Chủ viện bên này, Tần thị chắc chắn nói với trượng phu: “Nhất định là đại trưởng công chúa phái người làm.”
Lần trước trở về từ thưởng hà yến, bà đã cảm thấy đại trưởng công chúa sớm hay muộn sẽ làm khó dễ, bà vốn nghĩ nàng ta sẽ chỉ gây ra mấy chuyện vớ vắn nhằm vào tiểu Hạ, lại không nghĩ tới nàng ta lại trực tiếp phái sát thủ đi.
Tống Quốc công an an ủi thê tử: “Nàng đừng vội, ngày mai ta sẽ tới Đại Lý Tự nhìn xem, khẳng định sẽ không bỏ qua cho kẻ đứng sau.”
Dám đả thương con trai ông, mặc kệ đối phương có là đại trưởng công chúa hay không, ông cũng không để yên, nếu kết quả điều tra đúng là trưởng công chúa chủ mưu, dù làm lớn chuyện long trời lở đất, ông cũng muốn bệ hạ cho Quốc công phủ một cái công đạo.
Vị đại phu ở Thanh Dương huyện vẫn có chút trình độ, hắn nói Tống Gia Thành sẽ tỉnh vào buổi tối, vào hơn 9 giờ tối Tống Gia Thành tỉnh lại thật.
Lúc ấy Đỗ Khanh ngồi ở mép giường, đang phát sầu tìm cách cho hắn ăn cơm.
Sáng hôm nay bọn họ ra cửa rất sớm, chỉ là tùy tiện ăn một ít giải quyết bữa sáng, lúc sau bị ám sát, sau đó Tống Gia Thành lâm vào hôn mê, tới việc uống thuốc cũng là do Tống Hải dùng đũa cạy miệng hắn rót vào, cứ như vậy còn chảy ra ngoài một nửa.
Lại nói tiếp Đỗ Khanh cũng đã thử dùng miệng bón thuốc cho Tống Gia Thành, nhưng hắn hôn mê, căn bản là không có bản năng nuốt, cô dùng miệng bốn thuốc cho hắn còn không bằng để Tống Hải trực tiếp đổ thuốc vào miệng hắn, khi đổ vào hắn bị sặc còn có thể nuốt vào một ít thuốc.
Nước thuốc còn đỡ, Tống Gia Thành chỉ bị ngoại thương, bởi vì Đỗ Khanh xử lý đến kịp thời, miệng vết thương không bị nhiễm trùng, cho nên nước thuốc uống ít một chút cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng mà uống thuốc đã gian nan như vậy, để Tống Gia Thành ăn cơm càng thêm không có khả năng, phòng bếp đã nấu một nồi cháo đặc biệt nhuyễn, nhưng hắn vẫn không thể ăn vào.
Lúc ấy Đỗ Khanh liền nghĩ, nếu đến tối Tống Gia Thành còn không thể tỉnh lại, cô sẽ mang theo hắn về hiện đại, ở hiện đại tốt xấu còn có đường glucose và chất dinh dưỡng, có thể duy trì cơ năng của thân thể, hắn cứ như vậy ở cổ đại, khẳng định không tới hai ngày sẽ bị gầy ốm.
Thậm chí Đỗ Khanh còn lo lắng quá, nếu Tống Gia Thành tiếp tục hôn mê trạng, sương trắng không xuất hiện thì làm sao bây giờ.
Cũng may Tống Gia Thành đã tỉnh lại, bọn họ cũng không cần về hiện đại.
Anan
Lại nói tiếp y theo trạng thái bây giờ của Tống Gia Thành, Đỗ Khanh tcũng không muốn về hiện đại làm Cam Mạn Mai bọn họ lo lắng.
Nếu cha mẹ biết bọn họ bị ám sát, khẳng định sẽ bị hù chếc, cái khác không nói, ít nhất về sau bọn họ về cổ đại, Cam Mạn Mai bọn họ khẳng định không thể nhẹ nhàng, yên tâm như hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-227-tinh-lai.html.]
Hai người nhìn vào mắt đối phương, đồng thời đều quan tâm đối phương.
“Anh tỉnh rồi? Cảm giác thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”
“Nàng thế nào, bị thương ở đâu?”
Tống Gia Thành nhìn thấy Đỗ Khanh, trong đầu lập tức nghĩ đến cảnh tượng trước khi hôn mê, cô ngã trên mặt đất.
Thấy hắn gấp đến độ muốn ngồi dậy, Đỗ Khanh rất sợ vết thương trên vai hắn lại bị rách, cho nên vội vàng duỗi tay ngăn hắn lại: “Em không có việc gì, d.a.o găm của thích khách đ.â.m vào di động, nó thay em chắn một kiếp, trên người em không có một vết thương nào hết.”
Tống Gia Thành có chút nghĩ mà sợ nằm lại trên gối, lẩm bẩm nói: “Này…… Này thật đúng là vạn hạnh, trở về ta lại mua di động mới cho nàng.”
Còn may cô cất điện thoại ở trong lòng ngực, bằng không……
Tống Gia Thành thật sự không dám nghĩ tới kết quả kia.
Nghĩ đến đám thích khách hung ác kia, Tống Gia Thành vội vàng hỏi: “Đám thích khách đó đâu? Đều chạy rồi sao?”
Vốn dĩ hôm nay hắn muốn ra cửa du ngoạn, không nghĩ tới cuối cùng lai biến thành như vậy, còn may tiểu Hạ không xảy ra chuyện gì, bằng không —— bằng không hắn chếc một vạn lần cũng không có mặt mũi nhìn mặt cha mẹ cô.
Đỗ Khanh cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà nói: “Thi thể thích khách đã được đưa tới Đại Lý Tự, chuyện kế tiếp liền giao cho bọn họ điều tra, anh mới tỉnh, cũng đừng phí tinh thần suy nghĩ những chuyện đó, em đi gọi người, anh ăn một ít trước, sau đó nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏe.”
Nói xong cô không để Tống Gia Thành phản đối, vội vã đi tới cửa nhờ bà v.ú canh giữ ở bên ngoài tới phòng bếp lấy cháo tới.
Tống Gia Thành biết Đỗ Khanh lo lắng cho mình, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ chờ ngày mai cha mẹ tới thăm hắn, sẽ hỏi bọn họ chi tiết mọi chuyện.
Chỉ cần suy nghĩ đến chuyện có người đang âm mưu lấy tính mạng của hắn hoặc tiểu Hạ, Tống Gia Thành liền cảm thấy đứng ngồi không yên.
Lần này nếu hắn không cẩn thận, để một đội thị vệ âm thầm đi theo, không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu.