Cam Mạn Mai nói về nhà dọn dẹp, kỳ thật không có gì phải thu thập.
Chỉ bào hai người Đỗ Hùng Hoa cùng Tống Gia Thành dọn giường trong phòng Đỗ Khanh sang phòng đọc sách.
Bất quá giường gỗ còn đang trên đường, công ty vận chuyển nói ngày mai mới có thể đến nơi, cho nên tối hôm nay Đỗ Khanh ngủ trong phòng sách, Tống Gia Thành phải ủy khuất ngủ sô pha.
Đỗ Hùng Hoa rất nghiện cờ, cơ hồ là mới đặt cái giường xuống, liền vội vã lôi kéo Tống Gia Thành đi ra ban công chơi cờ.
Thịnh tình không thể chối từ, Tống Gia Thành chỉ có thể đi theo ông ra ban công ‘ luận bàn ’ cờ nghệ.
Vốn Tống Gia Thành nhìn Đỗ Hùng Hoa yêu thích cờ vây như vậy, phỏng đoán cờ nghệ cảu ông hẳn là không tồi.
Nhưng mà bàn cờ triển khai, chỉ hạ mười mấy quân cờ, Tống Gia Thành liền thập phần bất đắc dĩ nhận ra một sự thật.
—— cờ nghệ của cha Đỗ Khanh thật sự…… ừm, cực kỳ bình thường.
Trong mắt Tống Gia Thành, cờ nghệ của Đỗ Hùng Hoa cũng chỉ tốt hơn người mới học một chút thôi.
Nghĩ đến lúc trước Đỗ Hùng Hoa cực kỳ tự tin về cờ nghệ của mình, Tống Gia Thành cầm quân cờ trăng trên tay dừng một chút, nội tâm thập phần do dự.
Tống Gia Thành rối rắm nghĩ: Y theo ván cờ trước mắt, hắn đặt quân cờ trên tay hắn xuống, Đỗ Hùng Hoa liền hoàn toàn không có hy vọng xoay người.
Hắn cso nên thả một chút? Hay là cứ chơi bình thường?
Do dự hai giây, Tống Gia Thành vẫn đổi nước đi, cho Đỗ Hùng Hoa một đường xoay chuyển.
Đi xong nước cờ này, Tống Gia Thành ở trong lòng sám hối —— cờ thần tại thượng, việc hôm nay chỉ là bất đắc dĩ, hắn thực sự không phải cố ý vi phạm quy củ.
Đỗ Hùng Hoa không có chú ý tới chuyện Tống Gia Thành khác thường, trong tay ông cầm một quân cờ màu đen, tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trong đầu tính toán biện pháp phá cục.
Nhìn bộ dạng cố hết sức của ông, Tống Gia Thành ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
—— thôi, lần sau hắn trở về, tìm mấy quyển dạy cờ trong thư phòng đưa cho cha Đỗ Khanh nghiên cứu vậy.
Đỗ Khanh không biết Tống Gia Thành đang tự dày vò, bê trà nóng ra cho hai người.
Đặt chén trà xuống, Đỗ Khanh thấy Tống Gia Thành bình tĩnh nhìn chằm chằm mình, chẳng những không có lĩnh hội đươc tiếng cầu cứu của hắn, còn trực tiếp hiểu lầm ý hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-76-luan-ban-2.html.]
“Đói bụng sao, chờ một lát là có thể ăn cơm rồi, hôm nay mẹ tôi sẽ thể hiện bản lĩnh của bà ấy, đợi lát nữa anh nhất định phải ăn nhiều một chút, nhìn xem tay nghề cảu mẹ tôi có thể so với đầu bếp nhà anh không.”
Anan
…… Tống Gia Thành trầm mặc thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa giữa mày.
Thấy bộ dạng uể oải của hắn, Đỗ Khanh chỉ cho rằng hắn vừa mới dọn giường nên hơi mệt.
Tống Gia Thành ở cổ đại chính là mười ngón tay không dính một giọt nước, nghĩ đến hẳn là chưa bao giờ phải làm mấy công việc bê vác nặng nhọc.
Cũng may rất nhanh Cam Mạn Mai đã nấu xong cơm chiều, một câu ‘ ăn cơm ’ của bà tạm thời cứu Tống Gia Thành ra khỏi người chơi cờ dở Đỗ Hùng Hoa.
Tống Gia Thành nói vài câu với Đỗ Hùng Hoa, bỏ chạy vào bàn ăn.
Ban công chỉ còn một mình một Đỗ Hùng Hoa, hắn thở dài một cái, duỗi cổ nhìn thoáng qua phòng khách.
Xác định Tống Gia Thành không chú ý đến bên này, Đỗ Hùng Hoa vươn bàn tay tội ác, thay đổi vị trí của mấy quân cờ màu đen.
Đỗ Hùng Hoa cho rằng tất cả động tác nhỏ này làm vô cùng bí mật, đắc chí hết sức, không nghĩ tới Tống Gia Thành thuận tiện nhìn lướt qua bàn cờ, liền nhìn ra manh mối.
Nguyên bản Tống Gia Thành cho rằng Đỗ Hùng Hoa chỉ có cờ nghệ kém một chút, không nghĩ tới ông vậy mà…… không thể nói.
Bất quá hắn cũng không có chỉ ra, trực tiếp giả bộ không nhìn ra.
Thôi —— coi như là biến tướng gia tăng cho bản thân một chút khó khăn đi.
Còn không phải là giả ngu một chút thôi sao? Vì Đỗ Khanh, hắn hoàn toàn không có vấn đề gì hết, hắn có thể!
Bởi vì Tống Gia Thành cố ý nhường, Đỗ Hùng Hoa chơi cờ với hắn tới 10 giwof tối, bởi vì đồng hồ sinh học không thể không thu bàn cờ đi ngủ.
Xác định chính mình hoàn toàn được giải thoát rồi, Tống Gia Thành đi theo Đỗ Hùng Hoa vào phòng khách, còn không tiếng động thở dài một hơi.
Cuộc sống không dễ dàng mà—— haizzz.
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa về phòng, Đỗ Khanh mới tiến bên cạnh Tống Gia Thành, an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía: “Vất vả cho anh rồi.”
Tống Gia Thành mới quen Đỗ Hùng Hoa không bao lâu, cho nên chưa đủ hiểu biết.
Lão Đỗ này, thời trẻ ở đơn vị cũng có mấy người bạn cờ, nhưng kỹ thuật của ông quá kém, còn luôn muốn đi lại, cho nên cuối cùng người ta cũng không muốn chơi với ông nữa.
Về sau lão Đỗ bất đắc dĩ liên tục chiến đấu ở các chiến trường trên mạng, ở bên trong chinh chiến nhiều năm, trình độ cũng trước sau ổn định bảo trì ở —— hạng đồng.