Đỗ Hạ cầm hai chân đứa nhỏ dựng lên, không nặng không nhẹ đập hai cái vàp mông nhỏ của cô bé.

Bé con chau mày, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, cuối cùng là phát ra vài tiếng khóc mỏng manh.

Có thể khóc ra tiếng, liền biểu thị đứa bé đã có thể tự hô hấp bằng mũi và miệng, lát sau các khí quan trong thân thể cũng sẽ được kích hoạt, bắt đầu thử thích ứng với thế giới này.

Trong tay Đỗ Hạ không có kéo sắc, không thể cắt cuống rốn cho đứa nhỏ, chỉ có thể nhón mũi chân nói với Tống Gia Ngôn bên ngoài đám người:“Tôi cần một cây kéo, nước ấm, còn có chậu than và rượu mạnh, nếu được, anh có thể trở về đem ba lô của tôi tới đây được không.

”Nơi này hoàn cảnh vệ sinh thật sự quá kém, cơ sở tiêu độc cũng không làm được.

Nếu có thể dời sản phụ vào trong nhà, còn có thể nấu dấm phun phòng tiêu độc.

Hiện tại sinh mệnh mới có sức đề kháng yếu, Đỗ Hạ chỉ có thể đơn giản xử lý một chút.

Cũng may đứa nhỏ vẫn còn tiếng tim đập mỏng manh, xem ra lúc sản phụ đau bụng chỉ mới có nước báo sinh, mà không phải vỡ nước ối.

Cũng chính vì như thế, mới kéo dài một chút thời gian quý giá cho đứa nhỏ trong bụng.

TRong ba lô của Đỗ Hạ trừ những loại thuốc thường dùng, cô còn mang theo một bình nhỏ 500ml cồn khử khuẩn, một bao khăn ướt tiêu độc ( 75% ).

Hai thứ này là đồ vậy hay để trong nhà của Đỗ Hạ, khi cô về quê thì tiện tay nhét vào ba lô, trước mắt cơ hồ vẫn còn nguyên.

Từ khi nghỉ làm ở bệnh viện, bình thường cô cũng rất ít dùng hai thứ này.

Thời điểm nguy cấp, Tống Gia Ngôn không rảnh lo nghĩ nhiều, vội vàng nóiTống cChâu trở về lấy ba lô của Đỗ Hạ.

Còn nước ấm, chậu than, kéo cùng rượu mạnh Đỗ Hạ muốn, rất nhanh một cửa hàng bên đường đã chuẩn bị tốt đưa lại đây.

Điều kiện hữu hạn, Đỗ Hạ chỉ có thể hơ kéo trên chậu than một lát, sau đó lại sát trùng bằng rượu mạnh.

Rượu này nói là rượu mạnh, nhưng ở cổ đại không có điều kiện đặc biệt để tinh luyện, rượu mạnh cũng không đạt được một nửa hiệu quả của cồn.

Đỗ Hạ rửa sạch tay, thuần thục cắt cuống rốn cho đứa nhỏ, sau đó nhanh chóng buộc lại.

Xử lý tốt đứa nhỏ xong, Đỗ Hạ bế đứa bé đặt cạnh sản phụ.

Phụ thân đứa nhỏ vội cởi cái áo ngắn tay mặc ngoài ra chùm lên người con gái.

Lúc đi vào thành vội vàng, cũng không kịp mang áo lót thê tử chuẩn bị cho con.

Xác định đứa nhỏ không còn gì nguy hiểm, Đỗ Hạ lại cong lưng quan sát tình trạng cơ thể sản phụ.

Đứa bé sống ở trong bụng mẹ rất khá, mẫu thân vì sinh con bé cũng ăn không ít khổ.

Vết rách ở nửa người dưới sản phụ tương đối nghiêm trọng, cố tình trong tay Đỗ Hạ hiện tại không có công cụ, không có cách nào giúp nàng khâu miệng vết thương, sản phụ chỉ có thể chờ miệng vết thương tự lành.

Trượng phu của sản phụ, cũng chính là hán tử cao lớn kia, nhìn vợ con mình đã thoát hiểm nguy, liền quỳ gối trước mặt Đỗ Hạ ngay bên đường.

Làm một bác sĩ, Đỗ Hạ đã tiếp nhận rất nhiều cảm tạ từ người nhà bệnh nhân, cũng nghe không ít ác ngôn, nhưng bị người quỳ lạy như vậy thật đúng là lần đầu.

Đỗ Hạ vội vàng duỗi tay kéo người lên, nhưng vốn dĩ cô đang bị thương một cánh tay, vừa rồi giúp sản phụ đổi ngôi thai, miệng vết thương trên cánh tay bởi vì dùng sức đã bị nứt ra, hiện tại vải băng trên cánh tay đã nhuốm vết máu.

Cũng may cánh tay áo dài, có thể che lấp cánh tay, trong một thời gian ngắn sẽ không có ai nhìn ra khác thường.

Dưới loại tình huống này, Đỗ Hạ tự nhiên không kéo nổi một người đàn ông.

Hán tử móc ra một cái bao vải kín mít từ trong lòng ngực, mở túi lộ ra hai viên bạc vụn bên trong.

Đây là cha mẹ hắn cho hắn hai lượng bạc cứu mạng.

Nam nhân kiên trì đưa số bạc này cho Đỗ Hạ.

Đỗ Hạ xác thật rất thiếu tiền, hiện tại cpp không xu dính túi, hết thảy chi tiêu đều dựa vào Tống Gia Ngôn.

Hôm nay cô bỏ ra sức lực lớn như vậy để cứu người, theo lý thuyết hai lượng bạc này cô cầm cũng không đuối lý, nhưng nhà người ta đã nghèo thành như vậy, sản phụ cũng vừa chịu tội lớn, về sau còn cần bồi dưỡng, số bạc này cô không nỡ duỗi tay đi lấy.

Nhìn cái chăn rách nát trên xe đẩy, thái độ Đỗ Hạ vẫn rất cứng rắn bảo người đàn ông cầm bạc trở về.

“Không cần, bạc này anh cứ giữ đi, hôm nay thê tử của anh bị hao tổn sức khỏe nhiều, trở về anh còn phải mua ít mè đen, trứng gà, đường đỏ linh tinh để bồi bổ khí huyết cho cô ấy.

”“Còn có miệng vết thương trên người cô ấy, trở về nhất định phải chú ý vệ sinh, mỗi ngày nhất định phải khử độc, dùng nước ấm rửa sạch miệng vết thương, tốt nhất là có thể rửa sạch vài lần, giúp miệng vết thương của cô ấy mau lành.

”Nam nhân vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, trở về nhất định sẽ làm theo lời Đỗ Hạ nói.

Vừa lúc lúc này Tống Châu cưỡi ngựa mang theo ba lô của Đỗ Hạ chạy đến.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play