Về sau hai người Đỗ Khanh và Tống Gia Thành thường xuyên ‘ rời kinh ’ du lịch, làm rất nhiều người tò mò muốn kết giao với Đỗ Khanh nhưng tìm không thấy người, lúc mọi người đang suy đoán thái độ của Quốc công phủ dành cho Đỗ Khanh, vào cửa ải cuối năm Tần thị chủ trì đại cục, bà mang theo một đám nha hoàn bà tử, tự mình đi chùa Hộ Quốc xin ngày đẹp.
Đối với chuyện này, Tần thị cũng không định gạt ai, ngày bà đi chùa Hộ Quốc, ở cửa chùa gặp phu nhân quen biết, cũng không giấu giếm mục đích tới chùa Hộ Quốc của mình, bà thoải mái nói việc này ra.
Sinh thần bát tự của Đỗ Khanh đã được Tống gia sửa lại, giờ sinh, ngày tháng vẫn giữ nguyên, chỉ đổi năm cho phù hợp với niên đại.
Tuổi của Đỗ Khanh ở cổ đại là 18, kỳ thật cô 18 tuổi còn chưa có hôn phối, nói ra cũng coi như lớn tuổi, bất quá Tần thị lấy lý do thoái thác là lúc trước cô phải giữ đạo hiếu, tuy rằng lời nói dối này không hay với Cam Mạn Mai bọn họ, nhưng vì ban đầu Tống Châu đi làm hộ tịch xho cô đã khai báo như vậy, lúc thấy không ổn thì đã không thể thay đổi được.
Cũng may đối với chuyện này Cam Mạn Mai bọn họ tỏ vẻ không thèm để ý, bọn họ làm người hiện đại, tư tưởng khá thoải mái cởi mở, tuy rằng trong lòng vẫn sẽ cảm thấy có chút kỳ kỳ, nhưng cũng không đến mức không vui.
Anan
Đại sư chùa Hộ Quốc cũng biết xem sắc mặt, thấy Quốc công phủ hiển nhiên rất vừa lòng với cô con dâu này, hắn cũng sẽ không cố ý nói mấy câu không hay, tất nhiên nói hai người quả thật là duyên trời tác hợp, lại nhờ chủ trì chùa Hộ Quốc tự mình chọn một ngày hoàng đạo vào hai tháng sau, mục đích của Tần thị chuyến này đã hoàn thành.
Đương nhiên, nhận được kết quả vừa lòng, Tần thị cũng thập phần hào phóng quyên một khoản tiền nhang đèn lớn cho chùa Hộ Quốc, bởi vì số tiền nhang đèn này, nụ cười trên mặt chủ trì đại sư lại thêm vài phần xán lạn.
Hồi phủ, Tần thị liền bận rộn, hôn kỳ đã được quyết định, bà vội vã viết thiếp cưới cho cho nhưng nhà quen biết và các nhà có danh dự uy tín ở kinh thành, để mọi người đều biết, Quốc công phủ muốn làm hỉ sự!
Từ trên xuống dưới Quốc công phủ đều trở nên bận rộn, thời gian chuẩn bị kết hôn nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, tóm lại rất nhiều chuyện đều phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.
Quốc công phủ to như vậy, từ trong ra ngoài đều phải cẩn thận quét tước một lần, tú phòng cũng đã dừng hết những công việc khác, tất cả tú nương đều bận rộn, gấp gáp chế tạo hỉ phục cho Đỗ Khanh và Tống Gia Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-246-chuan-bi-ket-hon.html.]
Thợ thủ công cũng vội vàng chế tạo trang sức cho tân lang tân nương, hai tháng không thể kịp làm mũ phượng, cũng may trong phủ còn có trang sức từ ngày đại hôn của Tần thị và Tống Quốc công lưu lại, giao cho thợ thủ công cải biến một chút là có thể sử dụng, vô hình trung giúp bọn hắn tiết kiệm không ít thời gian.
Vào ban đêm, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành xuyên về hiện đại tiếp tục dọn đồ vật về cổ đại, khi nói chuyện phiếm tất nhiên sẽ nhắc tới chuyện thành hôn với Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa.
Cam Mạn Mai bọn họ nghe xong cũng rất cao hứng, lập tức tính toán chuẩn bị một ít đồ cần dùng trong hôn lễ.
Cuối cùng tính ra đồ vật thật sự là không ít, nhỏ như bao lì xì, kẹo mừng, lớn như của hồi môn bọn họ chuẩn bị cho Đỗ Khanh, đều phải nhanh chóng chuẩn bị.
Thấy Cam Mạn Mai cầm quyển sổ nhỏ ngồi trên sô pha ghi ghi chép chép tất cả những thứ cần mua ngày mai, Đỗ Khanh vội vàng mở miệng ngăn cản: “Không cần chuẩn bị nhiều như vậy ạ, chúng con chỉ ltôc chức ở cổ đại trước, của hồi môn gì đó thì chờ tới lúc chúng con về hiện đại tổ chức thì hẵng chuẩn bị.”
Tuy nói bản thân sắp thành hôn với Tống Gia Thành, nhưng trong lòng Đỗ Khanh chỉ coi việc này như một nghi thức để trưởng bối vui lòng mà thôi, kỳ thật trong lòng cô không có nhiều cảm giác. Cam Mạn Mai nghe vậy không tán đồng nhăn chặt mày: “Nói bậy, con gái xuất giá sao có thể không có của hồi môn, đặc biệt tình huống trong nhà tiểu Ngôn như vậy, con thành thân mẹ và ba con không thể tham gia cũng đã rất đáng tiếc, con cũng không thể cướp đoạt quyền lợi làm cha mẹ của chúng ta, của hồi môn khẳng định phải có, tuy rằng nhà chúng ta không bằng nhà tiểu Ngôn, nhưng chúng ta vẫn muốn cho con xuất giá một cách vẻ vang.”
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa đều làm công chức bình thường, từ ngày Đỗ Khanh sinh ra bọn họ đã biết, cả đời này bọn họ chỉ có một cô con gái là Đỗ Khanh.
Nhớ năm đó chính vì Cam Mạn Mai sinh ra một cô con gái, bị cha mẹ chồng xem thường, nếu không phải Đỗ Hùng Hoa không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bà cũng không biết nửa đời sau mình sẽ sống như thế nào.
Cam Mạn Mai đã chuẩn bị của hồi môn cho Đỗ Khanh từ rất nhiều năm trước, hiện giờ con gái muốn thành thân, số tiền này vừa lúc có tác dụng.
Cam Mạn Mai đã nghĩ xong rồi, con gái kết hôn, khẳng định không thể thiếu đồ dùng trên giường, ngày mai bà sẽ đi trung tâm thương mại, chăn tơ tằm, chăn lông ngỗng gì đó, đều mua hết cho con gái.