Bởi vì trên người Đỗ Hùng Hoa chỉ mặc một bộ âu phục thập phần bình thường, cũng không phải là âu phục định chế, cho nên đại lão cũng không liên hệ ông với nhân vật thần bí phòng số 5, nếu hắn biết hai người này là một, cũng không biết hắn sẽ cảm thấy thoải mái hay cảm thấy tức giận nữa.

Diện mạo Đỗ Hùng Hoa bình thường, ăn mặc cũng bình thường, khách khứa ở đây căn bản đều không quen ông, cũng sẽ không liên tưởng ông với người thần bí phòng số 5, cho nên ông thập phần thuận lợi tìm được ông chủ Trần trong phòng triển lãm dưới lầu một.

Ông chủ Trần đã bao hết nhà hàng buffet của khách sạn, tiệc đứng của khách sạn 5 sao này vốn rất nổi tiếng ở thành phố Vân, hương vị rất ngon, hải sản ở đây đều vận chuyển trực tiếp từ nước ngoài mỗi ngày, bình thường bữa tối ở đây là 599 đồng một người, Đỗ Hùng hHoa cũng chỉ ăn một lần vào lúc con gái từ đế đô về, lần ấy sau khi trở về, ông với bà xã còn vui vẻ cả tuần.

Tệc đứng đắt như vậy, ông chủ Trần nói bao hết liền bao hết, cũng coi như hào phóng.

Nhưng mà lúc này Đỗ Hùng Hoa cũng không biết, bữa buffet hải sản này cũng không phải ăn không trả tiền, khách khứa ở đây trừ bỏ ông, ông chủ Trần đều thu tiền vé vào cửa, một vạn tám một người, cho nên hắn bao cả nhà hàng để mọi người ăn buffet, thật sự không lỗ.

Còn mấy vị đại lão, bọn họ càng không coi một bữa tiệc đứng vào mắt, bình thường con cái gì ngon mà bọn họ chưa ăn qua, đối với bọn họ, bữa cơm chiều này, chẳng qua là một cơ hội xã giao tốt mà thôi.

Cuối cùng toàn bộ nhà ăn, những người khác đều vội vàng xã giao cùng mở rộng nhân mạch, người thật sự chuyên tâm ăn uống cũng chỉ có một mình Đỗ Hùng Hoa.

Đỗ Hùng Hoa bưng một con tôm hùm tìm một vị trí ngồi xuống, vừa không tìm người bắt chuyện, cũng không cần trao đổi danh thiếp, một lòng muốn ăn đủ tiền xăng lái xe tới đây.

Nghĩ đến vừa rồi ông chủ Trần nói người mua đã trả đủ tiền, ngày mai kế toán sẽ khấu trừ thuế và phí dịch vụ rồi chuyển tiền vào thẻ ngân hàng cho ông, Đỗ Hùng Hoa liền cảm thấy mình có thể ăn thêm nữa, chẳng những có thể ăn hết con tôm hùm trước mặt, thậm chí đợi chút nữa còn có thể lấy thêm mấy cái càng cua hoàng đế để ăn.

Tiệc buffet của khách sạn này xác thật không tồi, ngồi cạnh cửa sổ, còn có thể nhìn thấy cảnh đêm không tồi, quay đầu ông sẽ kiến nghị tiểu Ngôn mang con gái tới đây ăn một bữa, tuyệt đối có thể nói là một buổi hẹn hò tuyệt vời.

Gần đây trong khoa Đỗ Khanh có một đồng nghiệp nghỉ kết hôn, cô đã làm giúp mấy hôm liền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-202-ve-huu-som.html.]

Anan

Ngày hôm qua Tống Gia Thành đau lòng Đỗ Khanh quá mệt mỏi, còn tự mình xuống bếp nấu canh gà hầm bong bóng cá cho cô.

Chờ qua khoảng thời gian này Đỗ Khanh đỡ bận, hai người xác thật cũng nên bớt thời giờ ra ngoài chơi một chút.

Rất nhanh ông chủ Trần đã gửi tiền bán đấu giá bức ‘hàn mai đồ’ tới.

Hơn 1 tỷ 8 trăm triệu 8000 vạn trừ đi phí đấu giá, trừ tiền thuế, cuối cùng đến tài khoản của Tống Gia Thành chỉ có 1 tỷ 5 trăm triệu.

Bất quá như này cũng đủ, nói thật, bức ‘hàn mai đồ’ có thể bán được giá này cũng đã vượt qua mức giá lúc trước Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh suy đoán.

Tống Gia Thành không hiểu biết về thị trường đồ cổ hiện đại, cũng không biết xu hướng hiện đại, cho nên cảm thấy ‘hàn mai đồ’ có thể bán được khoảng bảy trăm triệu là tốt rồi, mà hai mươi mấy năm trước của Đỗ Khanh chưa từng có loại khái niệm này, lúc trước cô chi thấy buổi đấu giá qua tin tức, mấy loại đồ cổ trong tin tức đều là mấy trăm, mấy ngàn vạn, cũng là số tiền cả đời cô cũng không thể kiếm được, cô căn bản không thể tưởng tượng được, một bức cổ họa cũng có thể bán được giá trên trời như vậy.

Nói một câu không có tiền đồ, nếu bọn họ không muốn mở bệnh viện, chỉ cần để hơn 1 tỷ này vào ngân hàng sinh lời, mỗi năm cầm tiền lãi cũng đủ cho bọn họ sống dễ chịu.

Hơn nữa đây hoàn hoàn là tài sản cá nhân, vừa không liên lụy tới công ty, cũng không liên lụy tới những người khác, hoàn toàn không có khả năng phá sản.

Nói thật, trong nháy mắt Đỗ Khanh cũng có chút d.a.o động —— rốt cuộc có cần mở bệnh viện tư hay không?

Cuối cùng cô vẫn cảm thấy không thể làm cá mặn cả đời, trên thế giới này có không ít kẻ có gia sản phong phú, đủ để ăn mặc chi tiêu mấy đời không hết, nhưng bọn họ cũng đều đang nỗ lực phát triển bản thân, cực cực khổ khổ, cần cù chăm chỉ thể hiện giá trị bản thân trong xã hội, cũng không về hưu sớm bắt đầu hưởng lạc như vậy.

Mà cô năm nay mới 26 tuổi, thật sự không nên suy nghxi tới chuyện về hưu, hưởng lạc từ bậy giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play