Hữu Lương lại cực kỳ khách sáo với Diệp Thành Huy, như thế lại càng khiến Diệp Thành Huy xem thường, nhận định họ đến vòi vĩnh mình.

Sau khi Diệp Chí Quân trở về, Tô Thanh Dật đã hơi hiểu ra.

Có lẽ Diệp Chí Quân biết tính cách của con trai mình, dạy dỗ Diệp Thành Huy một bài nhớ đời, vô cùng hối lỗi với Mạnh Hữu Lương. Nhờ vào sự hối lỗi đó, sau khi Mạnh Hữu Lương kể về chuyện của ba người nhà họ Chu, Diệp Chí Quân lập tức hứa hẹn sẽ gọi điện cho người bạn của mình, chuyện này cũng được giải quyết.





Cũng chính vì sự hối lỗi đó mà Diệp Chí Quân giúp họ tìm một vài loại sách và cho họ không ít thứ đồ thiết thực như phiếu thịt, phiếu vải.

Tuy Tô Thanh Dật không hiểu liệu Mạnh Hữu Lương có cố ý để Diệp Thành Huy chế giễu và xem thường hay không, nhưng anh lại biết Diệp Chí Quân thật lòng cảm kích Mạnh Hữu Lương. Với Diệp Chí Quân, những thứ nhỏ nhặt kia chỉ là đồ vụn vặt, hoàn toàn không thể so sánh với ơn cứu mạng của ân nhân Mạnh Hữu Lương.

Nhưng chính những thứ vụn vặt mà nhà họ Diệp không bận tâm mới là thứ Mạnh Hữu Lương thật sự cần.

Khoảnh khắc đó, Tô Thanh Dật thật lòng khâm phục Mạnh Hữu Lương.

Có mấy người từ chối được cám dỗ lớn như thế, lựa chọn trở về thôn Song Khê? Nếu khi xưa Mạnh Hữu Lương đề cập đến chuyện thu xếp cho cả nhà ở thành phố, Diệp Chí Quân chắc chắn có khả năng ấy, chỉ là sự giúp đỡ như thế quả thực hơi “to”, sau một hai lần thì Diệp Chí Quân còn bằng lòng tiếp tục giúp đỡ nữa không?

Ngược lại, như hiện giờ, để Diệp Chí Quân luôn cảm thấy chưa thể báo đáp được ơn cứu mạng, khi người nhà họ Mạnh thật sự xảy ra chuyện lớn gì thì mới chủ động bảo Diệp Chí Quân giúp đỡ, Diệp Chí Quân ắt sẽ không từ chối.

Mạnh Hữu Lương vẫn luôn giữ lại được cơ hội cứu sống hoặc thay đổi vận mệnh cuộc đời.

Khi xử lý chuyện của nhà họ Chu, Mạnh Hữu Lương cũng vô cùng tận tâm tận lực, không chỉ không có ý định vơ vét lợi ích, ngược lại còn bù thêm không ít tiền.

Điều khiến Tô Thanh Dật thấy thú vị nhất là Mạnh Hữu Lương chỉ nhờ cậy quan hệ của nhà họ Diệp để lấy một ít sách, chỗ sách đó tốn bao nhiêu tiền mua thì ông đều khăng khăng trả, không để nhà họ Diệp phải trợ cấp, đồng thời cũng không để Tô Thanh Dật chi tiền.

Mạnh Hữu Lương nói: “Chú trả tiền thì hơn, đến khi đó cũng tiện tính toán, ai muốn mua thì mua, ai không muốn thì thôi.”

Tô Thanh Dật biết ông suy nghĩ cho mình.

Mang về nhiều sách như thế thì không thể cho hội trí thức miễn phí được, họ cũng cần phải trả tiền. Nhưng đến lúc đó người ta sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ không cảm thấy lấy được chỗ sách đó khó khăn nhường nào, đó là ơn của người khác, cũng sẽ không cảm thấy đường sá xa xôi tốn công tốn sức, thậm chí còn cảm thấy hai người mang sách về là để kiếm tiền từ họ, cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu.

Mạnh Hữu Lương nhận chuyện này, người khác dù có nghĩ một cách ác ý thế nào thì cũng nghĩ Mạnh Hữu Lương chứ không liên quan đến Tô Thanh Dật.

Chuyến đi lần này, Tô Thanh Dật không chỉ học được không ít thứ mà cũng mở mang được tầm mắt.



Tô Thanh Dật lắc đầu, anh phát hiện sự phẫn nộ và oán giận Mạnh Hữu Lương đã giảm đi rất nhiều, anh còn có thể nhìn nhận từ góc độ của ông và thấu hiểu cho ông.

Tất cả hành vi của Mạnh Hữu Lương chẳng qua cũng chỉ là của một người cha thương yêu con gái mà thôi. Nếu không phải vì áy náy với anh thì Mạnh Hữu Lương cũng không thể lặn lội đường xa đi giải quyết chuyện của nhà họ Chu và còn đến tìm người nhà họ Diệp.

Anh nhếch khóe miệng, không muốn tiếp tục suy nghĩ đến những huyện khiến người ta thấy bực dọc và khó chịu này nữa.

Vừa về đến nhà, anh đã trông thấy Lục Lệ đợi ở đó.

Không đợi Lục Lệ hỏi, Tô Thanh Dật đã chủ động kể về những gì mình trải qua nửa tháng nay, khiến Lục Lệ nghe mà không nói một lời.

“Mỗi người một số phận, mày cũng đừng buồn quá.”

Hai người ngồi trên bậc thang đá ở cổng nhà họ Chu, Lục Lệ vỗ mạnh vai Tô Thanh Dật.

Điều Lục Lệ thật sự muốn nói là ba người nhà họ Chu quá xui xẻo, rõ ràng đang sống hạnh phúc mà gặp phải chuyện vớ vẩn này, khiến người ta không biết nên nói gì mới được.

Nếu Mạnh Y Y biết được suy nghĩ của Lục Lệ thì có lẽ cô sẽ muốn đập tay với Lục Lệ, chẳng mấy khi hai người có suy nghĩ nhất trí thế này.

Tô Thanh Dật thở dài một hơi. “Mày tự biết là được, đừng nói với ai khác.”

Lục Lệ im lặng một lúc. “Ừ. Mày nói xem, sao người tốt lại đoản mệnh thế chứ!”

Tô Thanh Dật không muốn thảo luận về chuyện này. “Mày chờ ở đây là tìm tao có chuyện gấp gì à?”

Lục Lệ suýt thì quên chuyện mình muốn nói khi tới tìm Tô Thanh Dật. “Này, tao bảo, sao mày đần thế hả? Đã thành con rể Mạnh Hữu Lương rồi mà không biết được vét lợi ích cho mình à? Có chỉ tiêu công nông binh đi học đại học rồi, là Cao Phong, tên đó vui suýt ngất luôn.”

Trước đó người trong điế/m trí thức đều phỏng đoán chuyện này. Trước kia thời gian đưa ra chỉ tiêu sớm hơn, năm nay mãi mà chưa thấy, mọi người bèn đoán liệu có phải Mạnh Hữu Lương đã tác động bên ngoài hay không. Dẫu sao Tô Thanh Dật cũng trở thành con rể ông rồi, chuyện tốt thế này chẳng lẽ còn để người ngoài chiếm mất? Nếu cưới Mạnh Y Y để có được chỉ tiêu này thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Lục Lệ nghe mà thấy khó chịu, nhưng cho dù là thật thì cũng phải đứng về phía anh em tốt của mình, không phải sao?

Khi chỉ tiêu được đưa ra, Lục Lệ thật sự cảm thấy thoải mái cả người. Anh chàng biết ngay Tô Thanh Dật không phải loại người đó mà. Sau đó anh lại cảm thấy Tô Thanh Dật đần, có cơ hội có được lợi ích mà không biết đường nắm bắt.

“Cao Phong làm việc chắc chắn, tốt tính, anh ta được chọn là đúng mà.”

“Mày ấy à…” Lục Lệ thở dài. Khi mãi mà vẫn chưa thấy chỉ tiêu, Cao Phong đã nói không ít lời gay gắt về Tô Thanh Dật, nhưng mọi người đều có thể thấu hiểu, dẫu sao chỉ tiêu đó cũng quá quan trọng. “Chẳng lẽ Mạnh Hữu Lương đã thu xếp thứ gì khác cho mày à?”

Tô Thanh Dật nhìn Lục Lệ với khuôn mặt không cảm xúc.

Lục Lệ tự đoán luôn: “Đúng rồi, sao ông ấy có thể để mày đi được, chắc chắn là sợ mày đi học đại học thì sẽ bỏ rơi con gái ông ấy…”

“Được rồi, đừng đoán linh tinh nữa. Chuyện này ông ấy làm quả thực không thấu đáo, nhưng không thể phủ nhận ông ấy thực sự là một trưởng thôn tốt, hành sự thưởng phạt phân minh không thiên vị.”

Lục Lệ mấp máy khóe miệng, cảm nhận rõ ràng rằng thái độ của Tô Thanh Dật đã thoáng hơn thì cũng không nói gì nữa, nếu không sẽ khiến người ta bực.

Sau khi Tô Thanh Dật quăng ra chuyện có khả năng sẽ khôi phục kỳ thi đại học, Lục Lệ vui phát điên, hoàn toàn lược bỏ ba chữ “có khả năng”.

Hai người đi đến điế/m trí thức và nói ra chuyện này.

Nhà nước có thể sẽ khôi phục kỳ thi đại học, bây giờ vẫn chưa có quyết định chính thức, có khả năng khôi phục mà cũng có khả năng là không, cho dù khôi phục thì có thể là năm nay hoặc năm sau, thậm chí năm sau nữa, nhưng bây giờ bắt đầu chuẩn bị thì cũng không sai.

Đã lấy một ít sách về, bây giờ để ở chỗ hợp tác xã mua bán, những ai muốn có sách không chỉ phải trả tiền mua sách mà còn phải mang sách về, thời gian gấp gáp, phải đi ngay, nếu không ngày mai gặt lúa thì sẽ không có thời gian đi lấy về nữa.

May là mọi người vô cùng tích cực, chỉ mấy chữ “khôi phục kỳ thi đại học” đã đủ khiến ai nấy đều hưng phấn kích động rơi nước mắt, tất cả đều chủ động đi lấy sách. Vốn còn nghĩ trí thức nam đi là được, nhưng trí thức nữ cũng chấn động không nhẹ vì tin tức này nên chủ động đòi đi vận chuyển sách, cho dù họ chỉ ôm hai quyển sách thì cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho người khác.

Hội trí thức hiếm khi đoàn kết như thế.

Trên cả đoạn đường, Tô Thanh Dật đều bị người ta hỏi về chuyện liên quan đến thi đại học. Tô Thanh Dật biết không nhiều, chỉ nghe nói người bên trên vẫn đang họp, có vẻ đang tranh luận chuyện có cần khôi phục kỳ thi đại học hay không, vẫn chưa có kết quả, nhưng nếu đang tranh luận thì có nghĩa là có cơ hội.

Bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ chắc chắn sẽ có lợi.

Mãi cho đến tối, hội trí thức mới lấy được sách về, tất cả đều chất ở nhà họ Mạnh, sau đó mọi người chia sách.

Chỗ sách này không phải tất cả đều cho người ở thôn Song Khê. Mạnh Hữu Lương là đại đội trưởng, đương nhiên cũng phải suy nghĩ đến trí thức ở các tiểu đội sản xuất khác. Cho nên ông cũng bảo người đi gọi trí thức ở các đội sản xuất khác đến lấy sách.

Bận bịu mãi đến nửa đêm thì mới xử lý xong chuyện này, kể từ bây giờ có thể trông thấy hội trí thức tranh thủ học tập mọi nơi mọi lúc rồi.

Một vài trí thức khác không thuộc đại đội sản xuất này cũng nghe phong thanh mà bắt đầu lên huyện mua sách hoặc viết thư tìm quan hệ để hỏi về thủ tục liên quan đến thi đại học, ba chữ “thi đại học” hoàn toàn trở thành chủ đề của các trí thức, mãi mà không dứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play